Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1061

Một võ giả đỉnh cấp năm miễn cưỡng thu nhận một học sinh có khí huyết miễn cưỡng đạt mức 120 cal.
Khi đó, toàn bộ Nam Võ đều hơi náo động.
Cũng giống như một cường giả cấp viện trưởng của Ma Võ thu nhận một học sinh đủ điều kiện đậu Ma Võ vậy.
Những cường giả như La Nhất Xuyên, Trần Chấn Hoa sẽ thu nhận một học sinh 130 cal làm học trò mình sao?
Đừng nói là bọn họ, khóa của Phương Bình, mấy vị đạo sư không đến đỉnh cấp sáu thu học sinh còn chẳng thu phi võ giả, nếu thu, đều là phi võ giả hai lần tôi cốt.
Ơn tri ngộ như vậy khiến Vương Kim Dương không dám quên.
Cũng nhờ có Trương Thanh Nam, hắn mới có thể nhanh chóng vượt qua thời gian phi võ giả gian nan, sau khi đột phá lên cấp một, hắn mới chính thức bộc lộ thiên phú, được nhà trường xem trọng.
Lúc này mới có một thiên kiêu tên Vương Kim Dương, xuôi nam đánh Ma Đô, lên bắc chiến Kinh Đô.
Có lẽ, nếu không có Trương Thanh Nam, hắn cũng sẽ không đi đến bước này. Nhưng thế giới này không có nếu như, có lẽ, nếu không có Trương Thanh Nam, nói không chừng hắn còn đang giãy dụa ở tầng lớp võ giả sơ cấp.
Bước đường đầu tiên của võ đạo luôn là khó khăn nhất.
Lúc này, thấy lão sư mình còn sống, thấy lão sư bị người khác quất roi, hai mắt Vương Kim Dương đỏ như máu, hai tay siết chặt nắm đấm!
Mặc dù đã tự nói với mình, dù lão sư có thật sự sống sót, dưới tình thế này, hắn không hẳn có thể cứu người, chỉ cần nhìn thấy lão sư đã hài lòng rồi.
Nhưng khi thấy lão sư bị người khác quất roi, Vương Kim Dương vẫn nổi giận đùng đùng, hận không thể lập tức lao ra ngoài, giết mấy tên khốn kia!
Phương Bình nhẹ nhàng kéo lại hắn, trầm giọng nói: "Đừng kích động! Còn sống là tốt rồi, còn sống là có cơ hội! Chúng ta bây giờ chỉ việc chờ, chờ thời cơ! Hiện tại không phải lúc kích động!"
"Phù..."
Vương Kim Dương hít sâu một hơi, kìm nén tức giận, ánh mắt lạnh lẽo nói: "Ta biết!"
Phương Bình thấy hắn đã bình tĩnh mới nói: "Chờ thời cơ! Người của thành Trấn Tinh còn chưa tới, thành chủ thành Sắc Vi cũng đã trốn đi đâu mất rồi, đây đều là cơ hội! Đợi có cơ hội thích hợp, chúng ta mới có hy vọng cứu người.
Những người này hiện đều còn giữ sức... Chờ bọn họ hao hết năng lượng và lực lượng tinh thần, đến lúc đó, dù không có những người khác đến, chúng ta cũng chưa chắc không có cơ hội!"
Nói xong, Phương Bình liếm môi một cái, thấp giọng: "Bây giờ nên tìm thành chủ thành Sắc Vi, tìm được hắn, nghĩ cách khiến bọn họ ác chiến một hồi, đây mới là lựa chọn sáng suốt!"
Vương Kim Dương híp mắt nói: "E là không dễ như vậy!"
"Cơ hội dành cho người có chuẩn bị!"
Phương Bình cười nhạt nói: "Tự mình đạo diễn một trận chiến cấp chín ác liệt, ta rất hưng phấn! Đương nhiên cũng rất kích thích, đi trên lằn ranh tử vong, chậc, nhưng mà... chúng ta sợ chết sao?"
"Không sợ!"
"Ta sợ."
Phương Bình bỗng nhiên đổi đề tài, nhỏ giọng nói: "Cho nên vẫn nên an toàn là trên hết, chúng ta còn sống mới có hy vọng, ngươi đừng kích động nha lão Vương, ngươi chết không sao, đừng hại ta à."
Sắc mặt Vương Kim Dương đen thui thùi lùi!
Đậu móa, đang nhiệt huyết sôi trào, bỗng nhiên nói một câu như vậy, tuột cảm xúc không phanh!
...
Võ giả, phải chịu được nhàm chán.
Mặc kệ là Phương Bình, lão Vương hay là Sắc Vi Vương, thực ra đều chịu được nhàm chán.
Ròng rã một ngày!
Hai người vẫn chưa phát hiện Sắc Vi Vương, không biết hắn đã trốn đi đâu rồi.
Mà ngày này, Phương Bình và Vương Kim Dương cũng không nói chuyện nữa, hai người như hai tảng đá không hề động đậy, núp trong vách tường.
Chương trình quất roi vẫn kéo dài.
Những võ giả địa quật này căn bản không xem võ giả nhân loại là người, quất bọn họ hao hết lực lượng khí huyết lại quăng cho bọn họ một ít đá năng lượng, nếu không hấp thu để khôi phục khí huyết, bọn họ vẫn sẽ quất roi như bình thường.
Cách xa như vậy, Phương Bình cũng có thể nhìn thấy khí huyết văng tung tóe. Võ giả nhân loại bị bắt làm tù binh, lúc này chỉ còn lại sáu người.
Phương Bình không biết đã mất bao nhiêu người, nhưng sáu người này đều vết thương đầy mình, quần áo rách rưới lam lũ.
Tất cả mọi người như người câm, mặc kệ là võ giả nhân loại hay là võ giả địa quật, không ai nói gì nữa, ngoại trừ tiếng quất roi, ở khu vực phong cấm to lớn này không có âm thanh gì khác.
Hai vị cường giả cấp chín cũng không phải vẫn luôn ở tại chỗ, có lúc sẽ ra ngoài đi xung quanh.
Thậm chí còn đi ra thật xa, có lẽ là thăm dò tình huống đối diện ở Cấm Kỵ Hải, xem xem người của thành Trấn Tinh đã đến hay chưa.
Đêm đen, lại giáng lâm.
Đêm thứ ba ở địa quật.
Khi màn đêm buông xuống, mấy vị cường giả trước vách tường đã có hành động rồi.
Một vị cường giả cấp tám không biết từ đâu chạy đến, thấp giọng nói câu gì đó, dù thính lực của Phương Bình không tệ, nhưng lúc này cũng không nghe được.
Nhưng ngay sau đó, Phương Bình đoán, là người của thành Trấn Tinh đã đến rồi.
Bởi vì những cường giả địa quật này bỗng nhiên kéo đám người Trương Thanh Nam nhanh chóng biến mất khỏi vách tường thủy tinh.
Vương Kim Dương hơi động đậy, nhưng vẫn kìm nén kích động, nhanh chóng bình tĩnh lại.
Xa xa cũng có tiếng động, đó là sóng năng lượng khi có người giao thủ... Không, còn có sóng khí huyết.
Phương Bình cảm nhận được, đúng là cường giả nhân loại! Người của thành Trấn Tinh đến rồi!
Ngay lúc đám người Thiết Mộc biến mất không bao lâu, một giọng nói truyền đến: "Thiết Mộc! Xuất hiện đi, lẽ nào ngươi nghĩ rằng ngươi có thể giấu được ta?"
"Dương Đạo Hoành!"
Lời này không phải tiếng địa quật, mà là tiếng của Hoa Quốc, đồng tử Phương Bình co rụt lại!
Quả nhiên! Người vùng cấm hiểu ngôn ngữ loài người!
Không chỉ hiểu, bọn họ còn khá quen với nhân loại. Cường giả vùng cấm này lại biết Dương Đạo Hoành, mà Dương Đạo Hoành cũng biết hắn.
Thiết Mộc nhanh chóng xuất hiện trước vách tường thủy tinh, âm trầm nói: "Dương Đạo Hoành, sao thế, thành Trấn Tinh chỉ có mình ngươi đến thôi à?"
Về phần các vị cấp bảy cấp tám khác, hắn hoàn toàn chẳng thèm nhìn.
Võ giả cấp bảy cấp tám đúng là có thể vây công cấp chín, nhưng cũng phải xem đó là cấp chín như thế nào.
Cấp chín ở vùng cấm vốn mạnh hơn các thành chủ ngoại vực một chút, lại có thần binh cấp chín, những võ giả cấp bảy cấp tám muốn diệt cấp chín loại này chẳng khác nào đi nạp mạng.
"Trừng trị ngươi, một mình ta đủ rồi!"
Giọng nói của Dương Đạo Hoành từ xa đến, sau đó cười cười: "Thiết Mộc, 60 năm qua, ta và ngươi giao thủ hơn trăm lần, để người của ngươi cùng lên đi, một mình ngươi chơi không lại đâu! Vũ Minh và Thiết Vũ cũng có mặt chứ?"
"Dương Đạo Hoành, ngươi cảm thấy một mình ngươi có thể thắng ba người chúng ta?" Giọng nói của Thiết Mộc lạnh lùng nghiêm nghị, hắn cười lạnh: "Tổ tông Chân Vương của ngươi đã chết rồi, lẽ nào ngươi cảm thấy lúc này vẫn như lúc xưa? Nếu không phải có tổ tông chống lưng, Dương Đạo Hoành ngươi lẽ nào xứng ngang hàng với Thiết Mộc ta sao!"
"Buồn cười!"
Dương Đạo Hoàng cười khẩy một tiếng, lạnh lùng nói: "Thiết Mộc, lui khỏi Giới Vực, nếu không, lần này ngươi chắc chắn phải chết!"
"Vậy thì thử xem!"
Dứt lời, giữa không trung, một bóng người lóe lên, cô gái kiều diễm cười duyên nói: "Dương gia chủ, đã lâu không gặp."
"Vũ Minh, chỉ có ngươi sao?" Dương Đạo Hoành lạnh nhạt nói: "Thiết Vũ lẽ nào chết rồi?"
Không chờ họ đáp lời, Dương Đạo Hoành bỗng nhiên cười nói: "Đại khái là chết rồi, nếu không, cũng không cần ẩn nấp, các ngươi đến, ta cũng phải đến, đây vốn là chuyện mọi người đều hiểu rõ. Thú vị ghê... đánh nhầm vào phong cấm à?"
"Hừ!"
Thiết Mộc hừ lạnh một tiếng, lại mở miệng nói: "Dương Đạo Hoành, tắt phong cấm, ta để ngươi an toàn rút lui, nếu không, lần này ngươi hẳn phải chết!"
"..."
Trong vách tường.
Phương Bình không nhịn được mắng: "Ủa đậu xanh, đánh đi, mạnh miệng cãi nhau làm quái gì!"
Khóe mắt Vương Kim Dương giật giật, thấp giọng nói: "Đừng lên tiếng..."
"Bọn họ bây giờ sao có thời gian kiểm tra đến chúng ta..." Phương Bình mặc kệ, hừ lạnh nói: "Mấy người ở thành Trấn Tinh coi bộ thân với mấy người kia quá ha. Đậu móa, ta hiện nghi ngờ bọn họ cùng một nhóm!
Dù không phải cùng một nhóm, chắc chắn đánh nhau cũng không dốc hết sức, không quá hung ác, nhìn đi, gặp mặt còn tán gẫu được kìa."
"Không đến mức đó, nếu là một nhóm, nhân loại chúng ta đã không cần đánh nhau rồi, 12 vị tuyệt đỉnh đều xuất thân từ thành Trấn Tinh, thậm chí Tư lệnh Lý cũng vậy, chỉ không trực tiếp như chúng ta thôi." Vương Kim Dương không đồng ý cách của Phương Bình.
Nếu như hai bên là một nhóm thật, nhân loại không cần phải đánh.
Chỉ có thể nói, những nhân vật ở tầng lớp cao nhất này khác với võ giả tầng dưới chót, sẽ không vừa gặp là nhào vào đánh bất chấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận