Toàn Cầu Cao Võ

Chương 706: Về trường (2)

Sau khi dằn vặt thật lâu trong đó, nghi thức tiếp đón mới hoàn thành.
Ngô Khuê Sơn và Hoàng Cảnh đều không ở lâu, bọn họ đi sang khu phía Nam, có thể là đi bái tế lão hiệu trưởng, Ma Võ cuối cùng cũng lấy được danh xưng số một rồi.
...
Làm xong những thứ này, Phương Bình cũng hơi mệt.
Những ngày gần đây, liên tiếp giao thủ với cường giả, thật ra cậu cũng uể oải, hơn nữa còn bị thương không nhẹ, dù khí huyết đầy đủ, giờ khắc này cũng có chút mệt mỏi.
Nhưng vẫn còn chuyện chưa xử lý xong.
Lúc này Phương Bình, không khỏi không cảm khái, con người một khi nắm quyền, thì sẽ bận bịu làm mãi không xong. Nếu cậu chỉ là học viên bình thường, giờ khắc này về trường, về phòng ngủ một giấc thật ngon, ai thèm quan tâm chuyện gì đang long trời lở đất.
Nhưng cậu không phải!
Làm hội trưởng hội võ đạo Ma Võ, địa quật Nam Giang cũng đã mở ra, vào giờ phút này, còn phải tiếp tục bận rộn.
...
Hội võ đạo.
Phương Bình cất bước đi vào, một đường đi tới, tiếng chào hỏi "Hội trưởng!", "Hội trưởng cực khổ rồi!" vang lên không ngừng.
Phương Bình mang đến vinh dự cho bọn họ, mang đến lợi ích thiết thực, giờ khắc này, dù Phương Bình ở trong trường có hơi mạnh tay, nghiêm khắc một chút, mọi người cũng không thèm để ý, trái lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Phương Bình khẽ gật đầu đáp lại, trên đường, Trần Vân Hi chạy chậm tới.
Phương Bình cũng không phí lời, nói thẳng: "Triệu tập toàn bộ học viên trên cấp ba, mở họp, mặt khác, thông báo Tần Phượng Thanh, giao đồ ra, nếu anh ấy không giao, tôi sẽ truy nã anh ta!"
Trần Vân Hi líu lưỡi, tốt nhất là Tần sư huynh nên mở điện thoại, nếu thật sự không trở về, vậy thì chờ chết đi!
Phương Bình nói truy nã, không hẳn là đùa đâu.
Võ đại có quyền làm thế!
Võ Đại có thể truyền nhiệm vụ, thậm chí có thể kết nối với hệ thống nhiệm vụ của Cục điều tra và truy bắt với Quân bộ, một khi Tần Phượng Thanh bị truy nã...
Trần Vân Hi cũng không dám tưởng tượng, Tần Phượng Thanh sẽ thảm đến mức nào.
Phương Bình vào văn phòng, Trần Vân Hi vội vã đến văn phòng hội võ đạo bắt đầu làm việc. Từ trước đến giờ, hiệu suất của võ giả không chậm chút nào.
...
Sau 15 phút, toàn bộ học viên cấp 3 trở lên trong trường đã đến đến đầy đủ.
Tần Phượng Thanh, cũng đến!
Giờ khắc này, sắc mặt Tần Phượng Thanh đen kịt, tỏ vẻ không vui.
Truy nã tôi!
Phương Bình quá ác độc!
Đáng lẽ cậu ta còn muốn trốn, bắt đầu chuẩn bị đi Nam Giang, kết quả còn chưa kịp xuất phát, loa phát thanh trong sân trường Ma Võ vang lên, Tần Phượng Thanh mau tới hội võ đạo họp, nếu không, Ma Võ sẽ phát lệnh truy nã, xử tội như tà giáo đồ!
Lần này, Tần Phượng Thanh không còn cách nào tránh đi nữa, bên phía Khí Huyết Trì, giáo viên cấp 6 nhìn chằm chằm cậu, như thể muốn áp giải cậu.
Tần Phượng Thanh sợ đến mức vội vã giải thích chỉ là hiểu lầm, bị giáo viên nhìn chằm chằm, cậu không thể không trở lại hội võ đạo.
Mọi người vừa đến, Phương Bình mở miệng, nhân tiện nói: "Tần Phượng Thanh rời khỏi đội ngũ trước khi thi đấu kết thúc, thiếu cái nhìn đại cục, thiếu tâm cống hiến cho Ma Võ, thiếu cảm giác vinh dự tập thể...
Nhưng nể tình anh ấykịp thời nhận ra sai lầm của mình, lần này, phạt nặng, khen thưởng thi đấu như đội viên dự bị.”
Nói cách khác, trừ 1000 điểm.
Sắc mặt Tần Phượng Thanh chớp mắt thay đổi, vẻ mặt đau khổ nói: "Anh trả mảnh vỡ hợp kim cho cậu có được không? Lúc anh đi, cậu đã đánh bại Lý Hàn Tùng, chắc chắn là thắng mà, vậy mà cũng tính là đi sớm hả?"
"Phí lời!"
Phương Bình quát lớn nói: "Nếu lỡ thì sao, Ma Võ thua, trách nhiệm này ai gánh chịu? Nếu tôi không đủ mạnh, Trần sư huynh không thể thắng Tần Trạch, trách nhiệm này, anh gánh sao? Việc này có liên quan đến đấu tranh lấy hạng nhất, mấy trăm triệu tài chính, vô số thầy trò Ma Võ chờ mong, anh Tần Phượng Thanh lại xem đây là trò đùa sao?
Anh xứng đáng với lão hiệu trưởng sao?
Lão hiệu trưởng một đời này, đều muốn vượt qua Kinh Võ, ở bước ngoặt này, nếu thua, anh không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?
Gặp lợi nhỏ mà quên đại nghĩa!
Nếu không phải cuối cùng chúng ta thắng, anh cũng trở về Ma Võ, đồng thời trả lại hợp kim, anh có tin các tông sư Ma Võ sẽ áp giải anh về trường không?
Tần Phượng Thanh, anh biết mình sai chưa?"
Mọi người nhìn chằm chằm nhìn Tần Phượng Thanh, Tần Phượng Thanh bi ai nói: "Biết, tôi sai ở chỗ... không nên cướp đồ của cậu!"
Đậu đỏ, mình thật khờ!
Đã sớm nói, đồ của Phương Bình, dù có vứt dưới chân mình, cũng không được lấy.
Sao lại quên mất chứ? Cầm đồ của người khác thì không sao, cầm của Phương Bình... sẽ chết người!
Phương Bình nghĩa chính ngôn từ nói: "Nói hưu nói vượn! Tôi thấy anh vẫn chưa tỉnh táo, tôi không muốn lấy mảnh vỡ hợp kim, mà sẽ nộp cho hội võ đạo.
Hơn nữa, đây cũng không phải vấn đề của mảnh vỡ hợp kim, tiền tài chỉ là vật ngoài thân!
Võ giả như chúng ta, cần tranh thì phải tranh, ý tôi không phải là chuyện hợp kim, mà là chuyện anh không có lòng trung thành với Ma Võ!
Tự ý rời khỏi đội ngũ, nếu là ở Quân bộ, anhchính là đào binh, phải bị xử tử!"
Tần Phượng Thanh cúi đầu, cậu nói đúng thì là đúng, bây giờ mà ta tranh luận, thì càng phiền toái.
Cũng may, Trương Ngữ khuyên nhủ: "Phương hội trưởng, Tần Phượng Thanh chỉ là nhất thời hồ đồ, cũng không phải cố ý..."
Phương Bình hơi giơ tay, mở miệng nói: "Lần này thì thôi, nếu có lần sau, nghiêm trị không tha!"
Nói xong, Phương Bình không quản anh ta nữa, nhìn chung quanh một vòng, nhìn về phía mọi người, nhìn thấy Diệp Kình, khẽ gật đầu nói: "Diệp sư huynh đột phá, chúc mừng."
Diệp Kình nhẹ nhàng gật đầu, lần này anh ta không đi xem thi đấu giao lưu, lần trước thua Giới Sắc hòa thượng, con đường vô địch cấp ba đi không thuận lợi, nhưng mấy ngày nay cũng tỉnh lại, lúc bọn Phương Bình thi đấu, Diệp Kình đột phá đến cấp 4.
"Hiện ở đây có 12 võ giả cấp 4, 32 người cấp 3 sơ kỳ trở lên, tổng cộng 44 người, Ma Võ cuối cùng cũng coi như khôi phục không ít."
Tâm trạng Phương Bình cũng không tệ lắm, lúc khai giảng, võ giả cấp 4 chỉ có 9 người, người mạnh nhất chỉ đến cấp 4 cao kỳ.
Bây giờ, võ giả cấp 4 có 12 người, chỉ là ở đây, còn có hai người ra ngoài vẫn chưa trở về, nói cách khác, trong 3 tháng, 5 người đột phá đến cấp 4. Mà hắn và Trần Văn Long, đều là đỉnh cấp 4, cấp 4 cao kỳ cũng có Tần Phượng Thanh và Trương Ngữ, cấp 4 trung kỳ cũng có mấy người. Thực lực này, mạnh gấp đôi khi khai giảng.
Mà trước đó, võ giả cấp ba chỉ có tổng cộng 51 người.
Bây giờ có hơn 30 người cấp ba cao kỳ, nhân số cấp 3 đột phá con số 150, điều này khiến tâm trạng Phương Bình càng tốt hơn.
Nói xong, Phương Bình lại nhìn Triệu Lỗi, cười cười nói: "Triệu Lỗi, cậu tiến triển rất tốt, cuối cùng cũng coi như tiến vào cấp ba cao kỳ, Phó Xương Đỉnh tiến triển sao rồi?"
"Còn thiếu một chút, nhưng trước cuối tháng, có hi vọng tiến vào cấp 3 cao kỳ.”
Triệu Lỗi thành thật trả lời, bây giờ ngay cả Tần Phượng Thanh đều bị chỉnh đốn thành thành thật thật, cậu tốt nhất đừng nói nhảm, nếu không sẽ bị Phương Bình bắt thóp trừng trị.
"Hừm, vậy cũng không tệ, nghe nói tân sinh cũng không tệ, đám người Đường Văn đều đã đến cấp 2, còn nhanh hơn chúng ta lúc trước."
Phương Bình cười nói: "Ma Võ chỉ có thể càng ngày càng tốt, càng ngày càng mạnh, mọi người đều nỗ lực, cùng nhau chung tay góp sức xây dựng Ma Võ càng tốt hơn.
Đương nhiên, lần này triệu tập mọi người, cũng không phải là vì khoe khoang thành tích. Nói về chủ đề chính, sáng hôm qua, lối vào địa quật Nam Giang mở ra, hai ngày sau, đường nối địa quật ổn định, sẽ có thể đi vào.
Địa quật mở ra, là nguy cơ, cũng là kỳ ngộ, điều đó mọi người đều biết.
Là người của Nam Giang, dù về giết địch hay tranh cướp kỳ ngộ, tôi cũng sẽ trở về.
Lần này triệu tập mọi người đến, cũng là để trưng cầu ý kiến của mọi người, có muốn cùng đi hay không?
Đương nhiên, lần này không bắt buộc, địa quật mới mở, nguy hiểm tầng tầng, dù mọi người đều là cấp ba cao kỳ, cũng cực kỳ nguy hiểm..."
"Tôi đi!"
Tần Phượng Thanh là người đầu tiên nói, Phương Bình không để ý đến anh ta, Tần Phượng Thanh nhất định sẽ đi, chuyện đó không hỏi cũng biết.
Trần Văn Long cân nhắc chốc lát mở miệng nói: "Tôi phải về Quân bộ, tại Ma Đô địa quật còn có nhiệm vụ, hơn nữa tôi cũng chuẩn bị đột phá cấp 5..."
"Trần sư huynh không cần phải thế, em nói rồi, lần này không phải là nhiệm vụ bắt buộc, Trần sư huynh đột phá quan trọng hơn, bây giờ Kinh Võ và trường quân đội Đệ Nhất đều có võ giả cấp 5, Ma Võ cũng cần có cấp 5, tạm thời em sẽ không đột phá."
Nội phủ của cậu còn thiếu một chút, cầu thiên địa cũng chưa vững chắc, còn phải chờ một chút.
Trần Văn Long thở nhẹ một hơi, gật đầu không nói nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận