Toàn Cầu Cao Võ

Chương 958: Thắng Thua Không Quan Trọng (3)

Lúc này, người bị đả kích nhất là Trịnh Nam Kỳ.
Nhưng hắn cũng đang vừa đi vừa nói chuyện với Phương Bình, nhìn dáng vẻ có vẻ vẫn tốt, vừa nghĩ như vậy mấy người lại dễ chịu hơn một chút.
Trong lòng dễ chịu hơn một chút... Nhưng vừa nghĩ đến năm thanh thần binh! Ngay sau đó, sắc mặt mấy người liền triệt để biến sắc.
Thật sự thua năm thanh thần binh, thật như đòi mạng a!

Trên sân.
Phương Bình vừa đi vừa cười nói: "Thực ra ta cũng chỉ ngưng tụ một đao, ngoài ra... Nói ra sợ học trưởng Trinh chê cười, bởi vì ta là tấm gương của võ đại, vì vậy Ma Võ đã tiêu hao rất nhiều tài nguyên cho ta.
Sớm giúp ta rèn luyện kim cốt, vì vậy, dù thực lực của ta là đỉnh cấp năm, thực ra trước đó các đạo sư đã nói ta có thể so với cấp sáu cao kỳ.
Cho nên ta dừng ở cấp năm cũng là tiếp tục mài luyện một đoạn thời gian.
Chúng ta coi như là cùng cấp so tài, huống hồ ta còn chiếm ưu thế sân nhà, học trưởng Trịnh có phong thái quân tử, ngược lại ta bụng dạ hẹp hòi, ngưng tụ lâu như vậy, cố ý kéo dài thời gian..."
"Kim cốt?"
Trịnh Nam Kỳ lẩm bẩm nói một tiếng, tiếp đó lại chua xót nói: "Cho dù là cùng cấp... Thì ta vẫn bị đánh bại bởi một đao của ngươi."
Phương Bình lại hạ giọng, nhỏ tiếng nói: "Học trưởng Trịnh tin không, bây giờ ta không còn chút sức lực nào, khí huyết hết sạch rồi, nếu đánh tiếp ta sẽ bị lộ tẩy.
Nhưng các sinh viên của Ma Võ đang nhìn… Học trưởng Trịnh giữ thể diện cho ta một chút được không?"
Trịnh Nam Kỳ lắc đầu nói: "Thua chính là thua, ta cũng không phải là người không chấp nhận được mình thua, chỉ là... hơi khó chịu."
Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Phương Bình trắng bệch, né tránh mọi người lặng lẽ nôn ra một ngụm máu, Trịnh Nam Kỳ ngược lại dễ chịu hơn nhiều.
Quả nhiên hắn không còn sức nữa.
Nếu thật sự đánh tiếp, hắn không bị thương quá nặng, Phương Bình chưa chắc là đối thủ của hắn.
Nhưng trước đó Phương Bình không toàn lực chém xuống, cộng thêm vừa nãy Bộ trưởng Vương đã tuyên bố thắng thua, còn đánh tiếp ngược lại có hơi ức hiếp người rồi.
Về chuyện thua… Trịnh Nam Kỳ vẫn có thể chấp nhận mình thua nửa thanh thần binh.
Đang suy nghĩ, Phương Bình lại nói: "Học trưởng Trịnh nếu như không chê cười thì ta có thể dạy mọi người loại phương pháp ngưng tụ này, mục đích thi đấu giao lưu võ đại chính là như thế, không phải là vì phân thắng thua.
Chúng ta đều là vì một mục tiêu mà chiến đấu, mục đích của so tài đều là vì muốn nâng cao bản thân, tìm ra khuyết điểm của bản thân, học trưởng Trịnh thấy thế nào?"
"Phương pháp ngưng luyện...''
Trịnh Nam Kỳ suy nghĩ một chút nói: "Thành Trấn Tinh của chúng ta hình như cũng có..."
Sắc mặt Phương Bình không thay đổi, cười nói: "Cùng bổ sung, giao lưu với nhau, mới là nền tảng tiến bộ của võ đạo, nếu như thành Trấn Tinh có, học trưởng Trịnh cũng có thể lấy ra cùng chúng ta nghiên cứu và thảo luận… Đương nhiên, nếu như không tiện cũng không sao.
Phòng chiến pháp của Ma Võ, các ngươi có thể đến thăm quan bất cứ lúc nào."
Phương Bình nói xong, lại nói: "Bao gồm một vài bí pháp, bí thuật, mặc dù Ma Võ thành lập chỉ có 61 năm, nhưng những năm qua, Tông sư cũng hơn chục vị, học trưởng Trịnh cũng biết, chúng ta tu luyện có nhiều khó khăn thế nào.
Cường giả có thể đạt đến cảnh giới Tông sư đều vô cùng lợi hại, không phải là Phương Bình ta khoe khoang nhé, nhưng chiến pháp họ sáng tạo ra, tuyệt đối sẽ không quá yếu!"
Trịnh Nam Kỳ cũng hơi động lòng, lại hơi xấu hổ.
Ma Võ thế mà lại mở rộng phòng chiến pháp và cho phép bọn họ thoải mái vào xem, làm vậy hơi không ổn thì phải?
Còn về trận đấu... Lúc này hắn cũng không quá để ý nữa rồi.
Phương Bình nói đúng, mục đích của thi đấu giao lưu là nâng cao thực lực bản thân, quá quan tâm chuyện thắng thua ngược lại mất đi ý nghĩa ban đầu.
Mặc dù lần này thua, nhưng dùng nửa thanh thần binh đổi lấy một vài bí thuật và chiến pháp, bản thân nếu có thể có thêm kinh nghiệm để bước vào đỉnh cấp sáu, thì những thứ khác thật ra cũng không tính là gì, chỉ là vật ngoài thân mà thôi.
"Học đệ Phương... Điều này có phải hơi không được tốt lắm thì phải?"
"Học trưởng Trịnh nói gì vậy, nếu như không phải tổ tiên của các vị bảo vệ nhân loại, chúng ta có thể có ngày hôm nay sao? Chỉ là một ít chiến pháp thôi mà, cũng chẳng đáng là gì."
"Vậy... Ta thay mặt mọi người cảm ơn học đệ Phương!"
"..."
Lúc nói câu này, hai người đã đi đến khu nghỉ ngơi rồi.
Vừa đúng lúc nghe thấy Trịnh Nam Kỳ đang cảm ơn Phương Bình.
Tần Phượng Thanh đực mặt ra, cái tên đại ngốc này, dễ bị lừa như vậy sao?
Bị người ta một đao đánh bại vậy mà vẫn cảm ơn!
Thua năm thanh thần binh đó ba!
Đổi là người khác, e là đã nảy sinh suy nghĩ muốn diệt trừ Phương Bình, cái tên mặt lạnh này thế mà còn cảm ơn!
Hắn nghĩ thế nào vậy?
Không chỉ Tần Phượng Thanh mà những người khác cũng đều cảm thấy mông lung như một trò đùa rồi.
Trên khu chủ trì, Lý Mặc bất đắc dĩ, một lúc sau mới nói: "Cảm ơn các vị Ma Võ rộng rãi... Có điều chuyện chiến pháp coi không có đi..."
Lão Lý lắc đầu nói: "Chuyện này không liên quan đến ngươi, Ma Võ chúng ta dạy học dưỡng người, sáng tạo chiến pháp vốn là vì thiên hạ ngươi tài.
Thành Trấn Tinh có lẽ còn nhiều chiến pháp, lại còn tốt hơn chúng ta, nhưng biết thêm một ít kiến thức cũng không phải xấu, phòng chiến pháp nhất định sẽ mở rộng cho các ngươi.
Không chỉ phòng chiến pháp, mà cả khu vực của Ma Võ, các ngươi đi đâu cũng được, phòng áp lực, phòng tu luyện lực lượng thiên địa... Cũng sẽ không có bất cứ ai ngăn trở bọn họ."
Lão Lý nói xong, khẽ cười nói: "Võ Đại, không cô lập, không kết bè phái, luôn mở rộng giao lưu với mọi người, đây mới là thiên hạ võ học!"
Nghe thấy lời này, Lý Mặc càng thêm cay đắng.
Ngươi nhất định muốn cho dâng lợi ích cho chúng ta à!
Mấu chốt là ta thật sự không muốn nhận.
Nhận rồi… Thành Trấn Tinh ta có phải là nên chào đón các ngươi một chút không?
Không chào đón... Vậy thì chính là bụng dạ hẹp hòi, vì tư lợi, nhân loại đang trong nguy hiểm, vậy mà còn giấu riêng...
Nhưng có một vài thứ là thật sự không thể ngoại giao.
Nghĩ đến đây, Lý Mặc thở dài, trở về rồi tính, cùng lắm thì tặng Ma Võ một vài tư liệu và chiến pháp không quá quan trọng coi như là trả nợ nhân tình.
Mấu chốt là... Thua năm thanh thần binh, vẫn cảm thấy nợ Ma Võ một ân tình, cái quỷ gì đây!
Trong lòng Lý Mặc khó chịu vô cùng, lần này tới Ma Võ còn không bằng không tới.
Một bên khác, Bộ trưởng Vương im lặng không lên tiếng, Ma Võ thật là, từ già đến trẻ đều thật biết hố người, các ngươi mà còn không chịu đi nữa thì lần sau thành Trấn Tinh cũng sẽ trở thành địa bàn của Ma Võ luôn á.
...
Khu nghỉ ngơi.
Nói thì nói như vậy, nhưng chuyện thắng thua đã định, chuyện đặt cược sớm muộn gì cũng phải nhắc đến.
Năm thanh thần binh!
Lý Phi mấy người đúng là có bối cảnh, nhà lại giàu, nhưng thần binh cũng không phải là rau bán ở ngoài chợ, trước khi lên cấp bảy, mỗi người chỉ có một thanh thần binh phòng thân.
Đến cấp bảy, các lão tổ có lẽ sẽ thưởng thêm, nhưng tuyệt đối sẽ không có nhiều, một cái để tấn công một cái để phòng thân có lẽ đã là quá lắm rồi.
Nhưng bây giờ, lần này mất một lúc năm thanh thần binh, đây không phải là vấn đề tiền bạc, thần binh có thể bán lấy tiền, nhưng tiền rất khó mua được thần binh.
Đợi Phương Bình và Trịnh Nam Kỳ đi tới, Tần Phượng Thanh cười ha ha nói: "Mập, giày của ngươi, có phải nên cởi ra rồi không? Hay là để ta bảo người ta mua một đôi giày hiệu cho ngươi mang trước, thế nào?"
Tưởng Siêu cứng đờ, mặt như đưa đám nói: "Đầu trọc... Ngươi muốn lấy thật sao? Hay là hai chúng ta thương lượng một chút..."
"Tưởng Siêu!"
Trịnh Nam Kỳ khẽ quát một tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi nói: "Đừng khiến thành Trấn Tinh của chúng ta mất mặt!"
Thua cũng phải thua cho vẻ vang!
Năm người cấp sáu thua năm người cấp năm, vốn đã không vẻ vang gì, bây giờ tên béo này còn muốn ăn quỵt, quá mất mặt mà!
Tưởng Siêu bực bội nói: "Vậy ta trả bằng đá năng lượng."
Theo giao hẹn, 10 người... Được thôi, thực ra bọn họ chưa bàn tới, bởi vì bọn họ không nghĩ tới sẽ thua.
Có điều đại khái cũng từng nói qua, thua rồi, người nào không đưa thần binh phải đền bù bằng tài nguyên tu luyện.
Còn chuyện ai đưa thần bình, ai đưa tài nguyên, trước đó không nói.
Cho nên Tưởng Siêu thà trả bằng đá năng lượng cũng không muốn giao thần binh ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận