Toàn Cầu Cao Võ

Chương 850: Đâm Lao Theo Lao

"Võ giả kiểu gì cũng cảm nhận được thay đổi của bản thân chứ."
Triệu Vũ trầm giọng nói: "Ta chỉ đưa ra suy đoán, không hề khẳng định ta có từng dùng qua hay không."
Phương Bình cười nói: "Có lý, tuy nhiên, ta tin Triệu tổng, nhưng những người khác có tin hay không, khó nói."
Phương Bình cười ha ha nhìn Trịnh Minh Hoành nói: "Trịnh tổng, ngài tin không?"
Trịnh Minh Hoành xụ mặt không hé răng.
Hiềm nghi với Triệu Vũ ngày càng lớn.
Mà Phương Bình lại đột nhiên cười nói: "Thật ra vẫn có rất nhiều cách để chứng minh, nếu tà giáo đã cho lợi ích, vậy nhất định có yêu cầu.
Ví dụ như, một vài kỹ thuật chế thuốc bí truyền của công ty dược phẩm.
Tà giáo gần đây có phát sinh ra loại tính huống này không?
Ví dụ trên người mang theo nhiều thuốc hơn?
Đặc biệt là ở Nam Giang, có thể thông qua Cục điều tra và truy bắt cùng quân đội để điều tra rõ hơn, gần đây việc tiêu diệt tà giáo đồ có thay đổi gì hay không.
Đương nhiên, cũng không hẳn có thể chứng minh được gì.
Không sao, cái này có thể từ từ điều tra, là thật hay giả, sớm muộn cũng có kết quả.
Bao gồm việc Triệu tổng nói từng dùng nhiều thuốc và quả năng lượng không biết tên, miêu tả từng thứ ra, chúng ta bắt chước làm theo, xem thử có thể gia tăng lực lượng tinh thần hay không.
Ngoài ra, lấy được ở đâu, có vài thứ, không phải ở địa quật nào cũng có.
Triệu tổng vào địa quật nào, ở đó bao lâu đều được ghi lại.
Nếu như tà giáo cung cấp một vài thứ gia tăng lực lượng tinh thần, Triệu tổng có thể miêu tả lại rõ ràng, nhưng Triệu tổng phải cẩn thận, đừng nói nhầm nơi thu hoạch.
Thứ này rất hiếm, thật sự không phải chỗ nào cũng có.
Ngài mới cấp sáu, còn nhiều thứ không biết, nhưng cường giả cấp chín, kiến thức rộng rãi, ta nghĩ Trấn thủ Ngô trên cơ bản sẽ biết địa quật nào có đặc sản gì, đặc biệt là thứ gia tăng lực lượng tinh thần, đúng không Trấn thủ Ngô?"
Ngô Xuyên trừng mắt nhìn hắn, khẽ gật đầu, hắn không nói dối, có vài người không hiểu thứ này, nhưng cấp chín đều rõ ràng.
Triệu Vũ không biến sắc, nhưng Ngô Xuyên luôn nhìn hắn ta, cảm xúc hơi thay đổi một chút, có thể cảm nhận được.
Trong lòng khẽ thở dài, Ngô Xuyên cũng không nói gì.
Điều tra tiếp, sớm muộn cũng sẽ có kết quả.
Chuyện này cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Về phần khí tức sót lại mà Phương Bình nói… Được, Ngô Xuyên có thể nói thật với mọi người, là giả đó.
Logic kiểu quần què gì!
Thời gian dài hay ngắn cũng đều tan biến, lấy đâu còn sót lại.
Nhưng người bình thường không hiểu nhiều về vấn đề này, đừng nói Triệu Vũ, võ giả cấp tám cũng không có mấy ai biết đến.
Bởi vì mọi người chưa từng dùng qua!
Mà có dùng, đặc biệt là bảo vật gia tăng lực lượng tinh thần, Triệu Vũ lại chưa đạt đến lực lượng tinh thần ngoại phóng, thực ra hắn không biết, cũng không cảm ứng được.
Phương Bình rõ ràng đang hù dọa người ta!
Nhưng Phương Bình nói như thật, Ngô Xuyên tin chắc, không ít Tông sư ở đây sẽ tin lời hắn nói, chắc cũng chỉ có một số người nghi ngờ mà thôi.
Còn về Triệu Vũ, xác suất bị mua chuộc cực cao.
Ngô Xuyên cũng không vạch trần Phương Bình, dùng cách này gài bẫy, có lẽ có thể lấy thêm thông tin.
Một vài biến đổi của Triệu Vũ cũng bị Trịnh Minh Hoành phát giác ra rồi.
Lúc này, sắc mặt Trịnh Minh Hoành khẽ biến, rõ ràng rất khó coi.
Thật sự xảy ra chuyện rồi!
Phương Bình cũng không lập tức chứng minh Triệu Vũ là người của tà giáo.
Hắn nêu tên hai người, một người đã được chứng thực, còn một người đang bị nghi ngờ.
Đến lúc này, nửa thật nửa giả mới là tốt nhất.
Phương Bình nói một hồi, cũng không tiếp tục nói nữa.
Trịnh Minh Hoành, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Chuyện này, chúng ta sẽ phối hợp với các bộ, điều tra đến cùng, nếu như có chứng cứ xác thực, tuyệt đối không nhân nhượng!"
Phương Bình sâu xa nói: "Trịnh tổng, ta chỉ muốn nói đến một khả năng, nếu như… hai vị này thực ra đều không phải là người của tà giáo thì sao?"
"Bao gồm, những người trước đó!"
Mọi người lập tức nhíu mày, Phương Bình thản nhiên nói: "Ta cảm thấy đưa ra một vài giả thiết và nghi ngờ hợp lý là điều tất yếu.
Nếu như, ta nói nếu như, những người này thật sự đều không phải là người của tà giáo.
Đôi lúc, tà giáo rất dễ bị người khác vu oan giá họa.
Bạn bè và người thân của Lưu Hạ, bao gồm chính ông ta, liệu có liên quan gì tới hai công ty lớn hay không?
Trịnh tổng đừng vội..."
Thấy Trịnh Minh Hoành không muốn mở miệng, Phương Bình cười nói: "Ta chỉ đưa ra phỏng đoán, đưa ra phỏng đoán trong tình huống hợp lý, bao gồm lần trước ở Thụy An, có một vị trưởng ban tên là gì đó của Cục tình báo địa quật, ta thấy cũng nên điều tra một chút, xem có liên quan gì đến hai công ty lớn không.
Bởi vì, vị đó cũng đang gây phiền phức cho ta, cứ muốn áp giải ta đến Kinh Đô tiến hành giải phẫu..."
"Phương Bình!"
Trịnh Minh Hoành quát: "Ăn nói bậy bạ gì đó, ai nói muốn giải phẫu ngươi? Chỉ mời ngươi đi phối hợp điều tra mà thôi!"
Phương Bình sâu xa nói: "Cục tình báo địa quật bắt đầu chia sẻ tin tức với công ty dược phẩm rồi sao? Công ty dược phẩm, rốt cuộc là xí nghiệp chế tạo thuốc hay là cơ quan tình báo?
Loại tin tức cơ mật quan trọng này cũng có thể tùy ý tiết lộ ra bên ngoài sao?
Mặc dù ta không phải là nhân vật quan trọng gì, nhưng lần trước, người tới muốn điều tra về thuật thu liễm khí tức!
Điều này ngay cả Trịnh tổng cũng biết sao?
Vậy hiện tại, có phải ta có thể cho rằng, Trịnh tổng hiểu biết tin tức của Cục tình báo còn nhiều hơn các bộ nhỉ!"
Sắc mặt Trịnh Minh Hoành thay đổi liên tục!
Đây mà là cơ mật cái chó gì!
Người biết chuyện này tuyệt đối không chỉ có một mình ông, mà rất nhiều rất nhiều người!
Nhưng có vài chuyện, biết thì biết, Phương Bình nói không sai, đây là cơ mật của Cục tình báo, theo lý mà nói, ông không nên biết.
Nhưng mà Trịnh Minh Hoành cảm thấy mình thật oan ức, không tin thì thử hỏi các Tông sư có mặt ở đây đi, có mấy người không biết điều này?
Cho dù có đắc tội với vài người, nhưng họa này ông không gánh!
Trịnh Minh Hoành trầm giọng nói: "Người biết chuyện này, tuyệt không chỉ có một mình ta! Là cường giả cao cấp, có vài chuyện, chúng ta muốn biết, chính phủ cũng sẽ không cố ý che giấu, chuyện thu liễm khí tức là chuyện lớn..."
Phương Bình cắt ngang nói: "Ta chỉ muốn hỏi một chút, Trịnh tổng từ đâu biết được chuyện này? Hỏi điều này, không sao chứ?
Ai nói với ngài?
Nếu ngài biết, nhất định là có nhân viên quen biết với ngài nói cho ngài nghe, ta cảm thấy, ta sẽ không nói cho ngài, người biết chuyện trong Ma Võ cũng sẽ không nói.
Nói cách khác, tin tức được truyền ra từ Cục tình báo.
Ngài cung cấp một ít tin tức, chuyện này nói thế nào đây, lớn thì không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ, ta thì không sao, mọi người biết rồi cũng không có gì, nhưng hôm nay dám tiết lộ chuyện này, ngày sau sẽ dám tiết lộ tình báo quan trọng hơn… Trấn thủ Ngô, chuyện này ta thấy còn nghiêm trọng hơn chuyện tà giáo đồ đấy!"
Phương Bình mừng thầm, Trịnh Minh Hoành cũng dễ bị mắc câu quá.
Trịnh Minh Hoành biến sắc rồi lại biến sắc, mấy Tông sư khác bây giờ đều cảm thấy mình nên lập tức giữ im lặng!
Đậu xanh, người biết chuyện này thật sự không ít, không cần nói người khác, Trương Định Nam cũng biết rất rõ.
Tuy nhiên, Trương Định Nam có thể giải thích, lúc ở địa quật ông đã biết rồi.
Nhưng những người khác… Mọi người thực ra đều có nguồn tin tức của mình, biết được vài chuyện cũng không có gì là lạ, nhưng bây giờ không thể nói mình biết được, nếu biết, thì phải giải thích làm sao biết.
Một số người nghe bạn bè kể, nếu như mở miệng, chính là bán đứng bạn.
Có lẽ đối với các vị võ giả cao cấp ở đây, chính phủ sẽ không làm gì.
Nhưng đối với nhân viên cấp cao của Cục tình báo, e là sắp xảy ra biến động lớn rồi.
Sắc mặt Ngô Xuyên cũng rất nghiêm nghị, Chu Định Quốc liền quát: "Trịnh Minh Hoành, chuyện của Cục tình báo là chuyện ngươi có thể tùy ý tham gia vào hay sao?"
Trịnh Minh Hoành buồn bực nói: "Tư lệnh Chu, Cục tình báo chia sẻ một ít tin tức về địa quật cho phía bọn ta, là chính phủ cho phép!"
Chu Định Quốc lạnh lùng nói: "Cũng bao gồm những tin tức không liên quan sao? Chuyện của Phương Bình có liên quan đến địa quật không?"
Lần trước ông cũng ở đó.
Lời cuối Phương Bình nói với Tiết Bá và Vương Dĩnh, ông cũng nghe, nhưng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận