Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2945: Uy Chấn Tứ Phương (3)

Chương 2945: Uy Chấn Tứ Phương (3)Chương 2945: Uy Chấn Tứ Phương (3)
Bên này, Khôn Vương và Trấn Thiên Vương đang liều mạng, bên kia, Càn Vương đột nhiên kêu thảm một tiếng.
Vừa mới bị Trấn Thiên Vương phát điên đấm cho mấy quyền, Càn Vương mới từ trong hư không lao ra, lại bị tên khốn Loạn túm được một chân, nhanh như chớp xé rách!
Loạn giơ nguyên cái cẳng chân của hắn, cười không ngừng.
"Càn Vương, cho ta thêm cái nữa đi, không cho, ta chơi chết ngươi!"
"Thằng khốn nạn!" Càn Vương điên rồi!
Vô cùng nhục nhãi
Hắn là người đứng đầu tám Thiên Vương, thực lực không yếu, phá bảy đã lâu, bằng không cũng không thể bị Trấn Thiên Vương đánh tới bây giờ vẫn không sao, nhưng bây giờ hắn lại bị tên khốn Loạn xé rách một chân!
Mất thì mất, đối phương lại còn đòi thêm cái một cái chân nữal
"Điên rồi, điên hết rồi!" Thiên Cực kinh hoàng, thậm chí muốn run lẩy bẩy.
"Ngươi dám, ngươi nghĩ ta không dám hả? Ngươi cho rằng ngươi phá tám thì hay lắm sao?" Loạn cũng giận dữ, ban nãy bị Khôn Vương dọa sợ, thấy hơi mất mặt.
Nhưng Càn Vương là cái thá gì? Ngươi phá bảy, ta không phá bảy sao? Ngươi thiêu đốt kim thân, ta không biết sao?
Hắn nhịn!
Khôn Vương phá tám!
Tiếng âm ầm vang lên, hư không bị nhen lửa, Loạn cũng thiêu đốt kim thân, giơ chân của Càn Vương điên cuồng chém xuống, ai sợ ail
"Các ngươi nghĩ lão phu không dám liều mạng sao?" Càn Vương nổi giận gầm lên, thiêu đốt kim thân!
Cái chết của Tốn Vương khiến đám người này phát điên hết rồi, đến cảnh giới của bọn họ, tu luyện nhục thân lâu như vậy, ai lại muốn thiêu đốt chứ?
Phá tám đang thiêu đốt kim thân, phá bảy đang thiêu đốt kim thân, phá sáu đang chờ chết... Thiên phần giả rung động kịch liệt, như muốn nổ tung. Đám người Thiên Khôi không đánh nữa, các Thánh Nhân cũng đang run rẩy. Những Chân Thần và cấp Đế kia, từng người từng người rơi xuống đất, tỏ vẻ sợ hãi.
Đều đánh điên rồi!
Hôm nay ai cũng đánh điên rồi!
Khí cơ mạnh mẽ khiến mưa máu không ngừng rơi, cả trời đất đều đang rung động, giờ khắc này, mây đen tản đi, đêm đen đã biến thành ban ngày. Trong hư không, từng vết nứt ngang dọc, trải rộng khắp thế giới.
Phá tám đều đang thiêu đốt kim thân, chuẩn bị tử chiến!
Phá bảy cũng vậy!
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Chân Thần nhìn mà thấy hãi hùng khiếp vía, bọn họ dám cam đoan, chỉ cần chạm nhẹ vào những vết nứt kia, chắc chắn phải chết!
Đám người Hồng Vũ nhìn về phía Phương Bình, ánh mắt ai cũng lấp loé.
Ba ngàn năm trước, Thiên Cẩu ra tay, nhưng nó ra tay ở Thiên Phần, không có mấy người nhìn thấy. Ba ngàn năm trôi qua, hôm nay là lần đầu tiên có người nhìn thấy cường giả chí tôn ra tay, trước đó... tuy cũng đang chém giết nhau, nhưng đều không liều mạng. Cường giả chí tôn... đã bao lâu không thấy cường giả chí tôn ra tay rồi?
Thậm chí có cường giả chí tôn tham dự!
Bây giờ, Trấn Thiên Vương nổi điên, những người này đều điên hết rồi.
Một đám cường giả đỉnh cấp điên cuồng liều mạng!
Phá sáu! Phương Bình đúng là Thiên Vương!
Nhân Vương thực sự khiến người khác không thể nào hiểu nổi, tự bạo đại đạo, cũng có thể thành Thiên Vương?
Rốt cuộc cái tên này là thứ gì?
Giờ khắc này, hắn và Trương Đào truy sát Cấn Vương đến sắp điên rồi, kim thân cũng thiêu đốt hơn một nửa. Nếu cứ tiếp tục như thế, giết tới cuối cùng, Cấn Vương có lẽ sẽ phải chết.
Đương nhiên, Phương Bình và Trương Đào đánh với Cấn Vương đang liều mạng cũng không dễ chịu.
Phương Bình thấy tốc độ thiêu đốt kim thân của Trương Đào cực nhanh, sắp tiêu tan, có chút câm nín, ông già này yếu dễ sợ, đốt có một chút mà cũng không chịu được. Còn chính hắn... Phương Bình bỗng nhiên cảm nhận được một ít thứ.
Đại đạo cấp Đế mà hắn đang sử dụng hình như có chút không chịu nổi cường độ chiến đấu quá dồn dập của hắn.
Không thể vỡi
Nó mà vỡ, hắn sẽ trở lại nguyên hình.
Thấy Cấn Vương lộ vẻ tuyệt vọng, muốn liều mạng với bọn họ, thậm chí còn định tự bạo, Phương Bình chợt quát to: "Ngươi thật sự không muốn giao Thiên Vương Ấn sao? Nếu ngươi không giao, vậy hôm nay ba chúng ta, nhất định sẽ có người chết, ngươi cược xem ai chết!"
"Cùng chết!" Cấn Vương gào thét, rít gào!
"Thiên Vương Ấn là do chín Hoàng ban tặng, ngươi muốn lấy, mơ đi!"
"Vậy thì giết!" Phương Bình quát to, 12 tấm Thánh Nhân Lệnh xuất hiện, quát to: "Phong!"
12 tấm Thánh Nhân Lệnh chen vào hư không, phong tỏa không gian!
Phong tỏa không gian, quyết đấu tử chiến, không chết không thôi.
Lần này, sắc mặt Cấn Vương lại thay đổi. Nếu so tàn nhẫn... Hắn không thắng nổi Phương Bình.
Phương Bình thật sự tàn nhẫn!
"Lão Trương, triệt để thiêu đốt kim thân, dù sao cũng không chết, ta cho ngài vật chất bất diệt tu bổ kim thân!"
"Được!" Trương Đào không nói hai lời, phừng một tiếng, kim thân triệt để cháy rừng rực, điên cuồng lao về phía Cấn Vương.
Phương Bình cũng cầm Trảm Thần Đao, vừa nhắm mắt lại, ngay sau đó, hắn đột nhập vào bản nguyên. Nhưng Cấn Vương cũng có chuẩn bị, Phương Bình hơi động, hắn liền điên cuồng bạo phát bản nguyên, trong nháy mắt, bản nguyên của hai người va chạm.
Cả người Phương Bình tràn ra khí bản nguyên, Cấn Vương cũng vậy, hắn còn bị Trương Đào điên cuồng đánh đấm như không cần mạng nữa.
Tới mức này, Cấn Vương cũng không chịu được nữa, giận dữ hét: "Cho các ngươi... Mở phong tỏa hư không, đừng bức ta tự bạo!"
Một vị Thiên Vương cổ xưa, bây giờ cũng bắt đầu dùng tự bạo để uy hiếp người khác!
Ánh mắt Phương Bình biến đổi vô định, giờ khắc này, trong thế giới bản nguyên của hắn, đại đạo cấp Đế kia đang nứt toác, Phương Bình tức giận mắng trong lòng, đúng là hàng dỏm, nếu cứ tiếp tục như thế, dù nó có vỡ thật thì cũng không thể để nó vỡ.
Phương Bình vừa suy nghĩ vừa hừ lạnh một tiếng, Thánh Nhân Lệnh ngay lập tức xuất hiện trong tay, nhưng hắn vẫn luôn sẵn sàng lao tới giết bất cứ lúc nào.
Cấn Vương gầm dữ dội, lại lần nữa xé rách hư không, một lát sau, một tấm Thiên Vương Ấn bay xuống.
Phương Bình cười nhạo: "Rác rưởi! Rác rưởi! Ông đây trọng thương, không dám truy sát, thế mà ngươi vẫn ném Thiên Vương Ấn ra! Lão Trương cũng bị thương, ngươi mà tiếp tục liều thì chúng ta sẽ không giết ngươi..."
Nói xong, hắn phun một ngụm máu tươi, quay đầu nhìn đám người Nguyệt Linh và Thiên Cực đang theo phía sau, cười khà khà liên tục nói: "Đại đạo vỡ, bị thương quá nặng, mấy vị chắc sẽ không nhân cơ hội này để chơi xấu đâu nhỉ?"
Nói xong, Phương Bình lại lân nữa phun máu, máu tươi đỏ chót!
Khí cơ của Phương Bình ngay lập tức hạ xuống, trong chớp mắt, từ phá sáu đến cấp chín, cấp tám, cấp bảy... Cuối cùng, Phương Bình chỉ có thể duy trì hơi thở của cường giả cấp một!
Thời khắc này, khóe miệng của mấy vị Thiên Vương phía sau đều co giật!
Ngươi... rơi xuống cấp một rồi?
Ban nãy cấp tám tiêu diệt Tốn Vương, bây giờ cấp một định tiêu diệt ai?
Phương Bình hừ một tiếng, giễu cợt nói: "Một đám rác rưởi! Ban nãy nếu không phải các ngươi cố ý đi theo, Cấn Vương sao có thể chạy thoát được? Sao ta lại không biết các ngươi muốn gì chứ? Ta chiến đấu, hận nhất mấy kẻ vây xem, mấy kẻ muốn kiếm lợi! Dám ép ta, ta mặc kệ đó là ai, giết sạch!
Lúc ta đánh với Thiên Đình Thánh Nhân, phe Nhân Hoàng có hai vị Thánh Nhân vây xem, ông giết Cửu Huyền trước, sau đó đưa Tần Vân vào đây để chết, các ngươi... Cẩn thận một chút!"
Phương Bình chỉ có cấp một nhưng vẫn hung hăng vô cùng, mở miệng uy hiếp!
Đấn tận bây giờ, mọi người mới hiểu rõ đầu đuôi sự việc!
Thì ra... Vì thế mà Thánh Nhân chết! Vì thế mà Cửu Huyền và Tần Vân chết!
Phương Bình quá hung tàn, còn ma đầu hơn cả ma đầu!
Làm gì có ai giết người vây xem lúc đang đại chiến chứ!
"Ha ha haI" Phương Bình cười to, bắt lấy Thiên Vương Ấn của Cấn Vương. Thiên Vương Ấn của Tốn Vương đã bị hắn lấy đi trước rồi.
Hai tấm Thiên Vương Ấn!
Mà Phương Bình, lúc này hắn đang điên cuồng dùng điểm tài phú, tuyệt đối đừng an toàn.
Hơi thở của hắn thật sự đang hạ xuống, bây giờ chỉ có thể dọa người. Nếu hệ thống bỗng nhiên thăng cấp, hắn sẽ bị những người này đánh chết tươi!
Phương Bình ngưng tụ khí bản nguyên và vật chất bất diệt, như một tên phá gia chỉ tử, ném cho lão Trương hết cục này đến cục khác, ném cho cường giả Nhân tộc hết đống này đến đống khác, tùy tiện nói: "Dùng đi, ông đây có tiên! Đại chiến không chết, Nhân tộc chính là vô địch, dây dưa những Thiên Vương rác rưởi kia đến chết!"
Thời khắc này, tất cả mọi người đều đang nhìn hắn, nhưng không một ai hé răng.
Hôm nay, Nhân vương oai phong lẫm liệt.
Phá tám cũng không dám khinh thường tí til
Bạn cần đăng nhập để bình luận