Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2234: Di Chúc Của Lão Trương (3)

Sau khi Thương Miêu biến mất, Phương Bình nghi ngờ nói: "Thật là nó ư?"
"Nói đại thôi, ai biết!"
Trương Đào cười nói: "Quan tâm những thứ đó làm gì, dọa nó một chút là được."
"Bộ trưởng, làm vậy có được không đó?"
"Không thích hợp cho lắm..."
Trương Đào cười: "Ta biết, trong mắt ngươi, Thương Miêu là người một nhà, không nên tính kế nó. Ta không tính kế nó, ta nói cho nó biết tất cả, ta thật sự cần nó giúp đỡ, yên tâm, nếu ta không chết thì Thương Miêu sẽ không sao. Nếu ta chết... thì phải xem bản thân nó có lớn mạng hay không. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi."
Lúc này, Ngô Xuyên cũng không quan tâm những chuyện kia, trầm giọng nói: "Chuyện này rất nguy hiểm! Một khi đối phương biết mình bị trúng kế, các ngươi có thể sẽ trở thành mục tiêu chung. Bộ trưởng, bây giờ nhất định phải mang những người này đi sao?"
"Ừ!"
Trương Đào cũng nghiêm túc nói: "Không đơn thuần là vì các người, cũng là vì đối phó với những biến cố tiếp theo. Chúng ta không thể cho họ nhiều thời gian bố trí, kéo càng lâu, càng phiền phức"
"Nhất định phải mau chóng bắt bọn họ đi, xáo trộn kế hoạch của họ"
Trương Đào có vẻ nặng nề nói: "Trước kia, ta đã trao đổi với Long Biên Thiên Đế, ý của Long Biên Thiên Đế là nhân loại nhất định phải tự cứu, bởi vì ở thời đại của bọn họ đã có một số tin đồn!"
"Năm đó, chư Hoàng niêm phong cửa, còn hút đi năng lượng của Nhân Gian, chế tạo Tiến Nguyên... hắn cũng không rõ về chuyện này cho lắm. Chỉ biết là mấy vị Cực Đạo Thiên Đế bất mãn, cho rằng chư Hoàng tách hy vọng võ đạo của Nhân Gian. Cho nên, thời khắc cuối cùng, Phục Sinh Chi Chủng không phải là vật của chư Hoàng lưu lại, mà là của mấy vị Cực Đạo Thiên Đế lưu lại."
"Có lẽ bọn họ xảy ra tranh chấp với Hoàng Giả, hai bên chiến đấu, cuối cùng chế tạo Phục Sinh Chi Chủng, ném Phục Sinh Chi Chủng vào Nhân Gian, chính là không muốn nhìn thấy Nhân Gian diệt võ".
"Nếu như vậy, có lẽ Phục Sinh Chi Chủng không phải là một người, hay một vật cụ thể".
"Võ giả Nhân Gian ngày nay, người người đều có thể tập võ, rất có thể Phục Sinh Chi Chủng đã trải rộng cả nhân loại!"
"Năm đó có lẽ không đơn giản là chư Hoàng ngàn cửa, thậm chí có lẽ triệt để phân chia Nhân Gian - Tiên Giới, nhân loại có lẽ không thể tiếp tục tập võ, tất cả giả thuyết đều có khả năng"
"Đương nhiên, e là chỉ có ít người biết kế hoạch cụ thể, có phải như thế hay không cũng khó nói."
"Ý của Long Biên là, đến ngày đó, e là phải huyết tế Nhân Gian!"
"Như vậy, mới có thể chân chính ngưng tụ ra Phục Sinh Chi Chủng... Lúc này, chúng ta nhất định phải tự cứu mới, những người khác không đáng tin cậy."
Trương Đào kể lại chuyện đã bàn bạc với Long Biên Thiên Đế, rồi nhìn về phía mọi người: "Cho nên chúng ta không thể không tự cứu, vậy nhốt bọn họ cũng là vì thay đổi một vài thứ!"
Phương Bình hít sâu một hơi nói: "Ta đã hiểu! Vậy kế tiếp theo có gì cần ta làm không?"
"Có!"
Trương Đào nhìn hắn, chậm rãi nói: "Thứ nhất, nhất định phải đoạt được di vật Yêu Hoàng. Hãy nhớ, thứ đồ này rất quan trọng, ta cần lấy nó làm mồi nhử!"
Phương Bình trịnh trọng gật đầu, về chuyện hắn mới nói Hoa Quốc sẽ không lấy trong hội nghị... Nói thế mà thôi!
"Thứ hai, phá nát Vương Chiến Chi Địa, hai vương không ra tay, Vương Chiến Chi Địa chưa chắc sẽ bị phá. Ta cần người hoàn thành nhiệm vụ này, nhất định phải phá nát. Hai vương không ra, đó chính là biến số, rất phiền phức!"
"Được!"
"Thứ ba, nếu chúng ta thật sự không về được... Hoa Quốc không còn tuyệt đỉnh, vậy mọi chuyện toàn bộ dựa vào người. Phương Bình, ngươi là biến số, ta hi vọng biến số này càng lớn, bảo vệ vùng đất cuối cùng của chúng ta."
"Được!"
Dứt lời, Phương Bình có chút oán giận nói: "Cứ như gửi gắm, điềm báo không tốt!"
Lão Trường cũng mỉm cười, thở dài: "Đúng vậy, nói mấy lời này không phải là điềm tốt. Cho nên còn điều thứ tư, để chúng ta có thể trở về, đưa ta một ít vật chất bất diệt, không cần nhiều, khoảng 500 ngàn nguyên là đủ rồi. Lần này, rất nhiều tuyệt đỉnh của chúng ta đều đi, đều quyết tâm hy sinh, Phương Bình, ít nhiều cho chút đồ bảo hộ."
"..."
Sắc mặt Phương Bình đen lại. Ta biết ngay mà! Ta đã đoán được người không thể không đòi hỏi, quả nhiên! Trương Đào thấy hắn không nói gì, cười nói: "Được rồi, sống có gì vui, chết có gì sợ! Không về được thì càng hợp ý ngươi, đến lúc đó, Bộ trưởng Thiên Bộ chính là ngươi, ngươi làm Bộ trưởng bốn bộ đều được."
Trương Đào đứng dậy, thở dài nói: "Yên tâm, dù ông đây có chết, cũng dốc hết sức giúp các ngươi kéo dài thời gian, tiêu diệt thêm mấy cường giả rồi mới chết. Nếu ta không về được, thì ngươi hãy giúp ta chăm sóc mấy người nhà họ Trương, người già thì thôi khỏi, quan tâm mấy đứa nhỏ là được."
"Có lẽ không mang tro cốt về được, làm cho ta cái mộ quần áo là được..."
Phương Bình suýt nữa thổ huyết, bất đắc dĩ nói: "Ngài thật là! Vì chút vật chất bất diệt, cần phải như thế sao?"
"Ta nói nghiêm túc đấy!"
Ánh mắt Trương Đào chợt sáng rực lên, có thần, nhìn hắn nói: "Không hề nói đùa, nếu không về được thì cứ xử lý như ta nói. Nhớ, đừng gióng trống khua chiêng, bí mật làm cho ta thế là được, đến lúc đó đừng khóc nhè, ai giết ta... báo thù cho ta là được."
"Con người ta, cả đời chưa từng sợ cái gì, nhưng ta sợ cô đơn... Nhớ, có rảnh đến thắp cho ta nén hương."
Phương Bình chợt không biết nên nói cái gì, miệng ngập ngừng, lúc lâu sau không nói gì. Trương Đào vừa như khóc vừa như cười, nói: "Mấy ngày nay, ta sẽ đi khắp Hoa Quốc nhìn ngắm một chút, đừng làm phiền ta! Cố hương khó rời... Hy vọng một ngày kia có thể nhìn thấy thế giới phồn vinh vượt qua tưởng tượng của ta! Phương Bình... ta xem trọng người, thời thế đang trong tay các ngươi!"
"Bộ trưởng..."
Đôi mắt Phương Bình ửng đỏ, trong tay xuất hiện một lượng lớn vật chất bất diệt. Trương Đào liếc nhìn, không quá để ý, tiện tay thu vào nhẫn chứa đồ, cười nói: "Được rồi, đừng khóc nhè nữa, đi đây!"
Dứt lời, Trương Đào nhanh chóng chạy mất. Lập tức biến mất không bóng dáng! Phương Bình đau lòng, Ngô Xuyên liếc mắt nhìn hắn, buồn bực nói: "Ngươi tin sao?"
Phương Bình bị thương nói: "Ta không tin không được! Ngươi không nhìn thấy, mặt ông ấy càng ngày càng tái sao? Nói thêm vài câu mà ta còn không tỏ thái độ, ông ấy sẽ ngất đi mất! Quan trọng là... ông ấy mà ngất, ta sẽ bị đè chết ngộp"
Phương Bình bất đắc dĩ, lão Trường chỉ kém ngã vào lòng hắn thôi, xem ra có ý đè chết hắn. Ngô Xuyên vội ho một tiếng, bật cười không nói. Phương Bình cũng giả vờ giả vịt một phen, rồi cất bước chuẩn bị rời đi, còn chưa ra khỏi đại điện, bỗng quay đầu lại nói: "Có lẽ, lời ông ấy... là thật thì sao?"
Trong điện, hai người không nói gì.
Ngày 22, ngày hội nghị bắt đầu, cũng là ngày kết thúc. Hôm đó, Trương Đào giống như phù dung sớm nở tối tàn, nhanh chóng biến mất khỏi Ma Đô. Những lời ông nói lại khiến Phương Bình không thể bình tĩnh nổi.
"Sẽ chết sao?"
Phương Bình tự hỏi chính mình. Hắn không biết! Ở trong mắt hắn, Trương Đào không gì không làm được, vô cùng mạnh mẽ, ông từng giết Thái An Thiên Đế, bên ngoài đồn đại sôi sùng sục, nói Trương Đào bị thương rất nặng, không còn ở đỉnh phong nữa. Nhưng Phương Bình lại không lo lắng quá nhiều, hắn cảm thấy Trương Đào sẽ khôi phục rất nhanh. Giống như khi đó vậy, người ngoài đều nói sau khi tạo ra phần hóa thể, sức chiến đấu sẽ bị hao tổn nghiêm trọng. Nhưng Trường Đào lại hết lần này tới lần khác phá tan những tin đồn đó, ông càng đánh càng mạnh, giống như vĩnh viễn không có điểm dừng, cũng không ai biết ngày mai Trương Đào sẽ mạnh bao nhiêu. Tân Võ... Là do Trương Đào dựng lên! Là do ông đúc ra! Trấn Thiên Vương chỉ tạo ra thời đại Trấn Tinh trăm năm trước mà thôi, không phải Tân Võ. Trương Đào, mới chính là linh hồn của Tân Võ.
Trong hậu viện ở Chiến Thiên Cung, Phương Bình ngồi dưới đất, nhìn cái bia ở phía đối diện, năm xưa, Chiến Thiên Đế đại khái cũng đứng ở vị trí này, tu luyện kỹ năng bắn cung của mình nhỉ?
"Chiến Thiên Đế dám chiến Hoàng Gia! Dám bắn Hoàng Giả, nếu ta có thực lực như hắn, cần gì phải như thế này chứ?"
Phương Bình nhìn bia tên, trong lòng hắn tràn ngập những luồng suy nghĩ khác nhau. Ngay giây phút Trương Đào rời đi, trong lòng hắn không dễ chịu. Tân Võ quá khó khăn! Chuyện lớn chuyện nhỏ, kẻ địch mạnh, kẻ địch yếu, tất cả đều phụ thuộc vào bọn họ, do Trương Đào gánh vác. Thịnh thế! Ở thời đại đen tối này, ở niên đại tuyệt vọng này, nhân loại lại có thịnh thế! Không ai phải chết đói, cũng không ai phải chịu cảnh đói khát giá rét! Đây là huy hoàng mà từ trước đến nay chưa từng có!
Bạn cần đăng nhập để bình luận