Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2240: Mọi Chuyện Đã Chuẩn Bị Xong (3)

Thương Miêu dùng đuôi quét ghế đá bay đi chỗ khác, ngồi vào trên ghế sô pha, móng vuốt biến ra một que kẹo hồ lô, vừa ăn vừa nói: "Tên lừa đảo, người lại trở nên mạnh mẽ hơn rồi nha, khi nào mới giết được Nhân Hoàng giả nhỉ?"
Phương Bình dở khóc dở cười, ta cũng muốn, vấn đề là không làm được. Nhìn con mèo ngồi ăn kẹo trên ghế, Phương Bình thật sự muốn vò đầu nó một cái, nhưng nghĩ một hồi thì lại thôi, tự mình ngồi xuống nói: "Còn lâu lắm, lão Trương cũng đang trở nên mạnh mẽ, nào có đơn giản như vậy."
"Cũng đúng ha!"
Thương Miêu than thở, ăn kẹo cũng không thấy ngon miệng, uể oải nói: "Vậy làm sao bây giờ! Mấy ngày qua hắn cứ đi tìm ta, muốn nhờ ta xuống Địa Giới, nhưng bản miêu không muốn đi!"
Ban đầu đã nói chỉ đến Trái Đất mấy ngày, lấy lại lục lạc xong thì đi. Nhưng bây giờ... Thương Miều căn bản không thèm về địa quật. Có ăn có uống, còn có người chải lông, không có chuyện gì làm thì xem ti vi, mua sắm online, phơi nắng, bóp bóp mặt bé mặt tròn... Đây mới là cuộc sống của mèo chứ! Tự do tự tại! Nhưng bây giờ lại phiền muốn chết! Thương Miêu cảm thấy rất phiền, Nhân Hoàng giả càng ngày càng quá đáng, nếu cứ tiếp tục như thế, sao mà sống được nữa? Thấy nó than thở, tỏ vẻ không thiết sống, mặt mèo dại ra... Phương Bình cũng không đồng tình gì, chỉ cảm thấy đặc biệt đáng mừng, còn mèo béo này cũng biết buồn phiền sao? Cũng biết bất đắc dĩ?
"Vậy thì người tâm sự với ông ấy đi? Thứ này hình như trực tiếp liên kết đến văn phòng của ông ấy."
"Không muốn."
Thương Miêu uể oải, lười biếng nói: "Tên lừa đảo, nếu Nhân Hoàng giả chết, các ngươi cũng phải chết sao?"
"Nếu ông ấy chết, nhân loại chắc sẽ không chịu được bao lâu nữa đâu."
Phương Bình nói rất bình tĩnh: "Tuy Trấn Thiên Vương rất mạnh, nhưng ta không biết Trấn Thiên Vương rốt cuộc nghĩ thế nào. Có lẽ ông ấy sẽ tiếp tục bảo vệ nhân loại, có lẽ... Ai biết được. Nhưng nếu lão Trương chết, linh hồn của Tân Võ cũng không còn, bây giờ, người khác chống không nổi mảnh trời này! Chống không nổi Tân Võ! Tuy Lý Tư Lệnh rất mạnh, nhưng ông ấy là hậu nhân của Trấn Thiên Vương, chưa chắc đã có thể phục chúng. Bộ trưởng Nam chỉ mới vào tuyệt đỉnh không lâu, cũng không thể chống nổi mảnh trời này."
Phương Bình có chút khổ sở nói: "Cho nên, lão Trương không thể chết được! Nếu ông ấy chết, thịnh thế... Đều sẽ chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi! Mấy tỷ sinh mệnh, hiện tại đều dựa vào ông ấy mà sống! Nếu đứt mất sợi dây này, hơn nửa số người đều sẽ mất đi ý chí chiến đấu cuối cùng, nhân loại sẽ nhanh chóng tan vỡ!”
Nếu Trấn Thiên Vương đứng ra, có lẽ còn có thể chống đỡ. Nhưng liệu Trấn Thiên Vương có đồng ý không, có thể đứng ra hay không? Bọn họ không biết! Thương Miêu càng ủ rũ hơn: "Vậy sao? Nhưng bản miêu không đi Địa Giới... Hắn rất có thể sẽ chết! Sẽ không còn thức ăn cho mèo nữa sao?"
"Chắc chắn không còn."
"Không thể tắm nắng nữa sao?"
"Nhất định không tắm được nữa!"
Thương Miêu đã tuyệt vọng, tê liệt nằm im ỉm, oan ức trông mong nói: "Vậy bản miêu nhất định phải đi sao?"
Phương Bình an ủi: "Không nhất định, chỉ cần giúp một chuyện, giúp xong việc này, mèo lớn người chính là chúa cứu thế của nhân loại, ngươi muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn uống cái gì thì uống cái đó, muốn ngủ đến khi trời đất không còn cũng được..."
"Meo!"
Thương Miêu kêu thảm thiết, bị thương nói: "Nhưng ta chỉ là một con mèo! Nuôi mèo đều là nuôi chơi, nuôi mèo đầu có ai cần mèo làm việc đâu!"
Khóe miệng Phương Bình co giật! Vấn đề ở đây là người là một con mèo tuyệt đỉnh! Đầu óc Thương Miểu toàn chứa cái gì vậy? Nuôi người chơi đúng là chơi rất vui, nhưng người ăn nhiều muốn chết, không làm việc kiếm tiền thì ai nuôi nổi?
"Meo... Phiền quá đi!"
Thương Miêu than phiền một câu, nhanh chóng nhìn về phía Phương Bình nói: "Vậy ngươi cho ta tiền trước đi."
"Cái gì?"
"Meo!"
Thương Miêu xù lông! Giương nanh múa vuốt, nhào lên áp đảo Phương Bình, đuôi to quất vào đầu Phương Bình ầm ầm!
"1.1 tỷ!"
"Tên lừa đảo, ngươi muốn quỵt nợ!"
"Bản miêu đợi lâu lắm rồi, ngươi không đưa tiền, còn muốn bắt bản miêu làm việc, ta đâm chết ngươi!"
"Lần này ta tìm người, chính là để đòi tiền!"
Phương Bình bị đánh đầu váng mắt hoa, hắn cũng dại ra, thật sự quên mất. Nhưng vấn đề là, hình như hắn cũng không có nhiều tiền như vậy? Bao lâu rồi hắn không dùng tiền nhỉ? Hắn nghĩ Thương Miêu đã quên, hắn cũng quên, nào biết hôm nay chủ nợ tới cửa rồi! Bị con mèo béo này ép không thở nổi, Phương Bình bất đắc dĩ, vội vàng nói: "Trả, trả ngay! Mèo lớn, đừng nghịch, nói vậy là người đồng ý rồi sao?"
"Trả tiền trước!"
"Ngươi đòi tiền làm gì?"
"Mua thức ăn mèo!"
Thương Miêu bi thương nói: "Lần này nói không chừng phải đi rất lâu mới về được, bản miêu phải tồn đủ đồ ăn cho 3000 năm... Không, mười ngàn năm mới được!"
Phương Bình đau đầu! Mười ngàn năm? Nhà ai cất giữ lương thực mà cất mười ngàn năm? Mèo này không bị giới hạn tuổi thọ sao? Khẽ mắng nó vài câu xong, Phương Bình vội vàng nói: "Vậy được, người đồng ý là được! Yên tâm, lão Trương sẽ không làm phiền ngươi lâu đầu, người sẽ có thể trở về tắm nắng ngủ ngon nhanh thôi!"
Thương Miêu khinh bỉ nhìn hắn, tên lừa đảo! Còn lâu ta mới tin ngươi! Trong đại điện, Phương Bình và Thương Miêu cãi nhau ầm ĩ, suýt chút nữa đã bị con mèo điện đó đập chết. Vuốt lông mèo rất vui, nhưng khi con mèo này mạnh hơn người, hoàn toàn có thể tiện tay đâm chết người, vậy thì không còn vui nữa rồi. Phương Bình cuối cùng cũng đồng ý trả tiền, Thương Miêu cũng không gây náo loạn nữa.
"Hình tượng lại vỡ rồi!"
Phương Bình nhìn Thương Miêu đang dùng móng mèo đếm xem phải mua bao nhiêu thức ăn cho mèo, bất đắc dĩ thở dài trong lòng. Đám cường giả này không thể để lại chút ấn tượng tốt cho ta sao? Lần đầu tiên nhìn thấy con mèo này, hắn suýt chút nữa đã bị hù chết. Sao bây giờ lại ngu ngu thế cơ chứ? Lão Trương, Chiến Vương... lần đầu tiên gặp bọn họ, ai cũng cao cao tại thượng, rất có phong thái cường giả. Sau khi thân thiết rồi thì ai nấy đều biến thành tên vô lại. Có một đồng hành vi “xấu"
! Phương Bình tiện tay xoa cái đầu to của Thương Miêu, hơi nghiêm mặt nói: "Mèo lớn, lần này xin nhờ ngươi! Ta biết người có nhiều thủ đoạn, ngươi có thể sống từ Thượng Cổ đến tận hôm nay, chắc chắn có bản lãnh riêng. Lão Trương là linh hồn của tân võ... Nếu thật sự gặp nguy hiểm, xin nhờ Miêu huynh ra tay giúp đỡ một phen!"
Thương Miêu lẩm bẩm trong miệng, chán chết nói: "Trước đây toàn là người khác giúp ta đánh nhau, bây giờ bản miêu lại phải giúp người khác đánh nhau... Thật phiền phức!"
Sau đấy, Thương Miêu suy nghĩ một chút lại nói: "Vậy ta về đây, tên lừa đảo, người phải chuẩn bị thật nhiều đồ ăn ngon cho bản miêu, ngon, ngon!"
"Được!"
Phương Bình gật đầu, lúc Thương Miêu trở về, e là tình hình đã sớm hỗn loạn, mình ít nhất cũng có thể đến cấp tuyệt đỉnh nhỉ? Đến lúc đó, chắc phải diệt mấy cây yêu thực tuyệt đỉnh, lấy tinh hoa sinh mệnh uống. Thương Miêu cũng không nói nhiều nữa, chuẩn bị bay đi, Phương Bình thấy thế vội vàng nói: "Lần này tuyệt đối không được mang Phương Viên theo!"
Suýt nữa là hắn đã quên mất! Nếu con mèo này vẫn giống như lần trước, mang theo Phương Viên, vậy thì hắn biết tìm ai khóc bây giờ. Giữa một đám Chân Vương và cấp Đế, mang theo một võ giả trung cấp để chịu chết hay sao?
"Hừm, không thể mang theo sao?"
Thương Miêu có chút bất ngờ, mặt Phương Bình đen thui, không ngờ ngươi thật sự muốn mang theo để nhỏ chải lông cho tiện luôn? Ngươi nghĩ mình đang đi chơi hay gì?
Tiễn Thương Miêu đi, Phương Bình lại nghiên cứu màn trời một lát, vật này là thứ tốt, sẽ có tác dụng. Rất nhanh, Phương Bình lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại. Người bên kia vừa bắt máy, Phương Bình đã bội nói: "Bộ trưởng đang ở đâu?"
Lão Trương không ở văn phòng, cũng không biết đi đâu, điện thoại cũng không gọi được.
"Bộ trưởng đi ra ngoài rồi..."
Người nghe điện thoại là võ giả của Bộ Giáo Dục, hình như có chút do dự, sau đó vẫn nhỏ giọng nói: "Bộ trưởng Phương, hai ngày nay đừng tìm Bộ trưởng. Hình như Bộ trưởng đang du sơn ngoạn thủy với Bộ trưởng Tạ... Khụ khụ, đừng nói là ta nói nha!"
"Cái gì?"
Phương Bình dại ra, không nhịn được cười to nói: "Bộ trưởng Tạ? Bộ trưởng Tạ Y Phạm?"
"Đúng."
"Chính là người được tặng hoa nhưng từ chối kia?"
"Khà khà!"
Phương Bình bật cười, sau đó nhiều chuyện nói: "Bộ trưởng thật sự có mờ ám với Bộ trưởng Tạ sao?"
"Ừm... Bộ trưởng Phương, cái này không phải ta nói nha! Nếu bị nghe được, ta sẽ bị đánh chết."
Võ giả bên kia đầu dây có chút sợ sệt, nhìn chung quanh một phen, tự an ủi mình là Bộ trưởng sẽ không nghe trộm, làm gì còn thời gian nghe trộm chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận