Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1382

Trong lòng tính toán, ngoài miệng, Trương Đào tiếp tục cãi cọ với Thanh Lang Vương và Hòe Vương.
Nhiều nhất có thể kéo dài thêm 10 phút, đến lúc đó, chắc hai người này cũng bắt đầu nghi ngờ.
Có thể tiêu diệt thành chủ thành Thiên Môn trước khi kết thúc đánh cược, phải xem may mắn thế nào.
Trận này, Ma Võ tiêu diệt một cấp chín, gần như san bằng thành Thiên Môn. Kết quả này đã vượt ngoài dự đoán của Trương Đào. Nếu không thể giết được đối phương... Chỉ có thể kết thúc chiến tranh.
Hiện tại, còn chưa đến lúc triệt để trở mặt.
Ông còn định nhân cơ hội tiêu diệt một đám cường giả ở Tử Cấm địa quật, bây giờ trở mặt, Hòe Vương đổi ý, tiếp theo sẽ không thuận lợi như vậy.
"Ngô Khuê Sơn... Cho ngươi thêm 10 phút, nếu không giết được hắn, ta cũng không có cách nào."
Trương Đào than nhẹ trong lòng, không giết được hung thủ giết con gái, nút thắt trong lòng Ngô Khuê Sơn sẽ không thể giải, gông xiềng tinh thần áp lực vẫn còn đó, đến khi lĩnh ngộ con đường bản nguyên, có lẽ sẽ gặp phải trở ngại cực lớn.
Giống như Lữ Phượng Nhu chậm chạp không thể tinh huyết hợp nhất, bởi vì khúc mắc của bà quá nặng, chấp niệm quá sâu, đây không phải chuyện tốt.
...
Trương Đào đang kéo dài thời gian.
Điều này, dù Ngô Khuê Sơn không biết, ông cũng có thể đoán được.
Ông biết, đây là cơ hội cuối cùng của mình.
Bây giờ không giết được thành chủ thành Thiên Môn, Hòe Vương sẽ không dễ gì từ bỏ mạng sống của một cấp chín.
Mắt thấy đại cục đã định, dù Hòe Vương có muốn lật ngược tình thế cũng không có cơ hội. Một khi kết thúc trận chiến, thành chủ thành Thiên sẽ chạy mất.
Phía trước, thành chủ thành Thiên Môn lao đi như tên bắn, hiện hắn đã đến phạm vi thành Yêu Phượng.
Thành Yêu Phượng, thành chủ thành Yêu Phượng và một con yêu thú Phượng Hoàng cùng bay lên trời, dùng uy thế kinh sợ tứ phương.
Cách thật xa, thành chủ thành Yêu Phượng chợt quát lên: "Dừng lại! Cuộc chiến giữa thành Yêu Mộc và Ma Võ là ân oán cá nhân của Chân Vương, không liên quan đến bản vương! Tự tiện xông vào thành Yêu Phượng, đừng trách bọn ta phá hỏng quy tắc của Chân Vương!"
Phía trước, thành chủ thành Thiên Môn quát to: "Phượng Vương! Bản vương mượn đường đi qua, sẽ không liên lụy đến thành Yêu Phượng!"
Thành chủ thành Yêu Phượng nhíu mày.
Hắn cảm nhận được Thần Mộc hộ mệnh của thành Yêu Mộc đã chết. Hắn cũng biết Mộc Vương muốn chạy trốn.
Đều là thành chủ ở vực Nam Thất, tuy song phương không cùng một phe phái, nhưng dù sao Mộc Vương cũng là người của vực Nam Thất.
Lúc này, võ giả phục sinh truy sát Mộc Vương, rốt cuộc hắn có nên cho mượn đường chạy không?
Hắn hiểu vì sao Mộc Vương chạy về phía thành Yêu Phượng, đối phương muốn hắn kéo dài thời gian, chờ Chân Vương truyền lệnh.
Nhưng đến hiện tại, Chân Vương vẫn không truyền lệnh, chẳng lẽ muốn hắn bị kéo vào vũng bùn này sao?
Thấy thành chủ thành Thiên Môn ngày càng gần, bên ngoài cổng thành, Ngô Xuyên bỗng bạo phát uy thế!
Lần này, thành chủ thành Thiên Môn kinh hãi biến sắc, nổi giận quát: "Các ngươi dám!"
Thực lực của Ngô Xuyên mạnh hơn Ngô Khuê Sơn, là một trong bốn vị Trấn thủ sứ. Điều này, thành chủ thành Thiên Môn biết.
Hắn từng giao thủ với Ngô Xuyên mấy lần. Thân là Trấn thủ sứ phương Nam, Ngô Xuyên từng vào Ma Đô địa quật mấy lần giao thủ với hắn.
Nhưng hiện tại, Ngô Xuyên không thuộc đội hình xuất chiến của Ma Võ.
Ngô Xuyên lạnh lùng nói: "Ngươi vượt ranh giới! Chiến trường ở khu vực gần thành Thiên Môn, tuyệt đỉnh chưa truyền lệnh, nghĩa là chiến tranh chưa kết thúc, ngươi vượt khỏi ranh giới này đồng nghĩa với việc phá hoại quy tắc, ta có lý do để xử lý ngươi!"
"Ngươi..."
Thành chủ thành Thiên Môn giận dữ!
Hắn nóng ruột vô cùng, chẳng lẽ Hòe Vương vẫn chưa phát hiện có biến cố sao? Hay là... Hòe Vương thật sự muốn hy sinh mình? Hay là, bị người khác khống chế?
Nhưng dù thế nào đi nữa, Hòe Vương không truyền lệnh, nghĩa là chiến tranh vẫn chưa kết thúc.
Lúc này, Ngô Xuyên sẽ lấy lý do hắn vượt ranh giới để chém giết hắn...
Thấy Ngô Xuyên bạo phát khí thế, trong tay có một thanh thần binh cấp chín, thành chủ thành Thiên Môn cũng nổi giận.
Nếu Ngô Xuyên không có thần binh, hắn ít nhiều sẽ dám chiến một trận. Nhưng đối phương có thần binh... một khi ra tay, hắn căn bản không phải đối thủ. Huống chi, phía sau còn có Xà Vương đang truy sát.
Liếc nhìn thành chủ thành Yêu Phượng, thấy hắn không có ý định tham dự, thành chủ thành Thiên Môn càng giận.
Nếu như thành chủ thành Yêu Phượng lúc này đứng ra nói vài câu, giữ chân Ngô Xuyên, hắn căn bản không cần lo lắng điều gì.
Ngô Xuyên có mạnh hơn nữa thì hai vị cấp chín thành Yêu Phượng cũng đủ khiến ông bận rộn đối phó.
"Đáng chết!"
Thành chủ thành Thiên Môn thầm nổi giận, nhưng cũng không ngừng lại, hắn nhanh chóng đi đường vòng, bay về phía biên giới Cấm Kỵ Hải.
Hắn vừa rời đi, Ngô Khuê Sơn và lão Lý đã chạy đến.
Không chào hỏi khách sáo với Ngô Xuyên, hai người cũng dừng lại, nhanh chóng đuổi theo hướng thành chủ thành Thiên Môn vừa chạy.
Bọn họ vừa đi, ba con yêu thú chạy tới.
Khi con yêu thú nhìn thấy Ngô Xuyên, bọn chúng đều có mấy phần cảnh giác. Chờ khi nhìn thấy thành chủ thành Yêu Phượng và yêu Phượng Hoàng, Giảo bỗng rống to vài tiếng!
Ngô Xuyên cảm nhận được, con yêu Phượng Hoàng hơi khựng lại.
Thành chủ thành Yêu Phượng cũng hơi biến sắc, lớn tiếng nói: "Kim Giác Thú Vương, Bách Thú Lâm muốn diệt Mộc Vương, bản vương không biết nội tình, không thể ra quyết định! Chuyện này, bản vương cảm thấy cần phải cẩn thận..."
Hắn còn chưa nói xong, Giảo đã gào lên một tiếng, dẫn theo hai con yêu thú bỏ chạy.
Vừa rồi, lúc chạy tới, nó đã gào lên với yêu Phượng Hoàng cấp chín, bảo yêu Phượng Hoàng giúp Bách Thú Lâm truy sát Mộc Vương, tên ác độc dám giết sứ giả Bách Thú Lâm.
Cái gì gọi là kẻ ác cáo trạng trước, chính là như Giảo chứ sao!
Thành chủ thành Yêu Phượng còn định nói vài câu, đại loại như Bách Thú Lâm tham dự trận chiến của Chân Vương không phải chuyện tốt. Kim Giác Thú Vương vẫn tiếp tục truy sát, xem như trực tiếp đắc tội Hòe Vương không đường lui rồi.
Nhưng nghe nó nói muốn tiêu diệt Mộc Vương, tên ác độc đã giết sứ giả... thành chủ thành Yêu Phượng không còn gì để nói.
Mẹ kiếp, thật hay giả vậy?
Mộc Vương là đồ ngu sao?
Thật sự giết sứ giả của Bách Thú Lâm?
Lần trước đã đánh nhau với Bách Thú Lâm một trận ồn ào, lần này lại giết sứ giả Bách Thú Lâm?
Hắn cảm thấy Mộc Vương không ngốc như vậy, nhưng... Cả ba con yêu thú cấp tôn giả của Bách Thú Lâm đều xác nhận chuyện này, thà đắc tội Hòe Vương cũng muốn đuổi giết đối phương, đúng là khó mà xác định thật giả.
Lẽ nào trong lúc bất cẩn, dư âm đại chiến lan đến, vô tình giết chết sứ giả? Nhưng sứ giả của Bách Thú Lâm ngu vậy sao? Nhào đầu vào lúc cấp chín đang đánh nhau?
Mặc dù trong đầu có rất nhiều câu hỏi, nhưng khi nhìn thấy Kim Giác Thú rời đi, hắn vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Quên đi, mặc kệ nó.
Thần thú hộ mệnh cũng là yêu tộc, nó có quan hệ không tệ với cấm địa, yêu Phượng Hoàng không tiện từ chối, cũng may Kim Giác Thú Vương chạy rồi, nếu không, chuyện này cũng phiền lắm.
Thành chủ thành Yêu Phượng một bụng nghi hoặc, nhưng sắc mặt Ngô Xuyên cứng ngắc.
Ông hiểu cuộc đối thoại của song phương... Con yêu thú này... thật ghê gớm!
...
"Súc sinh, hôm nay ngươi không trốn được!"
Ở biên giới Cấm Kỵ Hải, Ngô Khuê Sơn gầm dữ dội một tiếng, cách không tấn công đối phương.
Phía trước, thành chủ thành Thiên Môn không hề dừng lại, dù có bị lực lượng thiên địa của Ngô Khuê Sơn đánh trúng cũng không thèm quan tâm. Hắn không hẳn sợ hai người này, dù trong đó có một người đã dùng một kiếm chém giết Thần Mộc, thành chủ thành Thiên Môn cũng không thật sự cảm thấy mình nhất định sẽ bị giết.
Thế nhưng cũng không cần thiết phải mạo hiểm!
Bây giờ, hắn muốn kéo dài thời gian!
Hắn muốn chờ, chờ Hòe Vương ra lệnh.
Đến mức này, thành Yêu Mộc đã bại, nếu đã bại, thì hắn cũng không cần phải đánh với đám người này nữa, bởi vì sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Tuy rất đáng tiếc là không thể giết Xà Vương, nhưng nếu đến mức này, vậy thì thẳng thắn vào vùng cấm luôn cho xong. Vào đó đàng hoàng làm thành chủ, chẳng lẽ Xà Vương lại dám giết vào vùng cấm? Dù có là Chân Vương cũng không được!
Cách không đánh nhau có thể giết được kẻ yếu, nhưng nếu muốn đối phó cường giả như thành chủ thành Thiên Môn thì đương nhiên là không được. Không chỉ không thể giết hắn, ngay cả ngăn cản hắn một lát đều không được.
Thấy đối phương quyết chí tiến lên, liều lĩnh chạy trốn, Ngô Khuê Sơn sốt ruột!
Thời gian trôi qua rất nhanh, nếu cứ tiếp tục như thế thì sẽ không kịp mất.
Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng thú gào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận