Toàn Cầu Cao Võ

Chương 655: Nhóm phá hoại của Ma Võ

Đây không phải thi đấu giao lưu võ đại phổ thông.
Cho dù Vương Kim Dương ác chiến giết chết Diêu Thành Quân bọn họ, vậy thì còn lại bao nhiêu chiến lực?
Lam Vô Phong những người này có thể là đối thủ của những thành viên đội khác sao?
Đến lúc đó vẫn phải nhìn vào thực lực tổng hợp.
Nhưng thực lực tổng hợp của Nam Võ hơi yếu, ngoại trừ cậu và Lam Vô Phong, còn lại đều là võ giả cấp ba.
Những người khác đánh với võ đại khác còn được, top mười trường danh tiếng, đa phần chỉ là điểm danh cho đủ số.
Cuộc chiến tranh top mười trường danh tiếng, ngoại trừ 7 trường võ đại phổ thông bọn họ, trường nào mà không có đủ cấp bốn?
Vì vậy vòng đầu tiên, tốt nhất nên đánh với Liên Minh Bát Giáo.
Xác suất gặp bảy trường võ đại phổ thông không lớn, theo dự đoán của Vương Kim Dương, bảy trường phổ thông võ đại sẽ gặp phải trường trước đó chưa xuất chiến.
Cuộc chiến tranh top mười trường danh tiếng so về thực lực, tranh địa vị, tranh lợi ích.
Lúc này nhất định phải loại bỏ kẻ yếu.
Ma Võ và Kinh Võ gặp nhau ngay vòng đầu tiên? Đừng mơ, không có chuyện đó đâu.
Vương Kim Dương chỉ hy vọng vòng đầu không gặp ba trường mạnh đó là được, còn lại, dù gặp phải trường quân đội Cửu Châu cậu cũng không lo.
“Phương Bình...”
Trong lòng lẩm bẩm một tiếng, Vương Kim Dương nở nụ cười nhẹ, hy vọng có thể gặp cậu ở vòng quyết đấu.
Nhưng có gặp được hay không vẫn phải xem may mắn.

Ngày 29 tháng 11, các trường đại học vào kinh thành.
Trong đó Ma Võ kiêu căng điên cuồng nhất.
Đội tham dự thi đấu Ma Võ đã khiêu khích trường quân đội Đệ Nhất ngay tại sân bay, đội cổ vũ của Ma Võ thì cầm băng rôn “Ma Võ đệ nhất" tại ga tàu cao tốc, lên xe sang trọng đi một vòng quanh Kinh Võ mới trở về Khách sạn.
Lúc này, Kinh Đô như sân nhà của Ma Võ.
Người của Kinh Võ tức muốn bể phổi!
...
Trong khách sạn.
Phương Bình cười tủm tỉm nói: “Khiêu khích cũng đã khiêu khích rồi, nếu sau đó mọi người không thể hiện chút thực lực, vậy có bị đánh chết cũng đáng đời.”
Tần Phượng Thanh lơ đễnh nói: “Dù sao phải chết thì cậu và Trần Văn Long chết trước.”
Phương Bình làm chuyện này, nói là đập nồi dìm thuyền chơi tới bến, trên thực tế chính là không có chuyện gì thì gây sự.
Mọi người đang dùng cơm trong nhà ăn, Phương Bình đột nhiên thay đổi sắc mặt, lập tức cúi thấp đầu, không ngang ngược càn rỡ như vừa nãy.
Bên ngoài nhà ăn, Trần Vân Hi đang kéo cánh tay của Trần Diệu Đình, vui mừng nói: “Ông nội, không phải ông ở khách sạn khác sao? Sao lại đến đây?”
“Ta bảo bọn họ đổi đấy, lần này Kinh Nam cũng ở đây, chủ yếu là tới thăm con, tiểu công chúa của Trần gia ta từ khi nào trở thành đội trưởng đội cổ vũ rồi?”
“Ông nội, ông đừng nói như vậy, chúng con không thể tham gia thi đấu, cổ vũ cho Phương Bình bọn họ cũng rất tốt a.”
“Vậy sao ta chưa từng thấy con cổ vũ cho Kinh Nam Võ Đại?”
“Ông nội, con là người của Ma Võ a...”
“Ông nội hơi hối hận rồi.”
Trần Diệu Đình thở dài, hối hận vì đã đưa cháu gái đến Ma Võ, đáng lẽ nên giữ ở Kinh Nam.
Nói xong, hai ông cháu cũng bước vào nhà ăn.
“Phương Bình!”
Trần Vân Hi kêu một tiếng, Phương Bình cúi thấp đầu không trả lời mà vùi đầu vào ăn.
Không chỉ có Phương Bình mà ngay cả tên chuyên gây sự như Tần Phượng Thanh cũng cúi thấp đầu ăn miếng lớn, không phát ra tiếng nào.
Vẫn là Trương Ngữ cười nói trả lời một tiếng, đợi đến khi Trần Diệu Đình đi tới, mấy người vội vàng đứng lên hành lễ.
Phương Bình và Tần Phượng Thanh giả bộ như không nhìn thấy, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
"Phương Bình, Tần học trưởng...”
Phương Bình làm bộ như vừa nghe thấy, vội vàng ngẩng đầu sau đó đột nhiên nói: “Vân Hi, bỏ qua đi mà, cái miệng của Tần Phượng Thanh đúng là hơi thối một chút, chỉ nói với cậu vài câu mà thôi, cậu cũng không cần kêu đích thân hiệu trưởng Trần tới báo thù anh ấy chứ?
Trần Vân Hi ngỡ ngàng, Tần Phượng Thanh thì ho kịch liệt!
Mẹ nó biết ngay là không có chuyện gì tốt mà.
Ánh mắt Trần Diệu Đình có chút không tốt, quét mắt nhìn Tần Phượng Thanh rồi lại nhìn Phương Bình.
Phương Bình vội vàng nói: “Vân Hi, hiệu trưởng Trần, chúng em còn phải trở về tu luyện, chuẩn bị cho thi đấu, không thể ở cùng hai người được, chúng em đi trước đây. Có chuyện gì nói sau!”
Vừa nói xong, Phương Bình và Tần Phượng Thanh đã chạy cực kỳ nhanh, chớp mắt đã biến mất.
Trương Ngữ mấy người dở khóc dở cười, vẫn thật thà hành lễ xong mới rời khỏi nhà ăn.
Bọn họ vừa đi, Trần Vân Hi phồng miệng chu mỏ, nhìn ông nội mình nhỏ tiếng nói: “Ông nội, ông dọa bọn họ chạy rồi.”
Trần Diệu Đỉnh buồn rầu, lão tử đã nói gì đâu?
Hai cái thằng nhóc con này, tự giật mình, sao có thể trách mình?
Không trả lời cháu gái mà tìm một chỗ để ngồi, Trần Diệu Đình mở miệng nói: “Chút nữa đi thăm anh của con, gần đây anh con áp lực rất lớn, đi an ủi nó vài câu.”
“Vâng, con biết rồi.” Nói xong, Vân Hi có chút đau đầu nói: “Ông nội, nếu vòng đầu tiên Kinh Nam Võ Đại gặp phải Ma Võ thì phải làm sao ạ?”
Vẻ mặt Trần Diệu Đình có chút khó coi, hừ nhẹ nói: “Thì đánh!”
“Đánh không lại nha.”
“Vân Hi!”
Trần Diệu Đình tức giận, rốt cuộc là con hướng về ai hả?
Con cũng biết đánh không lại?
Ông nội con là hiệu trưởng, anh con là hội trưởng hội võ đạo Kinh Nam, con nói lời này là đang châm chọc ông phải không?
Trần Vân Hi thấy ông nội không được vui liền nhỏ tiếng nói: “Nếu như thật sự gặp phải thì… hay là để con tìm bọn họ nói chuyện, cho Kinh Nam đánh hai ván, nếu không sẽ bị đánh liên tiếp năm ván...”
“Con… con ở Ma Võ, học được lắm!”
Trần Diệu Đình vô cùng đau đớn, cháu gái bảo bối của ta đã bị bọn họ dạy thành bộ dạng gì đây!
Nếu sớm biết Ma Võ có nếp sống như vậy thì có đánh chết ông cũng không cho cháu gái đi Ma Võ.
Trần Vân Hi không lên tiếng nữa, gần đây ông nội dễ tức giận, mình nói sự thật mà, thật sự sẽ bị đánh xuyên qua hết.
Anh ba của mình mới cấp bốn cao kỳ, những người khác đều là sơ kỳ trung kỳ, chỉ có một mình anh ba là cao kỳ.
Nếu như gặp phải Trần Văn Long hoặc là Phương Bình thậm chí là Tần Phượng Thanh thì đều có khả năng bị đánh xuyên qua.
Trần Diệu Đình có đau lòng thì đau lòng nhưng cũng có áp lực.
Thực lực của Ma Võ không yếu.
Hai người đỉnh cấp bốn, hai cấp bốn cao kỳ, một cấp bốn trung kỳ.
Nếu gặp phải thì thật sự Kinh Nam sẽ bị loại.
“Dù thế nào cũng phải bảo vệ vị trí top mười trường danh tiếng, hy vọng vòng đầu tiên không gặp phải.”
Trần Diệu Đình khẽ thở dài, thiên kiêu xuất chúng đều bị mấy trường danh tiếng cướp mất, Kinh Nam mặc dù không yếu nhưng so với mấy trường như Ma Võ thì còn kém rất nhiều.
Năm này, dù Ma Võ bị bên ngoài đưa tin rằng đã rất suy yếu, nhưng với tình hình hiện tại, không những không suy yếu mà thực lực vẫn vô cùng cường đại.
“Tên nhóc Phương Bình tiến bộ rất nhanh.”
Ông lại cảm khái lần nữa, mới mấy ngày?
Đã đỉnh cấp bốn rồi!
...
Những chuyện xảy ra trong nhà ăn thì đương nhiên Phương Bình không biết.
Cậu chỉ biết, Kinh Nam Võ Đại thế mà đổi đến khách sạn này ngủ lại.
Vừa nghĩ đến bọn họ có khả năng sẽ ở đây một thời gian, sau đó ngày nào cũng gặp chủ nợ Trần Diệu Đình, Phương Bình liền đau đầu.
Ông ấy không đến mức đánh chết mình chứ.
Thời gian thi đấu, khả năng hạ thủ với mình không lớn.
Sợ là sợ… tới cửa đòi nợ!
Phương Bình cũng có tự trọng, nhưng mấu chốt là món nợ này không dễ trả, đi đâu tìm được nửa viên tâm tủy để trả bây giờ.
...
Cả khách sạn tổng cộng có ba trường võ đại ở lại.
Ma Võ, Kinh Nam, Học viện nữ sinh Ma Đô.
Buổi chiều mấy người Phương Bình đi dạo một vòng, Phương Bình thấy thực lực của Kinh Nam rất bình thường.
Trần Hạo Nhiên mạnh nhất nhưng cũng chỉ là cấp bốn cao kỳ, hơn nữa đột phá chưa lâu, khí tức hơi mờ nhạt, nghe nói trước đó khi Diêu Thành Quân khiêu chiến với đạo sư của Kinh Võ, Trần Hạo Nhiên mới vào địa quật đột phá lên cấp.
Một cấp bốn cao kỳ, hai trung kỳ, hai sơ kỳ.
Thực lực như vậy đối với người khác mà nói thì rất mạnh.
Nhưng trong mắt Phương Bình thì không đáng ngại.
Về phần Học viện nữ sinh Ma Đô, võ giả cấp bốn, sinh viên năm ba đều là sơ kỳ trung kỳ, không có cao kỳ.
Mấy người còn lại đều là võ giả đỉnh cấp ba.
Thực lực như vậy thì vẫn là câu nói đó, đối với người khác mà nói, đúng là không yếu nhưng với Ma Võ thì thật sự không là gì.
Nhưng lúc gặp phải đội Học viện nữ sinh Ma Đô, xảy ra chút chuyện.
Hình như Tần Phượng Thanh gặp phải phiền phức rồi.
Phương Bình tiếng tăm không quá tốt thì không có chuyện gì.
Tần Phượng Thanh thì ngược lại, bị mấy nữ sinh đối diện dùng ánh mắt giết người trừng mắt nhìn.
Phương Bình nhất thời nghĩ đến rất nhiều chuyện, bội tình bạc nghĩa, yêu hận triền miên, tình cũ khó bỏ...
Kết quả Phương Bình phát hiện mình đoán sai hết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận