Toàn Cầu Cao Võ

Chương 629: Chỉ nhìn thôi! (3)

Phương Bình hơi đứng hình, cùng lắm thì không đi Kinh Nam là được rồi, lần sau có đi thì cũng phải đợi mình thành Tông sư đã. Lúc đó, ai đánh ai, khó nói.
Những cường giả này lui tới vô ảnh vô tung, bây giờ để tránh phiền phức, đồng loạt bỏ trốn rồi.
Ngay cả Lưu Phá Lỗ cũng vội vàng nói: "Tôi cũng đi trước, yên tâm, đoạn đường còn lại rất an toàn, hiện tại các cường giả đều đang quan sát tình hình!"
Đại chiến nơi đây đã khiến cường giả khắp nơi quan tâm, lúc này, cường giả tà giáo xuất hiện bao nhiêu chết bấy nhiêu, trừ phi thật sự không muốn sống nữa, đồng ý lấy mạng mình đổi mạng Phương Bình.
Nói ra lời này, Lưu Phá Lỗ cũng bỏ chạy mất dép.
Đánh đến mức Kiến An thành ra như vậy, trước đó cũng không thông báo một tiếng, xem như vì chuyện bắt tà giáo, bọn họ cũng không muốn thay Trương Định Nam gánh trách nhiệm này.
Phương Bình thấy vậy, bỗng nhiên ý thức được phiền toái lớn, không vội chạy trốn, suy nghĩ một chút, hỏi: "Anh Trương à, vị tài xế hồi nãy…"
Trương Vũ Cường lắc lắc đầu nói: "Lão Trần trước đó đã bị bệnh nan y rồi. Chuyện này cậu ấy biết, anh đã nói với cậu ấy rồi, yên tâm đi, hậu sự và gia đình của cậu ấy, anh sẽ xử lý ổn thoả."
Phương Bình cũng không biết nên nói cái gì, dù sao cũng không phải người thân của mình, Phương Bình cũng không nói gì nữa.
Đến khi cảm nhận được một cỗ năng lượng khổng lồ đang đến gần, Phương Bình vội vàng nói: "Anh Trương à, sau anh nhớ mang thanh đao đến cho em đấy, em cũng đi về trước đây."
"Đi về?"
Trương Vũ Cường há hốc mồm nói: "Cậu... Cậu về đâu?"
"Ma Võ."
"Này... Cậu em Phương Bình à, chuyện này..."
"Chuyện này không phải làm xong rồi sao? Giết ba người cao cấp, hẳn cũng đã bắt được các anh muốn tìm người chứ? Em có đến đó cũng vô dụng thôi à."
"Nhưng… chuyện của Ma Võ..."
"Khụ khụ, chuyện đó nói sau, không phải vẫn chưa xuất hiện lối vào sao? Em đi trước, anh nhớ nhé, nhanh chóng mang đao qua cho em, nếu không, em lại gọi Điền sư huynh cùng đi đòi nợ đấy!"
Bỏ lại lời này, Phương Bình lôi lão Lý đang đứng xem kịch bỏ chạy.
Thầy già này bị ngốc hả.
Còn đứng xem kịch, đứng xem nữa, Tổng đốc Nam Hồ sẽ băm chúng ta thành tám mảnh đó.
Lão Lý không thèm để ý, không hài lòng lắm nói: "Chạy cái gì, cũng không phải do chúng ta làm ra. Nói đúng ra là tôi cứu Kiến An đấy chứ, tôi muốn xem xem Trương Định Nam rốt cuộc có thể nhào vào đánh nhau với đối phương hay không. hai vị Tổng đốc đánh nhau, nhìn cũng vui mà."
"Trương Định Nam không ở đây."
"Ai nói không ở?"
Lão Lý cười nhạo nói: "Mới vừa tới, còn đang núp kia kìa."
"Vậy thì càng phải chạy, hai vị Tông sư đánh nhau, chúng ta xem kịch cái gì chứ."
Phương Bình không dám ở lại, nói ra, chuyện này cậu cũng không thoát liên quan.
Đương nhiên, quan trọng không phải chuyện này!
Quan trọng là, các vị Tông sư, không ai cần chiến lợi phẩm hết. Phương Bình trộm vui trong lòng, các đại Tông sư chạy nhanh dễ sợ, không ai nhớ tới chuyện này luôn.
Thế không phải mình được lợi rồi sao?
Mặc dù đồ vật đang nằm trong tay lão Lý, nhưng chẳng lẽ lão Lý lại muối mặt đến mức tham ô chiến lợi phẩm của mình hay sao?
...
Đêm khuya.
Phương Bình và lão Lý cuối cùng cũng trở lại Ma Võ.
Về phía Nam Giang, Phương Bình không đi, nếu không, lỡ như Trương Định Nam mở miệng, cậu cũng không tiện từ chối.
Bây giờ vừa hay, mọi chuyện chấm dứt tại đây, Trương Định Nam cũng không tiện đề cập tình yêu quê hương gì nữa.
“Vẫn được, lần này đi ra ngoài một chuyến, giết một vị kim thân cấp tám, hai vị cấp bảy, không phải chuyện người bình thường có thể làm được.”
Lão Lý mắt điếc tai ngơ, quen rồi.
Mẹ nó, em không biết ngại hay sao mà dám mở miệng nói em giết?
"Cấp tám là tôi giết." Lão Lý suy nghĩ một chút, chêm vào một câu.
Phương Bình hiểu rõ: "Vâng, em hiểu, thầy giết cấp tám, em giết hai người cấp bảy."
Hai người tự tâng bốc mình, không coi ai ra gì.
Phương Bình nói xong, bổ sung thêm: “Cho nên chiến lợi phẩm của hai vị cấp bảy là của em, thầy thấy đúng không?”
Cấp tám bị người vác xác đi rồi, lão Lý nói ông ấy giết cấp tám, cứ cho là vậy đi, dù sao cũng không có gì để tranh cãi.
Sắc mặt lão Lý biến thành màu đen, hoá ra là gài mình!
“Chiến lợi phẩm phải đem trả lại cho người ta.”
“Thầy à, không cần thiết phải như vậy chứ? Mấy vị Tông sư nhìn không lọt mắt những thứ này, nếu không bọn họ đã sớm lấy đi rồi. Nếu thật có đồ tốt, thầy nghĩ bọn họ sẽ rời đi không kịp hỏi thế à?”
Mấy vị Tông sư tỏ rõ không có ý muốn lấy chiến lợi phẩm.
Võ giả tà giáo, kỳ thực đều là quỷ nghèo.
Dù đối phương thật sự kiểm soát một lối vào địa quật đi chăng nữa, đối phương cũng vẫn là quỷ nghèo, một đám người lén lén lút lút, có thể có tài sản gì đáng giá chứ?
Dù sao lần này tham dự chiến đấu đều là Tông sư, đều có thế lực nuôi dưỡng, bọn họ đúng là không để ý đến chút chiến lợi phẩm này.
Lão Lý trầm ngâm chốc lát, nói: "Vậy cũng phải ra vẻ, cho người đưa đến cho bọn họ, nếu không nuốn…"
"Thầy à, lỡ người ta muốn thì sao? Đưa tới tận cửa rồi, thuận tay nhận cho rồi, chẳng lẽ còn có thể trả về ư?"
"Cũng phải… Vậy…" Lão Lý lại rơi vào dòng suy nghĩ riêng mình: "Giày người khác đã mang, đại khái bọn họ sẽ không muốn, tâm tủy vẫn phải trả về xem sao, thầy Lưu dễ tính lắm, quan trọng là phía hiệu trưởng Trần kia…"
Phương Bình không nói hai lời, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Điện thoại nhanh chóng có người bắt máy, giọng Trần Vân Hi hơi mơ hồ nói: "Phương Bình?"
"Ừm, là tôi, cậu có ở nhà không?"
"Có."
"Ông nội cậu về chưa?"
"Ông nội? Ông nội có ra ngoài ư?"
"Cậu hỏi hiệu trưởng Trần xem, tôi mò được một viên tâm tủy, hỏi xem ông ấy có muốn tôi cắt nửa viên đưa đến cho ông ấy hay không…"
Lão Lý ở một bên liếc mắt nhìn, nhóc con, em được lắm!
Nếu như Trần Diệu Đình không sợ mất mặt muốn lấy thì đúng là gặp quỷ rồi.
Cắt một nửa đưa đến, em cắt được sao?
Lão Lý đang miên man suy nghĩ, đầu dây bên kia có tiếng cười nhạt nói: "Muốn, cậu cắt một nửa đưa đến cho tôi, nếu như không có, tôi sẽ đích thân tìm cậu đòi nợ!"
"..."
Phương Bình cầm điện thoại, hồi lâu không nói được tiếng nào.
Trần Vân Hi hiển nhiên đang ngủ, ông thầy hiệu trưởng Trần này chẳng lẽ cứ thế xông vào phòng cháu gái nghe trộm điện thoại thế mà được sao, không biết ngại à?
Nghe trộm thì thôi, còn trả lời điện thoại nữa chứ!
Lão Lý cũng nín cười, mặt thiếu khí, đỏ tím lên, lần này chết mi chưa con.
"Chuyện này… Vậy… Thôi đi ạ, em không lấy, em đưa thầy trọn một viên."
Phương Bình bất đắc dĩ, mình nhận thua vậy.
"Không, tôi chỉ cần nửa viên, nếu cậu không đưa đúng nửa viên, chúng ta không xong đâu!"
Trần Diệu Đình khẽ nói!
Trước đây mình thật sự xem trọng cậu ta. Lúc trước, khi lần đầu tiên gặp Phương Bình ở Kinh Đô, cảm thấy Phương Bình là một thiên tài có thể dạy dỗ được, là thiên kiêu của thời đại này.
Ai ngờ, cái tên khốn kiếp này lại dám vơ vét mình!
Lúc trước, Trần Diệu Đình hết sức ngơ!
Cháu gái mình đến Ma Võ học, cháu gái là thiên tài, xét ra, Ma Võ được lợi rồi.
Kết quả thì sao, Phương Bình bắt mình phải nộp tiền tài trợ.
Không tài trợ, cái thằng khốn này lại bảo cháu gái mình dẫn đội đến đánh Kinh Nam Võ Đại, khiến sinh viên ở Kinh Nam Võ Đại đau đầu chết đi được.
Ai mà không biết thầy hiệu trưởng của bọn họ chỉ có duy nhất một cô cháu gái.
Đánh cháu trai ông ấy thì không sao, nhưng thử đánh cháu gái ông ấy xem, thầy hiệu trưởng thù dai khủng khiếp luôn ấy.
Không nói chuyện tài trợ, không nói chuyện cháu gái dẫn đội đến Kinh Nam, chúng ta bàn chuyện chiến lợi phẩm. Không cho thì thôi, Trần Diệu Đình đúng là không cần chia chác, nhưng Phương Bình lại làm ra vẻ cao thượng, không tham ô, không gọi điện thoại cho mình, lại gọi điện thoại cho cháu gái, thằng quỷ này giảo hoạt như thế, biết chắc cậu ta sẽ không muốn chia chiến lợi phẩm.
Nhưng bây giờ không phải là chuyện chiến lợi phẩm nữa, nghe giọng của Phương Bình, có lẽ không ít lần bắt nạt cháu gái mình!
Trần Diệu Đình quyết định, ông sẽ làm chỗ dựa cho cháu gái!
Phương Bình bất đắc dĩ nói: "Vâng, vậy em sẽ đưa thầy nửa viên."
"Cậu nói đó, được rồi, tôi cúp máy đây!"
Trần Diệu Đình trực tiếp cúp điện thoại.
Phương Bình không nói gì, thở dài nói: "Thiệt tình, một viên không muốn nhất định đòi cắt làm đôi..."
Lão Lý lườm một cái, lát sau mới châm chước nói: "Tâm tủy là do cường giả cấp chín tinh luyện ra, nhìn giống viên thuốc, nhưng trên thực tế không phải. Đương nhiên, cách dùng giống như uống thuốc, vừa vào miệng sẽ tan ra.
Nhớ kỹ, vừa vào miệng sẽ tan ra, nhưng nếu không đưa vào miệng mà muốn tách ra, chí có cường giả cấp chín mới làm được.
Nói cách khác, em muốn đưa nửa viên cho ông ấy, nhớ tìm cường giả cấp chín hỗ trợ."
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận