Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1157

Trước đây, Phương Bình từng nói vài lời với Lý Hàn Tùng và Vương Kim Dương, hắn không quá để ý, hoặc nên nói, hắn cảm thấy lời ấy thật vô căn cứ.
Nhưng hiện tại, hắn dao động rồi.
"Thiên Đình? Thiên Đế?"
Trong lòng nỉ non một tiếng, Diêu Thành Quân áp chế phiền não trong lòng, mở miệng nói: "Hiệu trưởng, lão sư, ta muốn đi Ma Võ một chuyến..."
"Ma Võ? Tìm Phương Bình sao?"
Người đàn ông trung niên nói xong lại lập tức bổ sung: "Mấy người Phương Bình không ở Ma Võ, đã đến Kinh Đô tham gia giải đấu thanh niên rồi."
Trước đó người của thành Trấn Tinh từng đến trường Quân đội Đệ Nhất, đáng tiếc, khi đó, Diêu Thành Quân đang bế quan, hơn nữa cũng chưa lên cấp sáu, xem như không có cơ hội tham gia giải đấu thanh niên.
"Đi Kinh Đô rồi?"
Diêu Thành Quân hơi nhíu mày, lúc này, người phụ nữ bỗng nhiên nói: "Thành Quân, đi, ta dẫn ngươi đi Kinh Đô!"
"Hiệu trưởng..."
Diêu Thành Quân khó hiểu, hắn không đến mức đuổi đến Kinh Đô dò hỏi, thế mà hiệu trưởng lại muốn đi?
Người phụ nữ liếc nhìn phía Bắc, ngữ khí mạnh mẽ nói: "Đi, chúng ta giành lấy một cơ hội tham gia thi đấu! Lực lượng tinh thần của ngươi đã hóa hình, không yếu hơn cấp sáu, chỉ có mạnh hơn thôi! Nếu như vậy, chúng ta càng phải tranh!
Đến mức này, trường Quân đội Đệ Nhất đã không còn cách nào có thể giúp ngươi được nữa, muốn tiến vào cấp bảy, chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi tích lũy kinh nghiệm và thời gian.
Nhưng đám người Phương Bình đã sắp nhanh chóng tiến về phía trước, ngươi càng không thể tuột về phía sau. Con đường võ đạo, một bước đi sau, sẽ càng bị bỏ xa!
Các ngươi đều là thiêu kiêu đương đại, nếu các ngươi chỉ muốn nổi bật hơn các võ giả bình thường, thì có thể không cần tranh giành. Nhưng ngươi không phải võ giả bình thường, cho nên, phải tranh!"
"Hiệu trưởng, trận đấu đã sắp bắt đầu, số người tham dự hẳn là đã xác định rồi..."
"Vậy thì đã sao!" Người phụ nữ hừ lạnh: "Giữ lại cường giả, đào thải kẻ yếu, đây chính là chân lý! Loại bỏ một người yếu hơn ngươi, đương nhiên có thể vào! Thành Trấn Tinh và Quân bộ đều có không ít người tham dự, thêm hay bớt một người đều không thành vấn đề."
Người đàn ông trung niên bên cạnh cười khổ nói: "Hiệu trưởng, như vậy không được đâu? Huống hồ, bọn họ chưa chắc sẽ đáp ứng."
"Bọn họ không thể không đáp ứng!"
Người phụ nữ hít sâu một hơi, hơi ngừng một chút lại nói: "Trong ba bộ, chỉ có Cục điều tra và truy bắt không có tiêu chuẩn tham dự nào. Nếu thật sự không được, ta đến Cục điều tra và truy bắt tìm Nam Vân Nguyệt, nó có vô dụng đến mức nào cũng không đến nỗi không thể tranh thủ một tiêu chuẩn tham dự chứ? Nếu thật sự như vậy, nó còn làm Bộ trưởng làm quái gì!"
Nghe vậy, người đàn ông trung niên và Diêu Thành Quân liếc mắt nhìn nhau, không tiện mở miệng rồi.
Bộ trưởng của ba bộ, hai vị tuyệt đỉnh, chỉ có Nam Vân Nguyệt không phải.
Cho nên, trong ba bộ, cục điều tra và truy bắt là bộ phận yếu nhất, Quân đội chủ trương chiến đấu, tọa trấn địa quật. Bộ Giáo Dục quản lý võ đại toàn quốc, võ đại cũng là chủ lực chinh chiến địa quật, vô số Tông sư.
Mà Cục điều tra và truy bắt chỉ quản lý một số tranh chấp võ đạo, tiêu diệt một số võ giả tà giáo, bắt một số võ giả phạm tội, hầu như chủ yếu đều là võ giả sơ cấp.
Trong ba bộ, Cục điều tra và truy bắt yếu nhất.
Nhưng có thể được xưng tên tuổi trong ba bộ, Nam Vân Nguyệt là cường giả mạnh nhất xếp sau tuyệt đỉnh, từng đánh chém một đám võ giả cấp chín. Bà không yếu, lúc bà nổi giận, nếu không có tuyệt đỉnh trấn áp, không ai có thể can ngăn bà.
Mà nguyên nhân vị nữ hiệu trưởng của trường Quân đội Đệ Nhất này muốn đi tìm Nam Vân Nguyệt chứ không phải Quân đội hay Bộ Giáo Dục là vì bà có quan hệ chị em ruột với Nam Vân Nguyệt.
Nhưng bà là chị, Nam Vân Nguyệt là em.
Quan hệ của hai người không tốt lắm, đều là người hiếu thắng, nhưng bây giờ bà mới cấp tám, Nam Vân Nguyệt đã lên cấp chín nhiều năm.
Chênh lệch về cảnh giới võ đạo khiến bà không muốn cúi đầu trước Nam Vân Nguyệt.
Nhưng hiện tại, vì để Diêu Thành Quân có thể nhanh chóng bước vào cấp bảy, bà cũng mặc kệ.
Lực lượng tinh thần của Diêu Thành Quân đã hóa hình, nhưng cửa tam tiêu chưa xuất hiện, chưa đóng cửa, không biết đến khi nào mới được.
Trên Trái Đất, không có thủ đoạn nhanh chóng đóng kín cửa tam tiêu.
Nhưng đến vùng cấm, rất nhiều người có thể nhanh chóng đóng cửa, có một số người chớp mắt trở thành tinh huyết hợp nhất, những người tiến vào đều trở thành Tông sư trong một hai năm.
Đây là cơ hội ngàn năm có một, nữ hiệu trưởng cũng không muốn bỏ lỡ.
"Hiệu trưởng, ta mới cấp năm..."
"Ngu!"
Nữ hiệu trưởng trực tiếp mắng một câu, không khách khí nói: "Bọn họ không quy định nhất định phải cấp sáu... hơn nữa, ngươi nói ngươi cấp năm, ta cũng không nói ngươi là cấp sáu, nói ngươi là cấp bảy, bọn họ làm sao chứng minh ngươi là cấp năm? Cấp năm có thể hóa hình lực lượng tinh thần sao?"
Phụ nữ một khi ngang ngược không nói lý lẽ thì không thể nói lý được.
Đặc biệt là cường giả như nữ hiệu trưởng, huống hồ, bà cũng nắm được một điểm, hóa hình lực lượng tinh thần tính là cấp mấy?
Hiện tại nói Diêu Thành Quân là cấp năm cũng được, nói hắn là nửa cấp bảy cũng được luôn. Hiệu trưởng đã nói như vậy, Diêu Thành Quân cũng không nói nhảm nữa.
Trên thực tế, hắn cũng không thể chờ được nữa, muốn tìm Phương Bình hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hình ảnh lúc hóa hình là thật hay giả? Tại sao lại biến mất không còn tăm hơi? Sau này sẽ còn xuất hiện sao?
Nếu vật hóa hình xuất hiện hình ảnh như vậy, hẳn là còn tồn tại, nhưng Diêu Thành Quân phát hiện, hắn bây giờ đã không thể hóa hình ra hình ảnh đó nữa, không biết có phải do lực lượng tinh thần không đủ mạnh hay không.
...
Ngày 2 tháng 6, tại Hiệp Hội Võ Đạo ở Kinh Đô
Những người khác điều chỉnh trạng thái, tu luyện tranh thủ, Phương Bình thì không, hắn bế quan đủ rồi, bây giờ không có tâm tư bế quan tu luyện nữa.
Trong một gian phòng lớn tại Hiệp Hội Võ Đạo.
Phương Bình dường như lãnh đạo, dò xét khắp nơi, những người khác câm như hến, ai nấy cúi đầu chăm chỉ làm việc.
Phương Bình nhìn một hồi, lại nói: "Thay đổi một cái danh hiệu thôi mà, không phải chỉ cần ngón tay nhúc nhích thôi sao? Các ngươi không làm thì để ta làm."
"Cuồng Đao Tướng Quân..."
Một vị lãnh đạo nhỏ mới vừa nói một câu, thấy Phương Bình nhìn mình chăm chú, lập tức bất đắc dĩ, sửa lời: "Phương tướng quân, Hiệp Hội Võ Đạo chỉ phụ trách cập nhật bảng xếp hạng và vận hành, vấn đề liên quan đến danh hiệu, bọn ta không thể thay đổi."
"Ngươi cảm thấy ta tin sao?"
Phương Bình không tin, đối phương lại bất đắc dĩ nói: "Thật mà, nếu ngài không tin, hay là ngài đến tìm hai vị hội trưởng hỏi thăm một chút, bọn ta thật không có quyền thay đổi."
"Không đi!"
Phương Bình lắc đầu, hai vị kia là Tông sư, mình lại không phải đối thủ, đi rồi cũng như không, bắt nạt kẻ yếu mới là chính đạo.
Đang nói chuyện, Lý Hàn Tùng vội vã đi tới, vội nói: "Lão Diêu đến rồi, Phương Bình, mau đi xem một chút!"
"Lão Diêu đến rồi?"
Phương Bình hơi bất ngờ, vội vàng nói với vị lãnh đạo nhỏ kia rằng: "Lần sau khi cập nhật bảng xếp hạng, nhất định phải đổi lại danh hiệu cho ta, nếu không, sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm đến Hiệp Hội Võ Đạo các người!"
Bỏ lại lời này, Phương Bình vội vã rời đi.
Hắn vừa đi, mọi người trong văn phòng thở phào nhẹ nhõm, có người không nhịn được, cười nói: "Thật ra ta cảm thấy danh hiệu Cuồng Đao này rất hợp với Phương tướng quân mà. Mới ngày hôm qua nè, một chiêu huyết đao ra uy kia còn không đủ cuồng sao?"
"Hắn muốn làm Cuồng Đao Vương, Đao Vương, Đao Đế... Chứ không phải là vấn đề của hai chữ Cuồng Đao." Có người cười khổ nói: "Nhưng cấp sáu mà xưng vương thì cũng hơi quá lố rồi. Đây cũng là lần đầu tiên ta gặp người tích cực đến đây giao lưu với chúng ta về danh hiệu đấy.
Bao nhiêu năm qua, Cuồng Đao Tướng Quân đại khái là người đầu tiên trực tiếp chạy thẳng đến tổng bộ, ép buộc chúng ta đổi danh hiệu. Còn kém lấy đao kề cổ nữa thôi..."
Người này còn chưa nói xong, vị lãnh đạo nhỏ vừa rồi đã thấp giọng mắng: "Ai nói còn kém lấy đao kề cổ? Tên khốn này... Khụ khụ, mới vừa rồi, Phương tướng quân vừa mới ngưng tụ một thanh đao tinh thần ngay trên đầu ta đây này, các ngươi thì biết cái đếch gì!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận