Toàn Cầu Cao Võ

Chương 941: Phương Bình Thiện Lương

Nhóm người dồn dập lên xe, trước khi đi, Tô Tử Tố còn ló đầu ra ngoài cửa xe, phất tay cười nói: "Phương Bình, mai gặp!"
"Phương Bình, nói với đầu trọc, ngày mai ta nhất định sẽ nghiêm túc đánh với hắn một trận, để xem hắn còn dám ngông cuồng hay không! Tưởng Siêu cũng cười ha hả ló đầu ra nói một câu.
Phương Bình tươi cười nói: "Nhất định sẽ chuyển lời!"
Xe buýt chậm rãi lăn bánh đi xa.
Một lát sau, Bộ trưởng Vương bước chậm đến, vỗ nhẹ vai Phương Bình, khẽ thở dài: "Lòng dạ thật xấu xa!"
Phương Bình ngơ ngác, quay đầu nhìn Bộ trưởng Vương, mặt đơ ra.
Bộ trưởng Vương nhìn thấy như vậy cũng hơi hoài nghi nhân sinh. Ngươi... thật sự không phải đang diễn sao?
"Thôi, tùy các ngươi vậy."
Bộ trưởng Vương thở dài một hơi, suy nghĩ một chút, vẫn nói: "Mấy đứa nhỏ này bản tính không xấu, chỉ chưa gặp gặp xem nhiều, có một số chuyện căn bản không biết rõ. Ta thấy bọn họ đều... xem ngươi như bạn bè, Phương Bình, ngươi đừng ra tay quá ác."
Phương Bình cười khổ nói: "Bộ trưởng nói gì vậy, ta thật không hiểu, ta cũng xem họ là bạn mình mà."
"Ha ha!"
Bộ trưởng Vương cảm thấy mình cần thiết đổi mới suy nghĩ về Phương Bình của Ma Võ, ngươi lừa người khác đến mức bản thân cũng tin, lương tâm không cắn rứt sao?
Quan trọng là... hắn bắt đầu nghi ngờ rằng chuyện này liệu có liên quan đến Phương Bình sao? Lẽ nào thật sự là do Tần Phượng Thanh bày mưu tính kế?
Không nói chuyện với Phương Bình nữa, Bộ trưởng Vương bay lên không, chớp mắt biến mất.
Ông vừa mới đi, lão Lý và mấy người Tần Phượng Thanh đã đi đến
Tần Phượng Thanh tự vuốt đầu trọc, cười khà khà nói: "Phương Bình mấy kẻ ngốc này thật dễ bị lừa! Ngươi chỉ nói mấy câu, chậc chậc, đám người kia chắc chỉ hận không thể xem ngươi là tri kỷ rồi..."
Sắc mặt Phương Bình khó coi vô cùng, quát lớn: "Ai là đồ ngốc? Kẻ ngốc cái quái gì? Nói chuyện kiểu gì vậy hả? Mục đích của chúng ta là lừa bọn họ, bắt nạt bọn họ sao? Bọn họ cũng không làm chuyện gì ác, đồ của bọn họ, chẳng lẽ ngươi còn muốn đoạt lấy sao?
Chúng ta có bản lĩnh thì tự mà thu hoạch, lão tổ tông nhà người ta để lại cho họ, có liên quan gì tới ngươi?
Tần Phượng Thanh, thái độ ngươi như vậy không được, nhìn thấy thứ tốt là thèm muốn. Thái độ này đối với nhân loại địa quật còn được, nhưng không được làm vậy với nhân loại chúng ta!
Ai cũng như ngươi thì thế giới này loạn hết rồi còn gì!"
Tần Phượng Thanh ngơ ngác, ơ, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Không chỉ Tần Phượng Thanh, Trương Ngữ cũng không hiểu nổi, Phương Bình... có lương tâm như thế à?
Phương Bình quát lớn một trận, sau đó thở dài nói: "Đương nhiên, xảy ra chuyện gấp thì không nghĩ được nhiều như thế, bây giờ bọn họ cũng không dùng được thần binh, tạm cho chúng ta mượn, để chúng ta tiêu diệt nhiều kẻ thù một chút, cũng có công lao của bọn họ.
Huân chương quân công cũng có một nửa công lao của bọn họ, chờ khi lấy được thần binh, chúng ta phải ghi nhớ cống hiến của họ."
Trương Ngữ chao đảo, trời ạ, uổng công mình còn nghĩ rằng lương tâm hắn trỗi dậy!
Tần Phượng Thanh thở phào nhẹ nhõm, may thật, vẫn là Phương Bình với cú lật mặt kinh điển, tưởng đâu mình nhận nhầm người rồi chứ.
Lão Lý bình thản như chuyện thường ngày ở huyện, cười híp mắt hỏi: "Ngươi định làm thế nào? Hơn nữa, tỉ lệ thắng cao không?"
Phương Bình trầm ngâm nói: "Bây giờ Ma Võ, lão sư ta, Lưu lão, Đường lão sư đều cần thần binh..."
Ánh mắt lão Lý nguy hiểm nheo lại, lườm lườm hắn, thuận tay bắt lấy đầu trọc của Tần Phượng Thanh.
Tần Phượng Thanh dường như chấp nhận, không phản kháng, cũng không hé răng nói gì, giống như người bị nắm đầu không phải là hắn.
Phương Bình thấy thế, ho nhẹ một tiếng, nín cười nói: "Đương nhiên, ngài cũng cần thần binh, nhưng bọn họ không có thần binh cấp tám, cấp bảy cũng tạm được.
Về phần hiệu trưởng Hoàng, tốt nhất là dùng thi thể yêu thú để chế tạo thần binh thích hợp, nên sẽ không có phần của thầy ấy.
Tính như vậy, chúng ta cần bốn thanh thần binh."
Phương Bình nói xong, trầm ngâm chốc lát nói: "Không đến cảnh giới Tông sư, lấy thần binh cũng không có tác dụng gì, chẳng qua cũng giống với Bình Loạn Đao mà thôi, thậm chí còn không bằng. Cho nên, còn một thanh thần binh, ta muốn chia cho Kinh Võ."
Lão Lý hơi nhíu mày, trầm ngâm nói: "Ngươi muốn gọi Lý Hàn Tùng đến?"
Phương Bình gật đầu nói: "Ma Võ độc chiếm toàn bộ lợi ích, đó sẽ là chuyện riêng của Ma Võ, Bộ Giáo Dục chưa chắc sẽ làm chỗ dựa cho chúng ta. Đương nhiên, lão tổ tông của mấy người kia chưa chắc sẽ vì chút chuyện nhỏ này mà gây sự với chúng ta, nhưng để tránh mọi phiền toái, ta cảm thấy chúng ta nên gọi thêm Kinh Võ.
Kinh Võ và Ma Võ là hai trường đứng đầu, chúng ta có thể đại diện cho võ đại, đại diện cho Bộ Giáo Dục."
Lão Lý nghe vậy cười nói: "Cũng không phải không được... chỉ là không nỡ..."
Hai người còn đang trò chuyện, La Nhất Xuyên bên cạnh đau đầu nói: "Hai vị, chưa chi mà các ngươi đã bắt đầu phân chia thần binh rồi?"
Còn chưa đánh đây này!
Đối phương có hai người cấp sáu cao kỳ, ba người cấp sáu trung kỳ đấy!
Người ta cũng không phải đồ ngốc, không phải là võ giả khí huyết thuần túy.
Những người này cũng có kinh nghiệm thực chiến, binh khí chiến pháp đều là hàng tốt, chỉ là thiếu kinh nghiệm thực chiến một chút, thiếu đi chút huyết tính (1) mà thôi.
Đối mặt với cấp sáu phổ thông, chưa chắc bọn họ sẽ thua. Thậm chí, dù nhiều võ giả cấp sáu ỷ vào binh khí và ưu thế về chiến pháp, cũng chưa chắc là đối thủ của bọn họ.
Không nói võ giả cấp sáu của nhân loại, hơn 80% giai cấp võ giả cấp sáu bình dân ở địa quật không phải là đối thủ của bọn họ.
Nhưng bây giờ thì sao? Chưa chi mà Phương Bình và lão Lý đã thảo luận làm sao chia thần binh rồi!
Hống hách tới mức này sao?
La Nhất Xuyên nói tiếp: "Hơn nữa, lỡ thua, 50 tỷ tài nguyên..."
Phương Bình nở nụ cười nhìn Tần Phượng Thanh, Tần Phượng Thanh xanh mặt, cắn răng nói: "Phương Bình, ta không có tiền!"
Nói xong, lại giận dữ hỏi: "Thần binh cũng chia rồi, phần của ta đâu?"
Phương Bình bật cười, lát sau mới nói: "Lần tranh tài này là 5 đấu 5, thực ra ta muốn đánh sao cho thật đặc sắc, thật kịch liệt. Một mặt, khiến đối phương hiểu rõ, sinh viên võ đại chúng ta rất mạnh, bọn họ thật sự rất yếu. Mặt khác, cũng để cho thiên kiêu võ đại hiểu rõ, tuy chúng ta không yếu, nhưng cũng không phải là người mạnh nhất.
Tuy tuổi tác chênh lệch không lớn, người khác tuy rằng có bậc cha chú chăm sóc, nhưng cấp độ và cảnh giới của bọn họ hơn chúng ta là sự thật..."
Lão Lý hơi nhíu mày nói: "Ý của ngươi là..."
"Về phía Ma Võ, ta và Tần Phượng Thanh xuất chiến. Hắn đứng ra cược, không xuất chiến không được. Ngoài ra, gọi thêm ba người đến xuất chiến, đó là Lý Hàn Tùng, Vương Kim Dương, Diêu Thành Quân.
Đương nhiên, có yêu cầu.
Lý Hàn Tùng thắng, cho hắn một thanh thần binh, hắn để cho Tông sư nào của Kinh Võ cũng được, thua sẽ không có.
Vương Kim Dương và Diêu Thành Quân sẽ không có thần binh. Ta sẽ cho bọn họ cơ hội rèn luyện.
Nếu thắng, cho mỗi người lượng đá năng lượng trị giá tầm 30 - 50 triệu, nhiều hơn cũng không thành vấn đề, thần binh không có. Nếu thua, bọn họ cũng không mất gì."
Tần Phượng Thanh lập tức nói: "Ta thì sao?"
"Ngươi thắng đi rồi tính."
Phương Bình nói xong, lão Lý liếc mắt nhìn hắn, lát sau mới hỏi: "Ngươi gọi những người này đến, chính là vì rèn luyện?"
Phương Bình im lặng trong chốc lát mới trả lời: "Có suy nghĩ như vậy. Nếu đúng như chúng ta suy đoán, có lẽ sau này sẽ còn cơ hội hợp tác khác, bọn họ sẽ không lạc hậu, cũng sẽ không phải chỉ là cường giả thanh niên. So ra, tiềm lực của Tần Phượng Thanh còn kém xa lắm..."
Tần Phượng Thanh giận tím người, quát: "Ngươi có ý gì?"
Phương Bình lười biếng trả lời: "Ý là vậy đó."
Nói xong, Phương Bình mặc kệ hắn, tiếp tục nói: "Lần này xem như kéo bọn họ đến đứng cùng chiến tuyến, nói thật... Thời gian thức tỉnh của những người này hơi trùng hợp, ta cảm thấy có gì đó liên kết ở giữa bọn họ."
Lão Lý nhìn hắn, hỏi: "Lẽ nào ngươi không nằm trong số đó à?"
Phương Bình mỉm cười thần bí, trong lòng thầm mắng, ta làm gì nằm trong số đó, ta làm sao biết tại sao mấy người đó lại thức tỉnh?
Tần Phượng Thanh không nổi điên nữa, ngu ngơ hỏi: "Thức tỉnh cái gì?"
Phương Bình liếc nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Chuyện nội bộ cấp cao của nhà trường, không liên quan tới ngươi."
Tần Phượng Thanh: "..."
Nói nghe có vẻ có lý lắm!
---
(1) Huyết tính: mạnh mẽ, quyết đoán pha chút tàn nhẫn
Bạn cần đăng nhập để bình luận