Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2774: Không Thể Giao Tiếp (3)

Phương Bình hơi nhíu mày, nhanh chóng nở nụ cười nói: "Tiền bối cần gì phải hung dữ như thế"
"Hung dữ?" Chú Thần Sứ cười nhạo: "Đó là vì ngươi chưa từng thấy dáng vẻ hung dữ hơn của lão phu!" Phương Bình than nhẹ một tiếng, cũng không nói thêm gì, đánh giá thế giới nhỏ này, lại nhìn chồng sách dày cộm bên cạnh Chú Thần Sứ, sách gì cũng có. Chẳng những thế, Phương Bình còn nhìn thấy máy tính xách tay... đương nhiên, không có mạng.
Phương Bình nở nụ cười, thú vị.
Trấn Thiên Vương giam giữ đối phương, nhưng coi bộ vẫn để đối phương hiểu rõ tin tức bên ngoài, trong tám ngàn năm qua, e là người này cũng không hoàn toàn bị tách biệt khỏi thế gian. Phương Bình đi lên trước mấy bước, không đến gần ông lão, mà đi đến một bên, ngồi xổm xuống, thuận tay cầm lấy xích sắt đang khóa lấy đối phương.Nhìn một hồi, Phương Bình bất ngờ hỏi: "Thứ này được chế tạo bằng vật liệu gì?"
"Không biết!"
Phương Bình khẽ cười nói: "Vậy thì thôi" Nói xong, Phương Bình lại hỏi: "Tiền bối có từng gặp Võ Vương chưa?"
"Chưa từng!"
Phương Bình bất ngờ: "Chưa từng? Không thể nào, trước khi đi, Võ Vương nói với ta, nếu có việc có thể tới tìm tiền bối"
Chú Thần Sứ suy nghĩ một chút, cười nhạo: "Hắn không dám tới!"
Phương Bình trầm tư chốc lát, có lẽ đã hiểu, lão Trương... E là cũng biết một vài chuyện. Không dám tới, có lẽ là phân vân có nên thả người này hay không.
Nhân Vương... có thể đặc xá người này sao?
Thực ra, Phương Bình cũng chỉ suy đoán mà thôi! Nhưng trước khi đi, lão Trương đã nói với hắn, nếu gặp chuyện phiền toái, có thể đến tìm người này, giọng điệu khá là phức tạp. Có lẽ ông ấy không đến là vì lo lắng ông sẽ không nhịn được mà thả người này.
Người này có tội! Tội lớn!
Lão Trương là Nhân Vương, cũng không dám đại biểu Nhân tộc tha thứ cho người này. Có thể thấy được, người này xác thực có lỗi với Nhân tộc.
"Xin hỏi tiền bối tên gì?"
"Vô Danh!"
Phương Bình cười nói: "Phải không? Trước đây không lâu, Biển Khổ có núi Vô Danh, trên núi Vô Danh có vị Vô Danh Đế Tôn, cũng trả lời y chang tiền bối vậy đó, kết quả, tiền bối đoán xem đối phương ra sao?"
Khóe miệng Chú Thần Sứ hơi co giật.
"Chết rồi!" Phương Bình cười: "Chết rất thảm. Nguyệt Linh xuất hiện, đánh chết đối phương trong tích tắc, hắn cũng là Đế Tôn đầu tiên chết trận hôm đó, thực lực chẳng ra gì. Tiền bối là đồng môn với người đó?"
Chú Thần Sứ hừ một tiếng, ông không thoải mái, ngươi mới là đồng môn của hắn! Lão phu là người mà Đế Tôn có thể so sánh sao?
"Tiền bối có thực lực thế nào?"
"Ngươi đoán xem!"
Phương Bình lại cười nói: "Không đoán! Tiền bối tự nói. Nói thế này nhé, nếu tiền bối không phải là đỉnh Thánh Nhân hoặc Thiên Vương, vậy thì người cứ chết già ở đây đi nhé. Cấp Đế cũng là rác rưởi, không có gì tác dụng gì, ta không cần!
Không có giá trị tương xứng, thì ta cũng không cần phải trả giá gì, rác rưởi vô dụng như vậy, chết cũng vô ích. Tiền bối là cấp Đế sao? Nếu đúng thì người cứ nói thẳng, ta sẽ lập tức rời đi, ta không thích lãng phí thời gian với người vô dụng"
Ánh mắt Chú Thần Sứ lạnh lùng, nhàn nhạt nói: "Cấp Đế là rác rưởi vô dụng? Dù ở thời kỳ Thượng Cổ, Đế Tôn cũng là bá chủ Tam Giới..."
Phương Bình cười: "Vậy sao? Vậy thì Thượng Cổ cũng chẳng ra sao! Cấp Đế cũng có thể làm bá chủ? Thượng Cổ quả là rất nát!"
"Mồm mép lanh lợi"
Phương Bình cười ha hả: "Cũng không phải, các ngươi sống lâu như vậy mà mới đến cấp Đế, ta không nên khinh bỉ các ngươi sao? Nhìn ta này, nhìn lão Trương, nhìn Tư lệnh Lý, Bộ trưởng Nam, Hiệu trưởng Ngô... Thật đấy, ta chẳng muốn khinh bỉ các ngươi, nhưng các ngươi sống đến giờ phút này mà vẫn chỉ là cấp Đế, ta không nên khinh bỉ sao?
Đừng nói là đại thế ở hiện tại, năm xưa Tam Giới có sóng gió, người khác chứng đạo Hoàng Giả, chứng đạo Cực Đạo. Các ngươi không thể, chứng tỏ các ngươi là người thất bại, là rác rưởi, còn không cho phép hậu nhân bình luận vài câu sao?"
Khóe miệng Chú Thần Sứ lại co giật, ngươi nói... nghe rất có lý.
"Vậy thì sao? Người thất bại? Nếu vô địch, ngươi cần gì phải đến cầu lão phu?"
Phương Bình cười: "Sai rồi, không phải cầu! Là hợp tác, mỗi người có nhu cầu riêng! Tiền bối đã ở đây nhiều năm như vậy, là không có cách nào đi ra ngoài, hay là nói... Cần một bước ngoặt mới có thể đi ra ngoài? Mà cơ hội này, cần ta đưa đến cho tiền bối, đúng chứ?
Tiền bối, đi thẳng vào vấn đề thôi, đừng giả bộ ngớ ngẩn, ngươi có muốn đi ra ngoài không? Có đồng ý hợp tác? Đồng ý chung tay góp sức lực cho nhân loại?
Nếu đồng ý, chúng ta nói chuyện cụ thể hơn, nếu không, ta cũng không có hứng thú nói chuyện phiếm với một lão già, ngươi cứ tiếp tục ở đây, đợi khi nào ngươi chết già, ta sẽ cho người đến nhặt xác"
"Vô liêm sỉ!" Ánh mắt Chú Thần Sứ lạnh lẽo, khí lạnh bao trùm cả thế giới nhỏ: "Ngươi không sợ chết? Ngươi cho rằng lão phu bị nhốt ở đây thì không thể ra tay với ngươi? Ngươi đánh giá cao bản thân quá rồi!"
Phương Bình cười cười: "Không sao, đây chỉ là hóa thân của ta mà thôi, tiền bối muốn giết sao? Muốn giết thì ta đưa tới cửa cho tiền bối giết là được, nếu không đủ lời nói, ta lại đưa thêm vài hóa thân nữa"
Nói xong, Phương Bình tiến thêm một bước, trực tiếp đi đến trước mặt ông lão, cười nói: "Tiền bối, nào, giết ta đi, ta sẽ không dây dưa nữa, trực tiếp rời khỏi nơi này. Ta bận lắm, không thích hợp tác với người có tính khí nóng nảy"
"Ngươi.." Chú Thần Sứ hơi giận, từ trước đến nay, chỉ có bản thân chọc tức người khác, vậy mà hôm nay lại bị thằng nhóc này chọc tức!
Chú Thần Sứ thở ra một hơi, không nhịn được nói: "Nói, ngươi muốn làm cái gì!"
"Đơn giản, tiền bối giúp ta giết ba Thiên Vương..."
"Cút!" Sắc mặt Chú Thần Sứ tái xanh, mắng: "Mau cút đi ngay! Biến liền, nếu không lão phu sẽ lập tức ra ngoài làm thịt ngươi!"
Phương Bình nhíu mày: "Giết ba Thiên Vương cũng không được? Mạc Vấn Kiếm nói thực lực tiền bối rất mạnh, ta còn tưởng ít nhất cũng mạnh như Thiên Cẩu chứ... ai ngờ... Đáng chết, tên này lừa ta!"
". ." Chú Thần Sứ xanh mặt.
Có ý gì? Cái gì mà ba Thiên Vương cũng không được?
Ngươi cho rằng Thiên Vương là cái gì? Ngươi cho rằng Thiên Vương là người ngươi muốn giết là có thể giết?
"Hai người...
"Cút đi!"
"Một người!"
"Ngươi có đi hay không?"
Phương Bình cau mày, không nhiều lời, lập tức quay đầu rời đi, chửi mát: "Mạc Vấn Kiếm chết tiệt! Một Thiên Vương cũng không giết được mà bảo với ta là cường giả? Loại người này còn đòi Nhân tộc đặc xá? Chẳng có năng lực thì chớ, còn hung hăng, tính nóng như kem. Đặc xá là dùng cho nhân tài!
Lão già, ngươi ở đây chết già đi!"
Phương Bình quay đầu bỏ đi rất nhanh, Chú Thần Sứ muốn nói lại thôi, trong lòng sắp hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Phương Bình!
Có ý gì? Không giết được Thiên Vương thì là rác rưởi vô dụng?
Con mẹ nó, thằng khốn!
Thiên Vương cũng chưa chắc có thể giết Thiên Vương! Thiên Vương phá bảy cũng chưa chắc có thể đảm bảo mình có thể giết được Thiên Vương phá sáu!
Chỉ vì lão phu nói ta không giết được Thiên Vương, nên ngươi đi luôn vậy đó hả?
"Chết tiệt, đồ khốn kiếp!"
Chú Thần Sứ chửi ầm lên, mắt thấy Phương Bình sắp ra khỏi thế giới nhỏ, ông quát lên: "Đứng lại!" Phương Bình quay đầu, cười nói: "Ta biết ngay, ngươi nhất định có thể giết được Thiên Vương! Được, vậy thì chốt, giết một người, tiền bối có yêu cầu gì, mời nói"
Ánh mắt Chú Thần Sứ cực kỳ không thiện!
Ta có nói mình có thể giết Thiên Vương sao?
"Ít nói nhảm, bản tọa đưa ngươi một thanh thần khí. Giết người... Không phải là sở trường của bản tọa!"
Phương Bình cười ha ha nói: "Thần khí? Ngươi nói cái này hả?"
Trong tay Phương Bình xuất hiện Trảm Thần Đao, tiện tay ném xuống đất, đạp lên mấy cái, phun vài bãi nước bọt, khinh bỉ: "Thần khí là bảo vật gì chắc? Chỗ Thương Miêu có mấy chục thanh, ngày nào nó cũng đòi tặng ta, ta lười chả muốn lấy! Còn bảo đưa ta thần khí? Thần khí thì ghê gớm lắm chắc?"
Sắc mặt Chú Thần Sứ đen kịt, căm tức nói: "Thứ mà ngươi lấy ra là thần khí tàn tạ, gần như sắp thành phế phẩm, sao có thể so sánh với thứ mà bản tọa đưa? Còn nữa... Ngươi tốt nhất lượm Tây Hoàng Đạo lên, lau cho sạch, rồi cất vào!"
Tên khốn này, dám sỉ nhục mình!
Tây Hoàng Đạo, cũng là do ông chế tạo. Thế mà lại bị người khác coi rẻ và chà đạp như vậy. Dù đã tàn tạ, hắn cũng không thể nào chấp nhận được!
Đây là đang làm nhục mình!
Phương Bình khinh thường, lau cái đầu ông, thần khí mà, sao có thể bị đạp hư được chứ?
Ông lão này tính tình chẳng ra sao!
1732 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận