Toàn Cầu Cao Võ

Chương 963: Lấy Được Thần Binh (3)

Phương Bình không nói nhiều nữa, từ bên cạnh cầm lấy hai túi đựng đá năng lượng đưa cho Vương Kim Dương và Diêu Thành Quân cười nói: “Đây là của các ngươi, nếu như hai người không bận chuyện gì, cũng đừng đi vội, có thể đi phòng chiến pháp của Ma Võ thăm quan.
Mọi người đều đang ở đó, có thể cùng nhau trao đổi võ đạo một chút.
Dù sao thành Trấn Tinh có nhiều cường giả cấp chín tuyệt đỉnh, đương nhiên có chỗ độc đáo, giao lưu một chút cũng không phải chuyện xấu.”
“Sớm đã có ý này.”
Vương Kim Dương cũng dứt khoát, cầm lấy đá năng lượng liền quay người rời đi.
Diêu Thành Quân cũng đi theo, Lý Hàn Tùng lại là nói: “Ta phải quay về Kinh Võ trước, các ngươi có thu hoạch được gì thì nói với tôi, lần này trở về Kinh Võ…Ta cũng nên đột phá vào cấp sáu rồi.”
“Tùy ngươi.”
Phương Bình gật đầu, Lý Hàn Tùng thấy vậy dùng mảnh vải bao lấy trường thương, trực tiếp rời đi.
Người đều đi rồi, Lữ Phượng Nhu đứng lên nói: “Ta cũng về rèn luyện thần binh một chút, bên này giao cho Lý Trường Sinh tiếp đãi, không có chuyện gì thì đừng gọi ta.”
Để lại câu này, Lữ Phượng Nhu cũng rời đi.
Lực lượng tinh thần của lão Lý vẫn chưa hóa hình, nên không cần thiết rèn luyện thần binh.
Phương Bình không quản những chuyện này, mà quét mắt nhìn qua bản số liệu:
Tài phú: 95.7 tỷ (chuyển đổi)
Khí huyết: 5999 cal (5999 cal)
Tinh thần: 899 hz (899 hz)
Rèn cốt: 177 đốt (100%, 29 đốt (90%)
Không gian chứa đồ: 32 mét khối (+)
Năng lượng bình phong: 10.000 điểm tài phú/phút
Bốn thanh thần binh giúp điểm tài phú của cậu tăng lên 44 tỷ.
Hai thanh cấp bảy sơ kỳ, hai thanh cấp bảy trung kỳ.
“Sơ kỳ 10 tỷ, trung kỳ 12 tỷ sao?”
Hệ thống định giá tương đối cao.
Trước đó Phương Bình cảm thấy bốn thanh thần binh chưa chắc được 40 tỷ, bây giờ xem ra, giá cả của thần binh tương đối cao, không bị giảm xuống.
“Vẫn thiếu 4.3 tỷ… Cách trăm tỷ không còn xa nữa rồi.”
Phương Bình đang suy nghĩ, đột nhiên có chút đau đầu, nói không lớn nhưng hơn 4 tỷ cũng không phải là con số nhỏ.
Nếu như thanh thần binh của Kinh Võ cũng tính là của mình vậy thì đủ rồi.
Nhưng không cho Kinh Võ, đối với mà nói Ma Võ, áp lực hơi lớn.
Đừng thấy hôm nay những người này xem như là hào phóng cho đồ, nhưng nếu Ma Võ độc chiếm, đến khi xảy ra phiền phức, đại khái những người khác đều sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Bây giờ kéo theo Kinh Võ, coi như võ đại cùng nằm trên một chiến tuyến rồi.
“Mặc dù có chút chênh lệch, nhưng đã xem như là không tệ rồi, chỉ hơn 4 tỷ thôi, dù sao cũng tốt hơn trước đó không có chút hy vọng nào. Xuống địa quật lần nữa… Tạm thời không có cách nào đi… Tới công ty… Không biết có hy vọng hay không?”
Phương Bình thầm tính toán một lúc, tính ra hắn lúc này thật sự là kẻ lắm tiền nhiều của.
Trước mắt hắn vẫn còn 1.780.000 điểm thưởng, Ma Võ thiếu hắn nhiều lắm, hơn 10 tỷ đá năng lượng và cộng thêm bốn thanh thần binh.
Điểm thưởng dù lại bị hạ giá, hiện tại vẫn có giá 20.000/điểm thưởng.
Cộng lại, hắn sắp đủ 100 tỷ rồi.
Tiền bên Ma Võ, trừ phi hắn thật sự cần gấp, bằng không đòi rồi cũng vô dụng.
“Điểm tài phú vẫn chưa đến 100 tỷ…Đến 100 tỷ, phải mở rộng không gian chứa đồ một chút, hiện tại miễn cưỡng chứa được thi thể yêu thú cấp bảy mà thôi, chưa chắc có thể chứa được cấp tám.
100 tỷ cũng chỉ có 200 mét khối không gian chứa đồ mà thôi.
Nghe 100 tỷ có vẻ rất nhiều, nhưng trên thực tế, Phương Bình vừa tính ra cũng chỉ có hơn 200 mét khối, làm sao chứa thi thể yêu thực cấp chín?
Hoàn toàn không thể!
Nghĩ đến điều đó, Phương Bình không còn nghĩ nhiều đến chuyện điểm tài phú nữa, thừa dịp Tưởng Siêu mấy người vẫn chưa đi, hắn muốn tìm cách bắt quàng làm họ, lần này không phải vì tài nguyên, tạm thời không cần nữa, hắn cần một vài tin tức.
Ngoài ra… Chuẩn bị đột phá cấp sáu.
“Kiếm thêm 5 tỷ điểm tài phú nữa, thu thập vài tin tức cần thiết, đột phá cấp sáu…”
Phương Bình lẩm bẩm mấy câu, không chậm trễ nữa, mang hai thanh thần binh đến nhà kho rồi đi tới phòng chiến pháp.
Hai ngày tiếp theo, Lý Phi bọn họ vẫn chưa rời đi mà ở lại Ma Võ.
Hai ngày này, bọn họ cũng bắt đầu xin đạo sư Ma Võ chỉ bảo một vài vấn đề và giải đáp thắc mắc trong tu luyện.
Ở trong nhà, ở thành Trấn Tinh, mặc dù cũng có cường giả, còn mạnh hơn cường giả Ma Võ, nhưng quan hệ càng thân thiết thì càng không dễ hỏi.
Thành Trấn Tinh có rất nhiều thiên tài, người khác hiểu mà ngươi không hiểu, vì thể diện, không hiểu cũng phải giả vờ hiểu.
Đến Ma Võ, những người này bớt đi chút kiêng dè, hỏi hết câu này đến câu khác.
Nhìn thấy cảnh này, Lý Mặc không biết nên vui hay buồn.
Có lẽ… Thành Trấn Tinh thật sự nên tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài.
Có lẽ nên để thanh niên trẻ tuổi của thành Trấn Tinh vào học hỏi ở những trường võ đại mang tính ngoại giao như thế này.

Hai ngày này, Phương Bình cũng cố gắng hết sức.
Vì khiến bọn họ nhanh chóng quên đi chuyện thua thần binh, Phương Bình phục vụ đồ ăn ngon, nước uống, và sắp xếp một vài đạo sư chuyên môn chỉ bảo bọn họ, cấp quyền truy cập tất cả lĩnh vực ở Ma Võ cho bọn họ.
Tưởng mập thích đông vui, vừa hay Ma Võ tổ chức giải Giao Lưu Võ Đạo Cấp Hai, Phương Bình còn đặc biệt bảo người dẫn Tưởng mập qua đó làm giám khảo, làm giám khảo đến nghiện luôn.
Lý Phi và Trịnh Nam Kỳ muốn tìm đạo sư học hỏi, Phương Bình cũng bảo mấy vị đạo sư cấp sáu chỉ bảo bọn họ.
Qua hai ngày, quan hệ của mọi người thân thiết hơn rất nhiều.

Phương Bình tất bật, nhưng có người tâm tình lại không được tốt cho lắm.
Ngày 22 tháng 3.
Khi Phương Bình trở về hội võ đạo nghỉ ngơi giây lát, nhìn thấy Trần Vân Hi cứ quanh quẩn bên mình, hắn không khỏi cười khổ nói: “Sao vậy?”
Trần Vân Hi cắn môi không lên tiếng.
Phương Bình suy nghĩ một chút, buồn cười nói: “Không lẽ là vì hai ngày qua ta làm thân với mấy người đó, có nữ sinh ở đó, ngươi… suy nghĩ lung tung?”
“Không có!”
Trần Vân Hi một mực phủ nhận, Phương Bình nhìn cô một cái, hình như không phải là đang ghen.
Nếu đã không phải, sao tâm trạng lại không tốt chứ?
Phương Bình tỏ thái độ khó hiểu, Trần Vân Hi cắn môi, đấu tranh một lúc, đột nhiên nói: “Ta khó chịu!”
“Hửm?”
Cảm xúc của Trần Vân Hi có hơi dao động, bực bội không vui nói: “Phương Bình mà ta biết, không sợ cái gì, không sợ quyền lực, khí phách cao ngạo… Nhưng bây giờ… Ngươi… Ngươi phải cúi đầu trước bọn họ, ta khó chịu.”
Phương Bình mà cô biết không phải như thế này.
Nhưng cô biết, Phương Bình không vì bản thân mà cúi đầu, một người từng bị người khác nghĩ là ích kỷ, chỉ biết đến lợi ích của bản thân, hiện nay lại vì Ma Võ mà phải cúi đầu trước đám người cùng tuổi.
Hắn đi theo phục vụ bọn họ, mặt tươi cười đón tiếp bọn họ, gọi lúc nào đến lúc đó, không phải Phương Bình không bằng bọn họ!
Cho dù Phương Bình không bằng bọn họ, hắn cũng sẽ không vì bản thân mà đi phục vụ đám người đó.
Nhưng bây giờ…
Hai ngày này, Trần Vân Hi nhìn thấy hết, trong lòng khó chịu vô cùng.
Người con trai như hắn nên cao ngạo như vương hầu mới phải!
Phương Bình đột nhiên bật cười không ngừng, khẽ cười nói: “Sao lại như thế? Ai ai cũng khó chịu thay ta.”
“Lý lão sư nói, ông ấy khó chịu thay ta, ông ấy cảm thấy không nên như vậy.”
“Ngươi cũng nói, ngươi khó chịu, cảm thấy ta không nên như thế.”
“Nhưng trên thực thế… Ta chỉ là một võ giả cấp năm mà thôi!”
Phương Bình khẽ cười nói: “Các ngươi thật sự coi trọng ta như vậy sao? Hay là vì ta nói khoác nhiều, nên các ngươi thật sự cảm thấy thể diện của Phương Bình ta đáng tiền hơn thể diện của tuyệt đỉnh cấp chín?
Hay là cảm thấy, ta có tư cách khinh thường tuyệt đỉnh cấp chín một phen rồi?
Cô gái ngốc, chúng ta ngay thẳng nhận lấy của người ta, chứ chẳng hề cầu cạnh cong eo, người ta là nhân vật đỉnh cao đấy.
Ta và ngươi đều là kẻ yếu, lúc này vẫn chưa có tư cách đấy.
Dù sao ta cũng không đến mức nhẫn nhịn chịu nhục bò qua chân người khác, đúng không?
Đám người Tưởng Siêu cũng chưa chủ động bảo ta làm cái gì, là do ta có chuyện nhờ nên mới đi nịnh bợ, theo nhu cầu mà thôi.
Ta không thanh cao như các ngươi tưởng tượng, lẽ nào ngươi quên rồi sao, lúc đầu ta và ngươi cũng không quá thân, hai chúng làm thân thế nào?
Là vì ngươi có tiền, ta làm thân với ngươi, nói không chừng có thể bán được nhiều thuốc hơn.
Hơn nữa, ngươi là kẻ ngốc lắm tiền, lừa gạt ngươi nhiều đến mức ta cũng không nỡ làm tiếp…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận