Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2693: Thời Buổi Rối Ren (2)

Bên này đám người còn đang dò xét hư không, bên kia, một yêu thú sừng vàng đạp không mà đến, cách thật xa, quát ầm lên: "Đại nhân, đảo Minh Nguyệt tự tiện khai chiến, náo loạn Biển Khổ, đã bị diệt!" Khóe miệng Minh Đình Chân Quân hơi co giật. Ngươi... trí thông minh của yêu tộc đều thấp như vậy sao? Diệt thì diệt, không thấy ở đây có nhiều người như vậy sao? Cứ phải tới báo tin vào lúc này, ngươi muốn rước phiền phức cho lão phu sao?
Nếu không phải thiếu người nghe ngóng tin tức, lúc này lão nhất định sẽ đập chết Giảo.
Quả nhiên, Giảo vừa dứt lời, sắc mặt Chân Thần của núi Vô Nhai, đảo Vấn Tiên đều trở nên lạnh lẽo. 33 tiên đảo hải ngoại, bây giờ còn lại bao nhiêu?
Một số thế lực không có Chân Thần lưu lại trấn giữ, gần như đều sắp bị diệt sạch.
Hiện tại, lại bị diệt một đảo!
Lần này, cường giả rời đi, là thịnh yến của yêu tộc biển Khổ.
Giảo biết ăn nói, cộng thêm có Minh Đình Chân Quân, khá nhiều yêu tộc bị nó mê hoặc, yêu tộc dưới trướng Côn vương, cũng chưa chắc nhiều bằng yêu tộc dưới trướng Giảo.
Mấy chục ngàn con yêu tộc, nếu tấn công mạnh một số đảo tiên không cường giả trấn giữ bất chấp đánh đổi, dưới tình huống tổn thất nặng nề, những ngày qua, đã có vài tiên đảo bị diệt. Giảo cũng không đến, báo cáo xong, liền đứng ở đó, giống như đang chờ chỉ thị tiếp theo.
Minh Đình Chân Quân cũng không để ý tới nó, hiện lão rất khó chịu, không muốn chào đón con yêu thú ngốc này cho lắm.
Cách đó không xa, ấn đường Ngô Khuê Sơn khẽ giật.
Giảo? Con yêu thú Phương Bình gọi là "yêu gian" này không ngờ cũng ở đây.
Từ cấp 3, Phương Bình đã kết bạn với Giảo, khi đó nó cũng chỉ mới vào cấp 8, bây giờ thì sao?
Bây giờ, Giảo mang đến cho ông cảm giác có lẽ chỉ cách tuyệt đỉnh một bước.
Nó còn là Yêu Vương vực Nam Thất đấy! Do nhân loại sắc phong!
Trước đó nó còn sống ở Ma Đô một thời gian, nhìn thế nào cũng không giống yêu thú thiện lành. Đi đến đâu, nơi đó đen đủi... không, yêu tộc nơi đó đen đủi.
Cũng không đúng, yêu thú cùng phe với nó đều gặp xui xẻo, giống như Phương Bình, đi đến đâu giáng họa đến đó.
Đã lâu không gặp, còn tưởng rằng Giảo đã chết rồi, không ngờ, nó chẳng những không chết, lại còn chạy tới gây chuyện trên Cấm Kỵ Hải.
Ngô Khuê Sơn thầm nghĩ, cũng không mở miệng.
Lúc này, ông đang nghĩ, mây máu này phải chăng có liên quan đến Phương Bình.
Phương Bình đi Cấm Kỵ Hải, có nói với ông một câu, nhưng không nói cụ thể.
Nhưng Phương Bình mới đi chưa được hai ngày, tam giới đại loạn, trên bầu trời Cấm Kỵ Hải xuất hiện mây máu, nếu nói chuyện này không liên quan đến Phương Bình, ông không tin.
"Các vị, mây máu này... rốt cuộc là phản chiếu từ Thiên Phần hay từ Thần Giáo?" Minh Đình đạo nhân mặc kệ Giảo, mở miệng hỏi.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhanh chóng, có người nói: "Chắc không phải là từ Thiên Phần đâu!
Trước đó có Chân Thần chết ở trong Thiên Phần, chắc các nơi đều có một ít manh mối, Chân Thần của thế lực phương nào đã chết, ít nhiều có chút đầu mối, trước đó cũng không thấy mây máu xuất hiện.
Ngược lại, mọi người không biết nhiều về Thần Giáo, ta thấy, rất có thể là từ Thần Giáo. Nơi đây... có lẽ chính là tổng bộ Thần Giáo"
Có người gật đầu, đúng như thế thật.
Trước đó có người tử vong bên trong Thiên Phần, mặc dù mọi người biết mà không báo, nhưng trong lòng đều biết một chút, cường giả bên trong quá nhiều, người chết trận không hề ít. Nhưng trước đó không có biến cố, bây giờ thì có, rõ ràng không có liên quan gì với Thiên Phần. Thế giới Thiên Phần rất mạnh mẽ, còn có Thần khí lấp kín cửa ra vào, rất khó phản chiếu.
Trừ phi Thánh Nhân thậm chí cường giả cấp Thiên Vương chết đi, nếu không, muốn phản chiếu, khó như lên trời.
"Thần Giáo...
Ánh mắt mọi người khác lạ, Thần Giáo ẩn náu ở hư không gần đây sao? Nếu là như vậy... lần này có cần đánh vào Thần Giáo xem xem hay không?
Minh Đình đạo nhân lại nhìn về phía Ngô Khuê Sơn, trầm giọng nói: "Bảo Nhân Vương mau đến đây, cùng bàn đại sự!"
Phương Bình không đến, tấn công vào rồi, cũng chưa chắc có lợi. Huống hồ, bọn họ cũng không muốn bị nhân loại chiếm mất lợi ích.
Đúng vào lúc này, Hòe Vương ẩn náu trong không trung cười lạnh nói: "Nhân Vương? Nơi này xuất hiện mây máu, Thần Giáo xảy ra chuyện, chưa chắc không có liên quan tới Phương Bình, có lẽ hắn đã sớm đánh vào Thần Giáo, định một mình nuốt lợi ích.."
"Hòe Vương, ăn có thể ăn bậy, lời không thể nói lung tung!" Ngô Khuê Sơn lạnh nhạt nói: "Nếu nhân loại có thực lực này, một mình cũng có thể bình định tà giáo, đã sớm tiêu diệt ngươi rồi, còn để ngươi ở đây nói bóng nói gió sao?
Đồ tôi tớ ba đời nhà ngươi, bớt ở đây vẩy nước đục đi.
Nói đi nói lại, ngươi thật sự là người của Mệnh Vương ư?
Trước đó, Thiên Mệnh Vương đình gặp chuyện lớn như vậy, cũng không thấy ngươi ra tay, ngươi bây giờ nên tính là đầy tớ bốn họ nhỉ?"
Ông vừa dứt lời, sắc mặt Hòe Vương trở nên hết sức u ám.
Mọi người không nói gì, rốt cuộc Hòe Vương là người của ai... thật khó nói.
Trước đó ở Vương Chiến Chi Địa, hắn phản bội Lê Chử, đi theo phe Mệnh Vương, kết quả Thiên Mệnh Vương đình xảy ra chuyện, cũng không thấy hắn nói câu nào.
Không ai rõ rốt cuộc hắn là người như thế nào.
Ngô Khuê Sơn châm chọc một câu, sau đó cười nói: "Hòe Vương, không đề cập tới những chuyện này, thật ra ta hơi tò mò, Phong Vương chết chưa? Hai tên khốn kiếp nhà ngươi, hôm nay phản bội người này, ngày mai phản bội người khác, sống dai ghê, có ai biết Phong Vương còn sống hay đã chết không?"
"..." Hòe Vương hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý tới.
Hắn làm sao biết Phong Vương chết hay chưa! Phong Vương đi theo hai vương cùng tiến vào Thiên Phần, người nhà họ Phong người thì chết, kẻ thì phế, Phong Vương đúng là chưa chắc lưu lại mệnh bài ở bên ngoài. Hòe Vương cũng không tiếp lời, tiếp tục đề tài vừa nãy: "Vậy ngươi gọi Phương Bình tới đây! Phương Bình không đến, bản vương sẽ có lý do hoài nghi hắn đã tiến vào Thần Giáo, độc chiếm lợi ích. Các vị, không bằng bây giờ liên thủ bắt lấy Xà Vương, để tránh hắn và Phương Bình hội hợp...
Tên này cũng là gậy quấy phân, rất nhiều cuộc đại chiến giữa địa quật và nhân loại đều do hắn khơi mào. Nhưng loại người này cũng không ngốc, biết đại chiến nổ ra, người đầu tiên chết rất có thể là mình, thường thường quậy đục nước, chẳng mấy chốc sẽ rời đi, không ham chiến.
Như vậy nên mới sống đến nay.
Mọi người đang nói chuyện thì lại có người đến.
Người lạ!
Người này vừa đến, ánh mắt Minh Đình Chân Quân có vẻ lấy làm lạ, người này... là ai?
Cảm ứng không rõ khí tức của đối phương, cảm giác hơi giống Chân Thần, nhưng lại có phần không giống.
Những người khác cũng đều không biết, một người rất xa lạ.
Minh Đình Chân Quân rơi vào trầm tư, cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng chắc là rất xa xôi, lão cũng là nhân vật cổ xưa, tuổi thọ sắp hao hết rồi, đã sớm thành Chân Thần từ khi Thiên Đình chưa rơi vỡ. Bây giờ cách cấp Đế không xa, tuổi thọ lại sắp hao hết.
Nếu lão cũng cảm thấy rất xa xôi, chỉ sợ là thật sự rất xa xưa.
Người tới mặc trường bào màu vàng, sắc mặt hơi trắng, dáng vẻ nhìn rất trẻ trung, nhưng ánh mắt lại cực kỳ tang thương. Không quan tâm mấy người Minh Đình, người này ngửa đầu nhìn mây máu một chút, lại nhìn quanh một vòng, giống như đang kiểm tra cửa vào Thần Giáo. Những người khác đều nhíu mày, còn đang phán đoán gì đó.
Nhưng rất nhanh, bọn họ không có thời gian phán đoán gì nữa, vào lúc này, một bóng dáng phá vỡ không trung, tốc độ vô cùng nhanh.
Cách thật xa, một ông lão hèn mọn xuất hiện, sau khi nhìn thấy người đàn ông mặc trường bào màu vàng, thì kêu lên: "Má ơi, lại một người nữa, tam giới này không thể ở được nữa!"
Dứt lời, xé rách không trung, quay đầu bỏ chạy!
Người đàn ông mặc trường bào màu vàng khẽ nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Miêu Thụ thú vị!"
Hắn nói xong, hư không phá nát, một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy xuất hiện, liếc nhìn hắn, khẽ hừ một tiếng, tiếp tục đuổi theo Miêu Thụ.
Thấy thế, người đàn ông khẽ cười nói: "Vũ Vi tiên tử, nhiều năm không gặp, cứ đi như thế sao?"
"Không có thời gian ôn chuyện cùng ngươi. Miêu Thụ là của bản cung, ngươi dám nhúng tay, ta sẽ không tha cho ngươi!"
Dù người phụ nữ đã rời đi, nhưng vẫn có âm thanh truyền đến.
"Miêu Thụ... Miêu Thụ cũng không phải của ngươi!"
1713 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận