Toàn Cầu Cao Võ

Chương 622: Vừa đẹp trai, vừa mạnh lại tốt bụng

Vòng loại, liên tục diễn ra trong bảy ngày.
Bảy ngày thi đấu liên tục, tác chiến cường độ cao khiến một số võ giả mệt mỏi uể oải vô cùng.
Nhưng cường độ thi đấu liên tục như vậy cũng khiến một số võ giả bộc lộ tài năng.
Võ giả đăng ký dự thi cuối cùng lên đến 40.000 người!
Sau bảy vòng thi đấu và một số người bị thương phải ngưng thi đấu, lúc này chỉ còn dư lại 200 người! Trận đấu ngày hôm nay sẽ quyết định top 100 bước vào vòng trong.
Top 100 mới có thể thi đấu tại Ma Võ, mới được tham dự trận xếp hạng top 100.
Bảng xếp hạng top 100 cũng sẽ căn cứ vào chiến tích ở vòng này để xếp hạng.
Ngày thi đấu thứ tám, vòng loại thứ tám được cử hành ở nhà thi đấu thành phố.
10 võ đài đã được chuẩn bị, xếp thành một hàng ngang, một lần diễn ra 10 trận thi đấu, từng cặp đấu với nhau, người thắng tiến vào top 100, người thua phải rời đi.

"Thi đấu vòng loại ngày thứ tám, vòng đấu cuối cùng tìm ra top 100, chúng tôi đã mời hội trưởng hội võ đạo Ma Võ, Phương Bình. Đây cũng là lần đầu tiên sau lễ khai mạc, hội trưởng Phương lần đầu tiên đến xem thi đấu…"
MC nổi tiếng được mời đến làm MC cho chương trình cất lời, long trọng giới thiệu vài câu.
Vòng thi đấu cuối cùng để chọn ra top 100 đã thu hút không ít khán giả theo dõi đến xem, nhà thi đấu đông nghẹt người.
Chỉ riêng bán vé, tính vé ở các sàn đấu nhỏ và toàn bộ khán đài ở nhà thi đấu lần này, đã bán được hơn 80 triệu.
1000 đồng một vé, hầu như không ai than giá quá cao.
Sau một tuần, bán được hơn 80.000 tấm vé, không phải do vé quá đắt mà do không đủ chỗ.
Thi đấu giành hạng trong top 100, Phương Bình chuẩn bị một ngày đấu 5 trận, mỗi trận là một cặp đấu, vòng đầu tiên sẽ đánh 50 trận, mất khoảng 10 ngày.
Vòng thứ hai, cũng một ngày 5 trận, đánh trong 5 ngày.
Còn lại 25 người, tiến hành tranh đấu vào top 10, ít nhất sẽ mất khoảng 10 ngày.
Tiến vào tranh top 3, bán kết, chung kết, tính gộp lại, Phương Bình muốn hoàn thành trong vòng một tháng.
Nhà thi đấu của Ma Võ không nhỏ, cậu chuẩn bị định giá vé xem trận đấu top 100 là 2000 đồng một vé, một lần bán 5000 vé. Nếu như mỗi trận đều có thể bán hết vé, một ngày sẽ thu được 10 triệu.
Một tháng có thể thu 300 triệu.
Đương nhiên, đến cuối cùng chưa chắc có thể được nhiều như vậy, nhưng Phương Bình cảm thấy vẫn sẽ thu được 200 triệu.
Giải lần này do Ma Võ tổ chức, không cần chia tiền với người khác.
Đánh một giải đấu, Phương Bình cảm thấy kiếm tiền quá đơn giản.
Đương nhiên, đây là lần đầu tiên tổ chức trận đấu quy mô lớn như vậy. Các trận đấu sau đó, giá vé sẽ bị hạ xuống, cũng sẽ không còn nhiều người xem như vậy, nhưng nếu thi đấu cấp một không còn nổi tiếng nữa, vậy thì tổ chức giải thi đấu cấp hai, cấp hai xong thì đến cấp ba...
Sau này, hằng năm hình thành thông lệ, Phương Bình cảm thấy trôi qua một năm, Ma Võ có thể thu về hơn một tỷ, không quá khó.
Dưới sự chăm chú của mọi người, lần này, Phương Bình không ngự không đến.
Đi lên sân khấu, Phương Bình nhìn chung quanh một vòng, cao giọng nói: "Các bạn có thể bộc lộ tài năng trong số hàng trăm ngàn thí sinh để lọt vào top 200 này, đều là những người xuất chúng! Đương nhiên, lần này tôi đến xem mọi người thi đấu là một chuyện.
Chuyện thứ hai, tôi nghe nói nhiều người đã bị thương nặng trong lần tranh tài này nhưng lại không có đủ tiền để chữa thương.
Nếu như Ma Võ đã tổ chức trận đấu, cổ vũ mọi người tham gia, vậy thì không thể trơ mắt ngồi nhìn như vậy!
Làm việc đến nơi đến chốn là phong cách của Ma Võ, cũng là phong cách làm việc của Phương Bình tôi.
Tôi không thể bị thương thay cho các bạn, cũng không thể đau giùm các bạn, nhưng phân phát thuốc trị thương thì không thành vấn đề.
Ma Võ quyết định, lần này, cung cấp 1000 bình nước trị liệu, 200 viên Thối Cốt Đan cấp một, 10 viên Hồi Mệnh Đan cho những người tham gia thi đấu và bị thương!"
"Oa!"
Dưới đài, tất cả xôn xao!
Những loại thuốc cho võ giả dùng đều đắt đỏ vô cùng.
Nước trị liệu là loại thuốc chữa thương thường dùng nhất của võ giả, có tác dụng khôi phục xương, bị thương ngoài da lại càng có hiệu quả cực tốt.
Ma Võ bán 5 điểm một bình.
Thối Cốt Đan, không chỉ có thể hỗ trợ tu luyện mà còn rút ngắn quá trình chữa thương đối với những tổn thương sâu đến xương cốt, có tác dụng rất tốt, một viên 15 điểm.
Hồi Mệnh Đan, không cần phải nói, đó là thần dược trị thương, chủ yếu chữa trị nội thương, đắt đến mức võ giả cấp một cũng muốn chết, 200 điểm một viên.
Ma Võ đã chi ra lượng thuốc chữa trị có giá trị tròn 10.000 điểm thưởng, giá thị trường 300 triệu!
Giá thị trường thực ra là giá cả mà mọi người nhận định, Ma Võ tự cung tự cấp nguyên luyện, tự sản xuất, giá vốn cũng chỉ tầm 100 triệu, nhưng mức giá ưu đãi này cũng không phải là mức người ngoài có thể được hưởng.
Vì các võ giả bị thương và đã bị loại, Ma Võ bỏ ra 300 triệu, thêm vào công tác chuẩn bị, mức khen thưởng, một giải thi đấu, Ma Võ đã chi 500 triệu đồng!
Lần này, hiện trường náo động rồi.
Một số khán giả lớn tiếng hô: "Ma Võ nhân nghĩa!"
“Đệ nhất võ đại, danh bất hư truyền!"
"Thi đại học, nên đi Ma Võ, trường như vậy mới đáng học!"
"Không vì danh lợi, chỉ vì sự hưng thịnh của võ đạo, lời của hội trưởng Phương nói hôm lễ khai mạc, hôm nay tôi tin!"
"..."
Một số người kích động đến mức nước mắt giàn dụa.
Giữa đám đông, có người lớn tiếng: "Cảm ơn hội trưởng Phương, cảm ơn Ma Võ, tôi cứ nghĩ đời này tôi phải tạm biệt võ đạo rồi chứ, không ngờ… không ngờ… hu hu hu…"
Đầu người này quấn băng gạc, hiển nhiên là võ giả bị thương trong các vòng thi đấu trước.
Phương Bình mệt mỏi, mình sắp xếp chuyện này ngu vậy sao?
Anh cũng bị thương đến mức sắp bỏ võ đạo rồi, còn có thời gian rảnh đến xem thi đấu?
Đã bảo sắp xếp võ giả bị thương nhẹ đến thể hiện một chút, thằng ngu nào lại gọi võ giả trọng thương đến vậy?

Hậu trường.
Mọi người hiển nhiên không nghĩ nhiều như thế, chuyện nhờ vả sắp xếp cũng chỉ một vài người biết.
Một số nữ võ giả tân sinh cảm động vô bờ bến, nức nở nói: “Hội trưởng thật tốt, ngoài mặt thì độc mồm độc miệng nhưng thực ra lại rất tốt bụng, lại còn mạnh mẽ và đẹp trai nữa…
Khoá của tụi em cũng là khoá tiến bộ nhanh nhất, mới khai giảng hơn một tháng thôi, gần nửa khoá đã trở thành võ giả cấp một rồi.
Thật hy vọng hội trưởng có thể tiếp tục dẫn dắt Ma Võ tiến về phía trước…”
Dương Tiểu Mạn ngồi bên cạnh cảm thấy thật mệt, Phương Bình vừa đẹp trai, vừa mạnh mẽ, lại tốt bụng?
Vì sao mình chưa từng cảm nhận được điểm ấy?
Tên đó cứ như vậy đã có thể thu mua mấy đứa rồi ư?
Một đám ngu ngốc, tiền này không phải là tiền do cậu ta tự móc tiền túi ra, mấy đứa cứ thử bắt cậu ấy móc tiền túi thử xem?
Hơn nữa cho dù là như vậy, hội võ đạo lần này cũng kiếm bộn rồi.
Tiền tài trợ hơn 100 triệu.
Tiền phát sóng càng nhiều, thu hơn 200 triệu.
Hiện tính thêm tiền vé vào cửa, cũng sắp 100 triệu rồi.
Chỉ riêng hiện tại, hội võ đạo đã có thu nhập gần 500 triệu rồi.
Về các khoản chi tiêu, nhìn có vẻ như phải chi 500 triệu, nhưng Ma Võ đích thân tổ chức trận đấu, đều dùng giá vốn, tính ra cũng chỉ khoảng 200 triệu.
Sau đó lại thu thêm tiền vé vào cửa, kết thúc giải đấu lần này, Ma Võ vừa có danh tiếng, vừa thu lời được 500 - 600 triệu.
"Cái tên này..."
Dương Tiểu Mạn cũng không biết nên nói như thế nào, lợi hại ư?
Rất lợi hại.
Tổ chức một trận đấu mà thôi, cậu ấy khiến toàn quốc biết đến, hiện tại lại được người người khen ngợi. Nhóm võ giả bị thương lần này đều sẽ ghi nhớ đại ân đại đức này, những người không bị thương cũng sẽ cảm kích hành động này, dù sao cũng sẽ ít đi một số nỗi lo về sau.
Võ giả lên võ đài thi đấu, sợ nhất bị thương, tiền chữa bệnh chỉ hơi chút là mấy trăm ngàn, hơn triệu bạc.
Rất nhiều võ giả căn bản không dám đánh quá ác liệt.
Nhưng bây giờ Ma Võ làm vậy, khiến bọn họ có thể thoải mái đánh rồi.
Càng quan trọng hơn, những người có ý định đu theo… liệu có dám đu theo hay không?
Đầu tư là một chuyện lớn, một khi hiệu quả không tốt, không nói đến chuyện lỗ vốn, danh tiếng cũng bị tổn hại.
Ma Võ làm người tiên phong mở ra tiền lệ như vậy, người đến sau đương nhiên không dễ ăn theo rồi.
Chắc bây giờ cũng có một số trường võ đại hoặc chính quyền địa phương chuẩn bị bắt chước đang chửi đổng đây, Ma Võ có xưởng sản xuất dược phẩm và binh khí, bọn họ không có, ăn theo đảm bảo 100% lỗ vốn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận