Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3094: Thế Giới Quạnh Hiu (3)

Chương 3094: Thế Giới Quạnh Hiu (3)Chương 3094: Thế Giới Quạnh Hiu (3)
Phương Bình nhìn chằm chằm đường nối màu đen nối với cửa động, trầm giọng nói: "Cuối con đường này phải chăng là điểm kết thúc của đại đạo? Là vị trí của cửa? Nếu đúng là như vậy, thì nghĩa là phía trước đang có ba vị Hoàng Giả trấn cửa!"
Thương Miêu ló đầu ra nhìn: "Không thấy nha!"
"Cho nên... Cảm giác là giả, nhưng cũng chưa chắc là giả!"
Ánh mắt Phương Bình khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên đổi qua cửa động khác, tiếp tục nhìn vào bên trong, lần này, hình như hắn lại nhìn thấy đại đạo, một đại đạo dài không biết bao nhiêu mét, cuối đường, hắn nhìn thấy một cánh cửa.
Phương Bình lại đổi qua một cửa động khác, tiếp tục nhìn bên trong.
Mỗi lần, hắn đều nhìn thấy cửa.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt Phương Bình nhúc nhích, hắn nói: "Không đúng, cửa khí huyết đã bị ta khắc chữ lên, trừ khi nơi này không có cửa khí huyết, không thì chắc là cánh cửa khác!"
Nói xong, Phương Bình nhíu mày: "Vậy cuối đường là gì? Hình chiếu? Là cánh cửa ảo cuối đại đạo phá tám? Hay là... bây?"
Lúc này, có rất nhiều đường nối đã bị mất màng khí huyết mỏng, chúng đang hấp thu từng luông sức mạnh.
Vương Nhược Băng do Thần Hoàng đưa đến cho Long Biến, rốt cuộc thì Thân Hoàng đã bố trí cái gì trên người cô ta?
Còn nữa, những lối đi sau cửa động... Hình như không vững chắc!
Phương Bình không dám tiến vào những cửa động đen ngòm này. Hơn nữa, nơi này có rất nhiều cửa động, hắn cũng không biết nên đi vào cái nào.
Cả vùng thế giới tĩnh mịch này nữa, nhìn như thế giới bản nguyên, nhưng không hẳn, cũng có thể là do Thần Hoàng tạo ra.
Thế giới trông như tổ ong, có rất nhiều đường nối, Phương Bình không đếm được có bao nhiêu con đường, thứ nằm ở cuối đường đều cho hắn cảm giác đó là cửa.
Phương Bình cau mày, đây rốt cuộc là thứ gì.
Thế giới này hẳn là do người tạo nên, là Thần Hoàng... Hay là người khác?
Phương Bình nhìn chung quanh một lần, vẫn không thấy bóng người nào xuất hiện.
Nhìn những con đường xa lạ, Phương Bình vừa tìm kiếm, vừa nói: "Nếu bây giờ đóng kín cửa động của những con đường này, hẳn là có thể ngăn được chuyện mất sức sống, nhưng những con đường này dẫn đi đâu?
Lúc này, Thương Miêu bỗng lên tiếng: "Có thể tìm cô gái kia... Nơi này hút sức sống, hạt nhân hẳn là cô gái ấy, cô ấy chắc là phải có hình chiếu ở đây."
"Cái gì?"
Phương Bình lẩm bẩm vài câu, lại nhìn về những phía con đường, ánh mắt khác thường.
Thương Miêu như có điều suy nghĩ, bỗng nói: "Chỗ này... Tên lừa đảo... Có lẽ là có người muốn tạo ra đạo giả..."
Vương Nhược Băng rốt cuộc đóng vai trò gì?"
"Hội tụ bản nguyên giả... Làm giải"
Thương Miêu vò đầu đáp: "Chắc là không có nhỉ? Không biết nha, bản miêu ngủ suốt, không biết bọn họ có xông đến hay không... Chắc là không á, ngôi sao bản nguyên của bản miêu rất nhỏ, nhỏ như hạt tro ấy, chắc là bọn họ không tìm được.” Giống như thế giới bản nguyên của bọn họ, chỉ có điều, người làm ra thứ này chưa từng đi đạo như vậy, nên cuối cùng thành phẩm không ra ngô ra khoai?
Đạo giả! Vạn đạo hội tụi
Ánh mắt Phương Bình khẽ động!
Phương Bình bỗng nói: "Thần Hoàng đã vào thế giới bản nguyên của ngươi sao?"
Thương Miêu thầm nói: "Càng nhìn càng thấy... Nhìn như thế giới bản nguyên của chúng ta! Có phải là có người muốn vạn đạo hội tụ, nên mới làm giả, nhưng không biết vạn đạo hội tụ như thế nào, nên mới tạo ra mấy con đường nửa thật nửa giả này..."
"Không phải ngươi nói, năm xưa chặn đạo, không chặn được đạo của ngươi sao?"
"Đúng nha..." Thương Miêu tự tin đáp: "Không tìm được, đương nhiên là không chặn được đạo của ta rồi?"
"Cũng không đúng, đám người sinh ra sau như bọn ta đều bị chặn đạo... Dù không tìm được thế giới bản nguyên của ngươi, vì sao lại không bị chặn?”
"Ờ ha, cũng đúng..." Suy nghĩ một chút, Thương Miêu nói: "Đó là vì đạo mà chúng ta đi, đến cuối cùng, không cần phải đi qua những chỗ chắc chắn phải đi, chỉ việc lăn đi thôi..."
Lăn đi... Phương Bình cạn lời, coi nó dùng từ kìa...
Ý con mèo này là, đại đạo của người khác cuối cùng phải đột phá được ba điểm, chính là ba cánh cửa tam tiêu. Mà bọn họ không cần phải như vậy, có lẽ chỉ cần trực tiếp đi là được.
Không quan tâm đến nó nữa, Phương Bình nỉ non: "Làm giả..."
Làm giả! Đám người này đều thích làm giả thì phải?
Nơi này có lẽ là nơi Thân Hoàng tạo ra đạo giả, đại đạo vạn đạo quy nhất, nhưng có lẽ Thân Hoàng không biết nên đi như thế nào, nên mới có tổ ong này!
Đương nhiên, đây chỉ là một khả năng.
Còn một khả năng khác là...
Phương Bình khẽ nói: "Chỗ này... Có lẽ... cánh cửa cuối đường kia... Là của cửa của người khác!"
Thương Miêu khó hiểu nhìn hắn.
"Cuối đường của người khác!"
Phương Bình lẩm bẩm: "Ta đã nhìn, mỗi con đường đều giống cuối đường của ta! Vậy nếu là người khác nhìn, có lẽ họ sẽ nhìn thấy cuối đường của họ, giống như Long Biến Thiên Đết
Năm xưa, có lẽ ông ta đã nhìn một con đường nào đó trong số này, nên mới nhìn thấy cuối đường của ông ấy. Trên thực tế, có lẽ đó chính là con đường của ông ấy.
Nơi này... Có lẽ đúng là nơi vạn đạo hội tụ, đáng tiếc, không phải một người, mà là của vô số người!"
"Vô số đoạn cuối đại đạo của mọi người bị xâu chuỗi đến nơi này... Mèo lớn, ngươi nói xem, biết đâu một ngày nào đó, nếu có người đi vào đây, có khi nào người đó sẽ đi vào mấy con đường kia, đi đến cuối đường, cuối cùng lấy đi đại đạo thuộc về người khác?"
Nơi này chỉ chít lỗ đen, Phương Bình đếm không xuể. Mà đây... Có lẽ là một đoạn kéo dài dẫn đến cuối đường.
Nói xong, Phương Bình lại nói: "Cửa động to hơn, có phải nghĩa là người đi con đường này đã trở nên mạnh hơn? Hay là, khi cửa khí huyết bị phá, ảnh hưởng đến một số thứ, nên bây giờ cần hút sức sống để sửa cửa?"
"Nơi này, có phải là thế giới sau cửa hay không?"
Phương Bình nỉ non, chỗ này vô cùng quỷ dị. Dường như hắn đã bước vào một nơi không tâm thường!
"Thân Hoàng làm sao?" Có thể tạo ra được thứ này, trong Tam Giới chỉ có hai người.
Thứ nhất, Chú Thần Sứ.
Thứ hai, Thần Hoàng!
Cả hai đều là những kẻ điên mê nghiên cứu. Nhưng Chú Thần Sứ có lẽ không làm được đến mức này. Nếu có thể thì ông ấy đã không phải là cường giả phá tám, mà đã thành Hoàng Giả rồi.
Hẳn là do Thần Hoàng làm.
Đó là người đầu tiên trở thành Hoàng Giả, hơn nữa, lúc cửa khí huyết bị Phương Bình chém, Thần Hoàng rất lo lắng, kém chút nữa thì giáng lâm.
Cũng chính hắn đưa Vương Nhược Băng đến chỗ Long Biến, vì sao lại đưa cho Long Biến chăm sóc?
Là bởi vì Long Biến cũng là vật thí nghiệm, Thân Hoàng cảm thấy ông ấy sẽ chấp nhận và chăm sóc tốt cho Vương Nhược Băng sao?
Trong đầu Phương Bình xẹt qua nhiều suy nghĩ.
Lúc này, nhìn lại những đường nối kia, ánh mắt Phương Bình ngày càng khác thường, nếu đánh vỡ những đường nối này, chuyện gì sẽ xảy ra?
Nếu hủy diệt thế giới quạnh hiu này, thì sao?
Thần Hoàng sẽ giáng lâm sao?
Có lẽ vậy!
Như nghĩ đến điều gì, Phương Bình cười nói: "Mèo lớn, hay ngươi vào đường nối thử xem, đi đến cuối đường xem ở đó có gì?"
"..." Thương Miêu ngây người, ngay sau đó bỗng nhắm mắt, tiếng ngáy vang lên.
Ngủ! Không đi! Nó cảm thấy hơi nguy hiểm, không đi.
Tên lừa đảo không đi, bắt nó đi, nó không đi! Mèo là để yêu thương, không phải để dò đường.
Phương Bình thấy thế, dở khóc dở cười.
"Có lẽ cuối đường có đồ ăn ngon đấy!"
"Khò khò..." Thương Miêu ngáy, nói chung là nhất quyết không đi.
Thấy vậy, Phương Bình hơi nhíu mày, có nguy hiểm.
Thương Miêu không hề nhát gan, nó không dám đi, hẳn là vì cảm ứng được nguy hiểm.
"Vậy để ta đi thử..."
Phương Bình bỗng bước lên, Thương Miêu đưa chân níu vai hắn, thâm nói: "Hay là thôi đi... Bịt kín cửa động là có thể cứu người."
"Làm vậy chỉ có thể trị ngọn, không trị được gốc!" Phương Bình trâm giọng: "Hoặc là triệt để chặn mấy lối đi này, hoặc là hủy diệt chúng, nếu không, dù có bịt kín thì sớm muộn gì cửa động cũng lại to ra, chuyện hôm nay sẽ lại xảy ra!"
"Tên lừa đảo... Đi vê thôi..." Thương Miêu đáng thương năn nỉ.
Phương Bình nhíu mày nói: "Rốt cuộc ngươi nhận ra nguy hiểm gì?"
"Không biết nha!" Thương Miêu lắc đầu: "Nhưng mà... Cảm giác hơi đáng sợi"
"Đáng sợ?”
Phương Bình không tin: "Ta muốn đi thử... Mèo lớn, nếu gặp nguy hiểm, lập tức kéo ta về!"
Nói xong, Phương Bình cất bước muốn bước vào một cửa động đang được đóng kín. Thương Miêu bỗng nhiên nhảy xuống, dùng đuôi quấn lấy chân hắn, vô cùng đáng thương nói: "Đừng đi, bỏ đi!"
Ánh mắt Phương Bình nghiêm lại! Thương Miêu... Không cho hắn đi dò xétI
Lối đi này, đến cùng là thứ gì?
Thương Miêu cũng là một con mèo to gan lớn mật, không nhát gan như vậy. Nhưng hiện tại... Sắc mặt Phương Bình càng thêm nghiêm nghị!
Thương Miêu thì tiếp tục khêu khâu chân hắn, không cho hắn tiến vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận