Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1346

Hứa Mạc Phụ phân tích: “Giảo Vương Lâm là nơi thích hợp đóng quân nhất.
Chỗ thứ hai là… Lang Đầu Sơn, nhưng Lang Đầu Sơn quá gần thành Yêu Phượng. Một khi giao chiến, thành Yêu Phượng xuất binh, vậy các ngươi sẽ bị bao vây, đến lúc đó, chúng ta cũng không có cách nào cứu viện."
Hứa Mạc Phụ canh giữ Ma Đô địa quật nhiều năm, nên lời ông nói phân tích rõ lợi và hại.
Hứa Mạc Phụ vừa dứt lời... Phương Bình cảm thấy đau đầu.
Đóng quân Giảo Vương Lâm?
Được, đây đúng là lựa chọn tốt nhất. Giảo Vương Lâm cũng đã mở rộng đến cửa Nam thành Thiên Môn, rất tiện cho việc tập kích, ẩn náu, chạy trốn.
Mà đại quân của thành Thiên Môn phải chịu quấy nhiễu nghiêm trọng, những võ giả quân đội này tiến vào Giảo Vương Lâm, khai chiến với Ma Võ, không phát huy được ưu thế binh đoàn, thực lực cá nhân yếu hơn người của Ma Võ một chút.
Đến lúc đó, trừ phi phá hủy Giảo Vương Lâm, bằng không, một khi bắt đầu đánh nhau, ưu thế thuộc về Ma Võ.
Nhưng vấn đề là, đó là hang ổ của Giảo!
Con yêu thú này vô cùng gian trá, dù thực lực là cấp tám, nhưng khó chơi không kém cấp chín.
Quan trọng hơn nữa, yêu thú này lòng dạ đen tối, còn biết tìm cứu binh, bình thường, yêu thú tử chiến đến cùng, nào có ai chưa bị thương đã chạy đi tìm cứu viện như nó.
Đừng chưa kịp đánh thành Thiên Môn đã bị yêu thú này chơi một vố, không thấy hai vị cấp chín của thành Thiên Môn cũng đã bị nó hại sao?
Điền Mục nhìn Phương Bình, bật cười lớn nói: "Tiểu Hứa nói không sai, Giảo Vương Lâm đúng là nơi thích hợp trở thành địa điểm quyết chiến của các ngươi! Các ngươi thoải mái, chúng ta cũng thoải mái. Đóng quân ở Giảo Vương Lâm, chúng ta có thể an tâm phòng thủ hai cánh. Nếu ở chỗ khác, vậy thì phiền toái rồi..."
Nói đến đây, lão Điền Mục cũng hiếu kỳ nói: "Không phải quan hệ giữa ngươi và Giảo rất tốt sao? Đi hỏi một chút xem?"
Sắc mặt Phương Bình biến đổi như tắc kè hoa.
Ai cũng nói ta quan hệ tốt với Giảo... toàn do ta tự chuốc lấy mà thôi. Trước kia không ít lần khoác lác, còn nói là Giảo tặng mình một thi thể yêu thú cấp bảy, rất nhiều người biết chuyện này. Quan hệ không tốt, có thể tặng ngươi cái này không?
Phương Bình rất bất đắc dĩ, ta không chơi nhân yêu, hợp tác với nó chỉ vì lợi ích thôi... Không, là mình bị ép hợp tác thôi. Thực lực không bằng yêu, trước kia, trước mặt Giảo, hắn chính là máy cung ứng cung cấp khí huyết.
Thấy Phương Bình không lên tiếng, Điền Mục tiếp tục nói: "Bằng không, các ngươi không thể tới quá gần thành Hy Vọng, không thể đóng quân trong vòng 30 dặm. Phía trước là Giảo Vương Lâm, các ngươi chỉ có thể lựa chọn Lang Đầu Sơn hoặc khu vực gần thành Yêu Quỳ.
Nếu như vậy, sẽ xảy ra biến cố lớn. Một khi thành Yêu Quỳ hoặc thành Yêu Phượng có cao cấp trợ chiến, chẳng mấy chốc sẽ tới, ở Giảo Vương Lâm, dù đối phương chạy đến, cũng sẽ bị sớm phát hiện, chúng ta có thể sẵn sàng chuẩn bị đối phó…”
“Vậy không thể không chọn Giảo Vương Lâm à? Khu vực chiến trường thịt xay..."
"Làm gì còn khu vực chiến trường thịt xay!" Hứa Mạc Phụ xen vào, bất đắc dĩ nói: "Khu vực chiến trường thịt xay đã bị Giảo Vương Lâm che phủ rồi."
Phương Bình không còn gì để nói!
Trước đó, hắn đã chuẩn bị đóng quân ở khu vực chiến trường thịt xay.
Nơi đó ngay bên ngoài Giảo Vương Lâm, thật ra bên đó có đường đi, có thể tránh Giảo Vương Lâm, thẳng đến thành Thiên Môn.
Bây giờ xem ra, dù khu vực chiến trường thịt xay vẫn còn, cũng phải đi xuyên qua Giảo Vương Lâm.
Con Giảo này trồng nhiều cây đến mức cây cối sắp thành một bức tường thành xuyên dài mấy trăm dặm rồi.
Từ khi thành Thiên Môn và thành Hy Vọng chiến đấu ít đi, mục tiêu của nhân loại thay đổi, khai chiến với thành Yêu Quỳ, con đường dẫn đến thành Thiên Môn trước đó đều bị che kín rồi.
Cái này cũng có quan hệ với ý chí chiến đấu của hai bên.
Thành Thiên Môn chuẩn bị tu dưỡng sau chiến tranh, nhân loại không định tiếp tục đánh với thành Thiên Môn, dù sao còn phải đối phó với thành Yêu Quỳ.
Thế là, chuyện Giảo mở rộng rừng có vẻ là chuyện tốt với hai bên.
Mà hình như Giảo cũng biết điều này, hiện tại, địa bàn của nó cũng đã cô lập hai thành, ở giữa chính là Giảo Vương Lâm. Đánh không lại thành Thiên Môn... còn có thể chạy về thành Hy Vọng, tránh đầu sóng ngọn gió. Tính toán khôn khéo.
"Vậy thì không thể không chọn Giảo Vương Lâm rồi!"
Phương Bình thở dài, nơi đóng quân tốt nhất chính là nơi đó. Nói như vậy... Mình phải đi Giảo Vương Lâm một chuyến.
Nếu không thuyết phục được Giảo, mà cho người vào đóng quân linh tinh, một khi Giảo cảm thấy địa bàn của mình bị xâm lấn, nó sẽ nổi điên.
Ma Võ vốn chưa mạnh bằng thành Thiên Môn, lại lôi kéo thù hận của một yêu thú cấp tám, thì càng phiền toái.
Nghĩ vậy, Phương Bình lên tiếng nói: "Vậy giờ ta đi đến đó..."
Nói đến đây, Phương Bình bỗng nói: "Điền sư huynh, ngài hãy theo dõi chặt chẽ, yêu thú đó không phải thứ gì tốt, một khi ra tay với ta, ta lập tức chạy trở về, ngài giúp ta trừng trị nó!"
Hiện Phương Bình chắc chắn không phải là đối thủ của Giảo. Tên đó rất mạnh!
Lần đánh nhau trước đó, nó một mình tiêu diệt Vị Cẩu Thú cấp tám, còn nuốt Vị Cẩu Thú, thực lực tăng mạnh. Sau đó, ở mỏ khoáng ngầm, nó đã nuốt không ít đá năng lượng cao cấp.
Dù đối phương đột phá cấp tám chưa lâu, nhưng thực lực thật rất mạnh mẽ, thậm chí đánh nhau được với cấp chín, thành chủ thành Thiên Môn có thể áp chế nó, nhưng không cách nào dễ dàng giết chết nó.
Phương Bình không dám khinh thường yêu thú có thể một mình tiêu diệt cường giả cấp tám. Yêu thú ngu ngốc một chút còn tốt, gian trá như Giảo thật khó chơi.
Điền Mục gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Cẩn thận một chút! Một khi không ổn, lập tức lui về. Tuy chúng ta không chủ động tiêu diệt nó, nhưng một khi nó chủ động đánh tới bên này, chúng ta sẽ trực tiếp tiêu diệt nó, nó cũng là mầm họa.
Đến lúc đó, Bách Thú Lâm cũng không thể nói gì được! Chúng ta không sợ Bách Thú Lâm, chỉ là không muốn tuỳ tiện khai chiến mà thôi!"
"Biết."
Phương Bình gật đầu, bây giờ chỉ còn 3 ngày nữa là Ma Võ sẽ tiến vào địa quật. Không giải quyết vấn đề nơi đóng quân thì sau đó chỉ có thể chọn những địa bàn không tốt, thương vong sẽ nhiều.
"Giảo ơi Giảo, yêu thú ông đây gặp lần đầu tiên chính là ngươi, vừa gặp đã gặp ngay yêu thú cấp tám, cũng coi như hiếm có. Ngoan ngoãn hợp tác thì bỏ qua, không hợp tác... sớm muộn cũng nướng ngươi."
Phương Bình quyết tâm bừng bừng, diệt được thành Thiên Môn, nơi này chỉ còn lại Giảo. Đến lúc đó... dù có Bách Thú Lâm, nhưng Phương Bình cảm thấy không phải không có cách trò chuyện với yêu thú cấp chín, Giảo là yêu gian, đã giết yêu thú giữ cửa của Bách Thú Lâm. Đây chính là nhược điểm lớn.
"Ta đi đây"
Nói xong, Phương Bình lập tức khôi phục lại bình thường, bay về phía Giảo Vương Lâm.
Cách thành Thiên Môn gần như thế, nếu không ẩn giấu khí tức, bị cấp chín phát hiện cũng rất phiền toái.

Giảo Vương Lâm.
Tại mảnh đất trống ở giữa khu rừng.
Cả người Giảo vàng rực chói mắt như chó săn lông vàng, ánh mắt xuyên qua vô số cây cối nhìn chằm chằm vào thành Thiên Môn. Mỏ sinh mệnh của nó sắp bay mất rồi!
Giảo cảm thấy rất bi thương.
Nó không đánh lại hai tên kia, nhưng cứ quấn lấy như thế cũng không phải là chuyện tốt, e là yêu thú bên Bách Thú Lâm cũng sắp đến rồi. Nếu cứ tiếp tục như thế, không có Bách Thú Lâm bảo vệ, hai tên kia thật sẽ giết nó.
Khi Giảo còn đang nằm rạp trên mặt đất, chăm chú nhìn về phía Bắc, thì cánh mũi to to bỗng giật giật, nó quay đầu nhìn về phía sau một chút. Một lát sau, một bóng người xuất hiện trong mảnh đất trống này.
"Giảo đại vương, đã lâu không gặp."
Phương Bình vẻ mặt tươi cười, Giảo chăm chú nhìn hắn một lúc lâu.
Không tiếng động đi đến bên cạnh mình, đầu bếp đã mạnh lên rồi, không, mạnh hơn rất nhiều rồi.
Trước kia, dù lần đầu bếp biểu diễn thu liễm khí tức, nó cũng không hề có cảm giác uy hiếp, tên đó ngốc đến mức dùng thần binh chém mình cũng không phá được phòng ngự của mình.
Nhưng lúc này, Giảo lại cảm nhận được nguy cơ.
Không phải đầu bếp mạnh đến mức có thể giết nó, mà nó cảm thấy, bị người ta tiếp cận không tiếng động như thế, nếu như người đó có sát chiêu gì, có thể sẽ uy hiếp đến tính mạng nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận