Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3095: Lạc Lối

Chương 3095: Lạc LốiChương 3095: Lạc Lối
Cùng lúc đó, ở vũ trụ bản nguyên, tại một nơi tối tăm không ánh sáng.
Trên một ngôi sao to lớn, một ông lão đang nhắm mắt tu hành bỗng nhiên mở mắt.
Bóng người vô cùng to lớn đảo mắt quanh vũ trụ, như có thể nhìn thấu vũ trụ, nhìn thấu thế giới.
Ngay sau đó, một ngôi sao nho nhỏ lọt vào mắt lão. Ngôi sao tuy nhỏ, nhưng khác với mọi người.
Bên ngoài ngôi sao này có rất nhiều lỗ hổng, trông như tổ ong. Lúc này, trong những cái lỗ kia như có những sợi tơ vô hình xuyên qua hư không, không nhìn thấy điểm cuối.
Ông lão hơi nhíu mày, bỗng đôi mắt phát sáng! Thời khắc này, ông lão như nhìn thấy một vài thứ.
"Đạo... Nhiều thêm một cái?"
Ông lão lẩm bẩm, trong vô số cái lỗ, có một cái khiến lão chú ý. Những lỗ khác tối đen như mực, nhưng cái lỗ đáng chú ý kia nối thẳng vào bên trong, hơi hơi có ánh sáng le lói.
Trong vũ trụ quạnh hiu này, không ai nhìn ông, không ai chú ý đến chuyện này. Bàn tay tiếp tục kéo dài về phía ngôi sao nho nhỏ kia. ...
Ông lão hơi nhíu mày, con đường này là con đường mới được sinh ra khi mình không chú ý đến, hay là... Con đường đã thực sự được mở ra?
Ngay vào lúc này, ông lão lại nhíu mày, có một cái lỗ hơi hơi có gợn sóng, làm sao vậy?
Ánh sáng trong mắt ông lão càng thêm óng ánh!
"Chuyện này..."
Ông lão nhíu mày, suy nghĩ một chút, bỗng đưa bàn tay ra ngoài! Bàn tay di chuyển một đoạn rất xa rất xa, xa đến mức không rõ là bao xal
"Đây là..."
"Tên lừa đảo!"
Giờ khắc này, Phương Bình bỗng thấy tim đập nhanh. Bị phát hiện rồi? Hay là... Có nguy hiểm gì khác?
Phương Bình áp chế lo lắng trong lòng, cắn răng nói: "Tiến vào đường nối, ta muốn xem thử rốt cuộc đây là thứ gì...
Cũng trong lúc đó. Thương Miêu đau khổ nói: "Tên lừa đảo, đi thôi! Đi mau lên, phong ấn những cửa động này, bé gái kia sẽ không sao..."
"Vậy ngươi...
Phương Bình lấy ra một lượng lớn khí huyết, đều là khí huyết hấp thu được ở cửa khí huyết, chất lượng rất cao, hẳn là có thể bịt kín cửa động.
Phương Bình nhìn Thương Miêu, nói: "Ngươi mau đi đóng kín mấy cửa động đã bị hở ra"
"Mèo lớn, ngươi đóng kín những đường nối kia, nhanh lên!"
“Ta nghiên cứu một chút."
Phương Bình rơi vào trầm tư.
Lúc này, Phương Bình vẫn còn bồi hồi ở trước một vài cửa động chưa bị bịt lại.
Thương Miêu cũng không chậm trễ, nó nhanh chóng chạy đi đóng kín cửa động.
Ánh mắt Phương Bình khẽ thay đổi, gật gật đầu.
"Là cái mình nhìn thấy và cái Thương Miêu nhìn thấy không giống nhau, hay là... Đầu là cửa?” Thương Miêu bất đắc dĩ: 'Vậy ngươi đừng đi vào, bản miêu cảm thấy, nếu ngươi đi vào... Có lẽ sẽ không về được!"
Thương Miêu thì đang nhanh chóng làm việc.
Chưa bao giờ Thương Miêu làm việc nhanh gọn lẹ như bây giờ. Chỉ thấy cái bóng nó lóe lên, từng cửa động bị phong ấn, nó còn có thể nói chuyện: "Tên lừa đảo, đừng đi vào! Bản miêu thấy nguy hiểm lắm... Chúng ta phải mau chóng rời đi."
Phương Bình gật đầu, không có lên tiếng.
"Thật, nguy hiểm thật đấy!"
Phương Bình chẳng muốn tiếp lời, sao hôm nay con mèo này lảm nhảm nhiều vậy.
Thương Miêu lần lượt phong ấn những cửa động kia. Chính vào lúc này, Phương Bình bỗng nhíu mày, nghiêng đầu nhìn con đường do hệ thống xây dựng để vào thế giới này, con đường... hơi rung lên!
Thương Miêu cũng phát hiện!
"Tên lừa đảo!" Thương Miêu bỗng nhiên hét lên một tiếng: "Xảy ra chuyện rồi!"
Đúng, xảy ra chuyện rồi!
Đường nối đang rung động, như sắp sụp đổ.
Thương Miêu bỗng gầm nhẹ một tiếng, vô số lực lượng tinh thần tràn ra, trực tiếp phong ấn cửa động xung quanh.
Lúc này, Phương Bình cũng cảm nhận được, lạnh lùng nói: "Có người khuấy động vũ trụ bản nguyên!"
Đúng, hắn cảm nhận được sự nghẹt thởi
Có người đang khuấy động vũ trụ bản nguyên, hình như phát hiện ra có chuyện không ổn, lúc này, đường nối hắn dùng để vào đã bị người khuấy động, có dấu hiệu sắp sụp đổ.
Phương Bình bỗng cắn răng một cái, trực tiếp bước vào một đường nối có cửa động thô to mà trước đó hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm.
Con đường tối đen! Cũng không phải là con đường mà hắn dùng để đến.
Thương Miêu hét lên một tiếng, cái đuôi dài ra, lập tức quấn lấy chân Phương Bình.
Mà Phương Bình cũng vừa bước vào bên trongl
Lúc này, Phương Bình nhìn thấy! Hắn nhìn thấy một vài thứ!
Cùng lúc, một bàn tay xuất hiện, xuất hiện ngay trên đường nối. Phương Bình ngửa đầu nhìn, hơi thay đổi sắc mặt, nhanh chóng rút lui về.
Nhưng đã không kịp!
Bàn tay như cảm ứng được cái gì, bỗng đập về phía con đường nơi Phương Bình vừa đứng.
Tuy bàn tay chưa chạm đến đường nối, nhưng đường nối đã rung lắc mạnh mẽ. Thể bản nguyên của Phương Bình nhanh chóng tan biến!
Giờ khắc này, Thương Miêu quấn lấy Phương Bình, kéo hắn về.
Ngay sau đó, Phương Bình bị kéo về, nhưng thể bản nguyên đã tan biến hơn một nửa.
"Tên lừa đảo..."
Thương Miêu gọi một tiếng, không nghĩ nhiều, quấn lấy Phương Bình chạy về phía đường nối.
Mà chính lúc dầu sôi lửa bỏng này, tiếng âm ầm vang lên, đường nối sụp đổi
Hiện tại, Phương Bình vẫn còn ý thức, thấy cảnh này, hắn mở miệng, khí bản nguyên trào ra từ miệng hắn, trầm giọng nói: '"Đào hầm! Đào hầm thoát khỏi thế giới này, chúng ta thoát ra từ bên dưới!"
Thương Miêu giương móng vuốt sắc nhọn lên, không nhiều lời, lập tức đào đất!
Cạch, lạch cạch! Tiếng va chạm giữa móng vuốt với mặt đất cứng như kim cương vang lên, Thương Miêu lo lắng, điên cuồng đào.
Rất nhanh, phía dưới bị đào lên một lớp mỏng.
"Đất bản nguyên!" Thương Miêu khẽ hô.
Phương Bình khẽ nói: 'Lấy đi một ít, tiếp tục đào!"
Thương Miêu không dám chậm trễ, tiếp tục đào, đào được bao nhiêu lấy đi bấy nhiêu, sau đó, lớp màng mỏng như vỏ trứng cũng bị đào thủng, lộ ra vũ trụ đen nhánh.
Mà thế giới bản nguyên phía trên cũng đang rung động.
"ồ..." Hình như có tiếng người vang lên.
Thương Miêu tuy mập, nhưng động tác linh hoạt, lúc này, nó không dám phát ra tiếng, dùng đuôi quấn lấy thể bản nguyên đang tan biến của Phương Bình, chạy nhanh ra ngoài.
Ngay sau đó, một người một mèo tiến vào vũ trụ bản nguyên.
"Tên lừa đảo... Đừng tan biến!"
Thương Miêu lo lắng, đường nối bị phá, Phương Bình mất đi liên hệ với thế giới bản nguyên của hắn, lúc này, hắn như bèo không rễ, thể bản nguyên đang không ngừng tan biến.
Thương Miêu không biết đây là nơi nào, không biết phải mất bao lâu mới có thể bay trở về, nó không biết Phương Bình có thể chịu được đến lúc nó bay về không.
Nhưng lúc này, nó cũng không có cách nào!
Bóng dáng Thương Miêu lấp lóe, xuyên phá hư không, nhanh chóng bỏ chạy.
Cùng lúc đó, bên ngoài ngôi sao nhỏ trông như tổ ong, bàn tay khổng lồ hơi rung lên, lỗ hổng lúc trước lấp lóe ánh sáng đã bị hủy, biến mất không còn tăm hơi.
Mà một lỗ hổng khác vừa rồi mới lóe sáng cũng đã tối đen như mực.
"Có người đến..." Tiếng nỉ non thăm thẳm vang lên: "Ai?"
"Thương Miêu... Hay là ai khác?”
Giọng nói già nua mang theo nghi hoặc, bàn tay hơi rung lên, như muốn phá nát ngôi sao để vào trong nhìn xem. Nhưng khi thấy lỗ hổng chỉ chít, bàn tay hơi dừng một chút.
Một lát sau, có tiếng cười khẽ truyền đến, bàn tay bỗng hóa thành một cái lưới lớn, bọc ngôi sao này lại.
"Đến rồi thì đừng đi nữa!"
Bàn tay phong ấn ngôi saol
Dù bên trong có người thì cũng không chạy được. Đây là vũ trụ bản nguyên, thể bản nguyên không chạy được thì chết chắc, dù con mèo kia không chết, cũng bị nhốt ở nơi này.
"Là Thương Miêu sao?" Tiếng người già nua thắc mắc tự hỏi, Thương Miêu tới đây làm gì?
Con mèo kia không có thói quen lo chuyện bao đồng, có thể là nó sao?
Hay là... là một người khác?
Người có khả năng đến nơi này không nhiều. Nơi này vô cùng bí ẩn, hơn nữa, bên ngoài nguy hiểm tâng tầng, sao lại có người đột nhập vào đây được?...
Trong hư không, Thương Miêu không dám làm ra động tĩnh gì lớn, quấn lấy Phương Bình, nhanh chóng bỏ chạy. Vừa rời đi không lâu, đã nghe có tiếng nổ ầm vang truyên đến. Thương Miêu quay đầu nhìn, kém chút há hốc mồm, bị phong ấn rồi!
Thật là nguy hiểm!
Nếu tên lừa đảo không bảo nó đào hầm bỏ chạy, nó cũng không nghĩ đến chuyện này, có khi không đã không chạy được.
Lúc này, Phương Bình cũng quay đầu lại nhìn, sắc mặt trắng bệch, sau đó khẽ cười, nói: "Thật sự có người đang âm thầm quan sát! Là người kia sao?"
Là Thần Hoàng sao?"
Sau đó, sắc mặt Phương Bình lạnh xuống, hắn đã nhìn thấy một vài thứ.
Nơi này... Không phải là thứ tốt! Không phải nơi tốt lành!
Vương Nhược Băng là một vấn đề lớn, nếu có thể quay trở vê, mình nhất định phải giải quyết.
Nhưng lúc này, Phương Bình bỗng nhìn về phía trước, lẩm bẩm: "Mèo lớn... Hình như ta gặp chuyện rồi, không hẳn về được!"
Lần này, hắn gặp chuyện thật rồi.
Nơi này cách thế giới bản nguyên của hắn quá xa. Đường nối đã sụp đổ, lúc này, Phương Bình chỉ có thể dựa vào Thương Miêu tìm đường về thế giới bản nguyên của hắn, chỉ là... Có kịp không?
Không chỉ vậy! Nơi này... Không đơn giản!
Quả nhiên, ngay sau đó, Thương Miêu cũng biến sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận