Toàn Cầu Cao Võ

Chương 329: Rất muốn trộm một mớ

"Người nước ngoài và chúng ta có phải là một chủng loại không?
Lớn lên hình hài có thể không giống nhau, hoặc cổ quái kỳ lạ, nhưng nếu em xem bọn họ là người, bọn họ cũng nghĩ em là loài người, vậy chúng ta đều là nhân loại, đều cùng một chủng tộc.
Nếu như em không xem họ là người, bọn họ cũng cảm giác bọn họ không phải là người, vậy thì không cùng một chủng loại.
Vật thể chủng loại phân chia chỉ đơn giản thế thôi!
Có người nuôi chó, xem con chó đó như con trai của mình, đối xử với con chó còn tốt hơn đối xử với con người, lúc này nên phân chia giống loài sao? Vậy con chó đó là người hay là chó?"
Phương Bình thật sự cạn lời, nhưng cậu cũng nhanh chóng phản ứng lại, đơ đơ nói: "Cô ơi, vừa rồi em chỉ hỏi Khí Huyết Trì là gì thôi mà…"
Cậu cũng không định hỏi nhiều như vậy, cô Lữ quả thật mở rộng đề tài không biên giới.
"Ngu xuẩn!"
Lữ Phượng Nhu mắng một câu, tức giận nói: "Tôi vừa nói rồi, võ giả trung cấp rèn luyện nội phủ, quá trình này rất nguy hiểm, cũng rất khó khăn.
Khí Huyết Trì chính là nơi chế tạo dành riêng cho võ giả trung cấp.
Thực ra, đó chính là nấu Khí Huyết Đan số lượng lớn thành chất lỏng, biến căn phòng thành một ao chứa khí huyết. Khi võ giả tiến vào Khí Huyết Trì tu luyện, có thể bổ sung khí huyết bất cứ lúc này, quá trình này cũng ôn hoà hơn một chút…"
"Thật bẩn!"
Phương Bình theo bản năng nghĩ đến nhà tắm công cộng, là loại nhà tắm công cộng có bồn tắm nhưng không được thay nước!
Bẩn chết đi được!
Có không biết bao nhiêu người đi vào tu luyện, ai biết bên trong liệu có sản phẩm hoá chất có mùi nào xuất phát từ người hay không.
Nếu mà ai có ý định muốn uống nước trong Khí Huyết Trì, vậy chắc phải buồn nôn chết mất!
Sắc mặt Lữ Phượng Nhu biến thành màu đen, tức giận nói: "Em nghĩ Khí Huyết Trì là một cái ao lớn hay sao?
Chỉ là tên gọi như thế mà thôi, Khí Huyết Trì đều được chia riêng cho từng người dùng."
"Dạ, vậy chi bằng em tự mua Khí Huyết Đan về pha thành nước tắm."
"Ngu ngốc!"
Lữ Phượng Nhu lại lần nữa mắng cậu một câu, sắc mặt đen như đít nồi, nói: "Khí Huyết Đan sau khi hóa lỏng, lực lượng khí huyết chẳng mấy chốc sẽ biến mất!
Khí Huyết Trì không như vậy, lực lượng khí huyết sẽ không bị mất đi!"
"Hoá ra là như vậy ạ? Cô ơi, nguyên liệu của Khí Huyết Đan là gì? Tại sao có thể chuyển đổi được thành lực lượng khí huyết…"
"Một số dược liệu phụ trợ bồi bổ khí huyết, đương nhiên, nguyên liệu chính không phải."
"Vậy nguyên liệu chính là..."
"Em hỏi cái này làm gì? Em còn muốn tự sản xuất thuốc chắc? Đừng nghĩ nhiều như thế."
Lữ Phượng Nhu không cho cậu đáp án, cũng không giải thích vì sao ở trong Khí Huyết Trì, lực lượng khí huyết sẽ không bị mất đi.
Mặc kệ Phương Bình vẫn muốn hỏi, Lữ Phượng Nhu vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Toà nhà số 3 vừa rồi cũng khiến Phương Bình được mở mang tầm mắt.
Đợi đến khi đến tòa nhà số 4, sau khi Phương Bình biết nơi này là nơi nào, cậu lại nảy sinh ý định muốn cướp đoạt đồ vật.
"Đây là nhà kho dự trữ tài nguyên, bao gồm các loại thuốc, binh khí tốt và một số mỏ năng lượng quý giá,... đều ở đây.
Bên phòng hậu cần chỉ là một kho dữ trữ lâm thời mà thôi.
Nơi đó cũng chủ yếu cung cấp cho học sinh võ giả sơ cấp các tài nguyên tu luyện.
Các loại thuốc cao cấp đều ở đây, bao gồm tài nguyên tu luyện của các đạo sư cũng đều ở chỗ này."
Con ngươi Phương Bình co rút, nơi này trị giá bao nhiêu tiền!
Chỉ là phòng hậu cần mà Phương Bình cũng đã muốn cướp đoạt rồi. Huống chi là nhà kho chứa tài nguyên cho hơn một nghìn đạo sư trung cấp, cao cấp tu luyện. Nếu như cướp được nơi này, cả đời này có lẽ không cần buồn rầu vì tài nguyên rồi!
Nhìn thấy đôi mắt sáng lên vì tiền của Phương Bình, Lữ Phượng Nhu "thuận miệng" nói: "Nơi này sử dụng công nghệ chống trộm cao cấp nhất toàn cầu, ngay cả sàn nhà cũng dùng hợp kim để chế tạo.
Hơn nữa, nơi này có một vị Tông sư của trường học tọa trấn quanh năm.
Nếu em cảm thấy có thể đánh cướp, vậy có thể thử, tôi không có ý kiến."
Phương Bình cười khan nói: "Em nào dám có ý định này, chỉ là muốn đi vào chiêm ngưỡng hiện vật một chút…"
"Đừng nằm mơ, nhìn ở ngoài là được." Lữ Phượng Nhu đả kích cậu một câu.
Tiếp tục đi về phía trước, lúc này, hai bên đường mới xuất hiện một vài kiến trúc nho nhỏ.
“Nơi này cũng có ký túc xá dành cho đạo sư và học sinh, nếu em muốn, khi nào em đến cảnh giới trung cấp cũng có thể dọn qua
Ở đây yên tĩnh hơn một chút, không có người quấy rối.
Nhưng tôi vẫn thích ở bên cảng tránh gió hơn. Đạo sư và học sinh ở đây không có tình người chút nào, cả tháng trời chẳng ai nói chuyện với ai câu nào.”
Hiếm khi thấy Lữ Phượng Nhu buông lời khinh bỉ chán ghét, hiển nhiên cô cảm thấy những người này quá mức vô vị.
Nếu không ai chủ động mở miệng chào hỏi, học sinh và đạo sư nơi đây thật sự có thể mấy tháng không thèm nhìn nhau.
Giống như Phương Bình và Lữ Phượng Nhu, hai người bọn họ đã đi tới đi lui cả buổi nhưng chẳng ai thèm để ý.
Đi thêm một đoạn đến bên một tòa kiến trúc cuối cùng, Lữ Phượng Nhu lần nữa mở miệng nói: “Đây chính là địa đạo dẫn đến lối vào địa quật. Đi xuống khoảng 5 km, sẽ đến lối vào địa quật.
Học sinh Ma Võ muốn vào địa quật, có thể đi lối khác, cũng có thể đi lối này.
Địa đạo tồn tại chủ yếu là dùng để chạy trốn…”
"Chạy trốn?"
Phương Bình lại lần nữa hơi bị khó hiểu.
"Lối vào địa quật ở Ma Đô có không ít quân nhân của Quân đội đóng giữ, lối đi này sử dụng hợp kim chế tạo!
5 km đều là hợp kim!
Mục đích chính là tránh trường hợp địa quật bạo động, các địa đạo khác bị sập, người bị nhốt lại bên trong.
Cho nên mới tạo thêm một con đường như vậy, trong này cũng có người của Quân đội trông coi.
Trừ phi cấp bách, bằng không, chúng ta bình thường sẽ không đi đường này, bị thẩm tra khá phiền toái, chỉ sợ có người phá hoại."
"5 km, toàn bộ là hợp kim... Cấp bậc gì ạ?"
"Cấp D."
Phương Bình nuốt một ngụm nước bọt, đệt, mình thật sự muốn đánh cướp chỗ này!
Địa đạo dài 5 km được xây dựng bằng hợp kim cấp D, cần bao nhiêu tấn hợp kim cấp D?
Hợp Kim cấp D, 20 điểm thưởng/kg!
Phương Bình khó có thể tưởng tượng, hợp kim ở lối đi này, có thể chế tạo được bao nhiêu thanh binh khí.
"Đây thật ra là ý kiến của hiệu trưởng Ma Võ, nhất định phải xây dựng.
Năm đó, lối vào địa quật Đông Lâm bị sập, khiến mấy chục ngàn quân nhân không thể thoát đi, cuối cùng chết vô ích, chết rất thảm ở địa quật, bị sinh vật địa quật tàn sát không còn một mống!
Võ giả trung cấp cao cấp thực ra không cần loại đường hầm thoát hiểm này, nhưng người bình thường và võ giả sơ cấp vẫn cần.
Hiệu trưởng Ma Võ cảm thấy, mạng người quan trọng hơn tiền nhiều.
Ít nhất, những quân nhân bình thường của Quân đội kia không nên sống trong vô vọng như thế, bọn họ không nên bỏ mạng vô ích như vậy."
Phương Bình gật gù, tâm tư lại bắt đầu bay đi đâu đâu.
"Lần này dẫn em qua đây nhìn một chút, lần sau em muốn đến thì cứ đến. Chủ yếu nên đi xem phòng mô phỏng chiến tranh. Ít nhất, em nên học thuộc bản đồ địa quật Ma Đô và các nơi lân cận!
Một khi em lạc đường ở địa quật… Kết quả, không cần nói cũng biết, thập tử vô sinh."
Đi lạc ở địa quật không khác gì chết rồi, loại người này năm nào cũng có.
Phương Bình đau khổ, buồn phiền nói: "Cô ơi, em bị mù đường, không có cảm giác về phương hướng…"
Lời này là thật, cậu thật sự có chút mù đường.
Một khi mặt trời lặn rồi, cậu hầu như không phân biệt được đông tây nam bắc ở đâu nữa.
Lữ Phượng Nhu nghiêm túc nói: "Vậy thì em phải càng cố gắng, tôi cảnh cáo em, nếu như em đi lạc ở địa quật, hầu như hẳn phải chết, tôi cũng không có cách nào cứu em!
Bằng không, em vào địa quật, phải đi và hành động cùng người khác.
Nói chung, nếu đã không thể nhớ đường, xác suất tử vong của em sẽ lớn hơn người khác!"
"Chuyện này..."
Sắc mặt Phương Bình buồn rầu khổ sở, làu bàu: "Em thấy cần phải phát minh hệ thống định vị và hệ thống địa đạo."
"Ha ha, em có thể thử xem có phát minh được không."
Lữ Phương Nhu cũng mặc kệ cậu, xoay người nói: "Ngày hôm nay đưa em đến nơi này tham quan một chút, những chuyện khác em tự xem xét, không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây."
"Dạ vâng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận