Toàn Cầu Cao Võ

Chương 613: Xuất quan (2)

Đang nghĩ những điều này, Phương Bình ngẩng đầu, vừa khéo nhìn thấy Lữ Phượng Nhu, lập tức cười nói: "Cô, sao cô lại tới rồi?"
Lữ Phượng Nhu liếc mắt nhìn cậu, khẽ gật đầu nói: "Cũng không tệ lắm, nhưng đừng vì cái lợi trước mắt, ăn cơm phải ăn từng miếng một. Lần này tu luyện thời gian dài như vậy, thời gian tiếp theo cố gắng củng cố sức mạnh, đừng đột phá quá nhanh, em cũng chỉ mới lên cấp bốn không bao lâu cả."
Ngày 18 tháng 8, Phương Bình đột phá cấp bốn, trực tiếp tiến vào cấp bốn trung kỳ.
Hiện tại mới trôi qua 50 ngày mà thôi.
Đối với rất nhiều võ giả cấp bốn mà nói, 50 ngày, chưa chắc bọn họ đã hoàn thiện được một cây cầu thiên địa.
"Vâng, em biết rồi. Nhưng lần này em cũng ở lại cấp bốn trung kỳ quá lâu, nhanh chóng vào cấp bốn cao kỳ cũng không sao cả."
Tống Doanh Cát bên cạnh chỉ có thể ngửa đầu nhìn trần nhà.
Em dừng lại rất lâu?
Vì sao tôi nhớ em mới đột phá cách đây không mấy ngày ấy nhỉ?
Quá trình tu luyện trung cấp, hơn nữa, liên quan đến việc cải tạo trái tim, quá trình này, ông đã tốn bao nhiêu thời gian nhỉ?
Một năm?
Không đúng, hai năm?
Hình như gần ba năm.
Đúng, chính là gần ba năm!
Tống Doanh Cát nhớ ra rồi, lúc ông từ cấp bốn trung kỳ đến cao kỳ, tốn gần ba năm.
Toàn bộ giai đoạn cấp bốn, ông tốn gần 8 năm.
Lúc trở thành cấp năm, thời gian dừng lại ở cấp năm cũng không ngắn, chừng 10 năm.
Tính ra, năm nay ông cũng chỉ vừa mới 50 tuổi mà thôi, bước vào cảnh giới cấp sáu, ở Hoa Quốc, ông cũng là rồng phượng giữa loài người.
Trước đó, Tống Doanh Cát thực ra vẫn khá hài lòng.
Nhưng bây giờ... luôn cảm giác mình thật sự già rồi.
Nhưng mình mới 50 thôi mà!
"Cô ơi, chúng ta đi thôi."
Tống Doanh Cát còn đang hoài nghi nhân sinh, Phương Bình bắt chuyện với Lữ Phượng Nhu, muốn rời đi.
Tống Doanh Cát cảm thấy có lẽ Phương Bình tu luyện lâu ngày, đầu óc không còn tỉnh táo, không thể không nhắc nhở: "Phương Bình, em tu luyện liên tục sáu ngày sáu đêm, bây giờ đã là ngày thứ bảy rồi!"
"Vậy á, cảm ơn thầy Tống quan tâm, em không sao ạ."
Sắc mặt Tống Doanh Cát biến thành màu đen, tôi đang quan tâm em sao? Tôi đang nhắc nhở!
Thằng nhóc này, em dám giả vờ ngây ngốc với tôi?
"Em tu luyện nhiều ngày như vậy, điểm thưởng trước đó..."
"Hết rồi phải không thầy?"
"Phương Bình!"
Tống Doanh Cát mặt than sắp nổi giận, tôi biết ngay mà, thằng nhóc em đang chuẩn bị quỵt nợ!
Phương Bình hơi mất tự nhiên, khó khăn nói: "Thầy, em cũng không nghĩ lần này em tu luyện lâu như vậy, nếu không em đã không đến phòng năng lượng rồi..."
Thầy thật sự nghĩ rằng em quên thật đấy à?
Quan trọng là quá đắt!
Trước đó đã đưa 1500 điểm thưởng, tưởng đâu đủ rồi chứ.
Mấy chục triệu, tu luyện mấy ngày còn chưa đủ?
Ai biết rèn luyện trái tim khó như vậy, phải tốn những sáu bảy ngày mới hoàn thành việc hợp nhất tâm thất tâm nhĩ được. Bây giờ thầy bảo em nộp thêm điểm, chẳng phải muốn lóc thịt em sao?
Trước thu hoạch 15500 điểm thưởng, hiện tại chỉ còn dư lại 14000 điểm thưởng thôi.
Lại bắt Phương Bình moi điểm thưởng ra, cậu sẽ tan vỡ mất.
Tống Doanh Cát tức giận nói: "Đó là chuyện của em."
Cái thằng này, tôi ép em chắc?
Sao khi vào cửa, em hung hăng lắm mà, hô to lão Tống lão Tống, khí thế huênh hoang vô cùng, bây giờ phải trả tiền thì suy sụp rồi?
Phương Bình bất đắc dĩ, một lát mới nói: "Thầy à, giảm giá cho em một chút đi, lần này em tu luyện lâu như vậy, kiểu gì cũng phải có chút ưu đãi chứ chứ?"
"Xin lỗi, không có."
Tống Doanh Cát trực tiếp từ chối, từ đâu ra chuyện ưu đãi giảm giá cho em.
Phương Bình nhìn Lữ Phượng Nhu, Lữ Phượng Nhu dường như không nghe hai người nói chuyện, Phương Bình cũng không phải không có tiền, không cần phải bận tâm thay cậu.
"30 triệu tiền mặt, đủ chứ ạ?"
Phương Bình buồn bực đến mức muốn thổ huyết, tu luyện ở đây quá đắt, lần sau đánh chết mình cũng không đến đây nữa.
Mình tự dùng điểm tài phú khôi phục khí huyết, không hẳn tốn kém như vậy, không, nhất định không tốn kém như vậy.
Đương nhiên, tu luyện ở phòng năng lượng cũng không phải hoàn toàn không có lợi ích, năng lượng đầy đủ có thể rèn luyện toàn thân.
Nhưng vẫn quá đắt rồi.
"1380 điểm thưởng, 30 triệu không đủ."
"Hiện tại điểm thưởng lạm phát, không đáng giá rồi..."
"Vậy em tìm trường học thương lượng lại tỉ lệ đổi điểm đi."
"Thầy trước đó thiếu em 10 triệu, thầy bù vào cho em là gần đủ rồi..."
Tống Doanh Cát mơ hồ, ơ đệt, tôi thiếu em 10 triệu hồi nào?
Phương Bình em há miệng đòi cắn người đấy à?
Phương Bình cũng không nói nữa, lấy ra một cái thẻ ngân hàng ném lên bàn, nhanh chóng nói: "Bên trong có 30 triệu đấy ạ, mật mã được viết ở sau lưng, thầy à, em đi trước đây."
Lần này Phương Bình chạy thật nhanh, không hề ngừng lại.
"Phương Bình!"
Tống Doanh Cát hô một tiếng, lại nhìn Lữ Phượng Nhu còn chưa đi, bất đắc dĩ nói: "Thằng nhóc này, Lữ đạo sư..."
Lữ Phượng Nhu bật cười, mở miệng nói: "Thời gian tu luyện năm nay của tôi còn chứ?"
"Ừn, còn không ít đấy."
"Không đủ thì trừ của tôi đi, dù sao tôi cũng không dùng được."
Lữ Phượng Nhu lúc này đã qua giai đoạn tu luyện trong phòng năng lượng, tu luyện ở đây cũng chỉ có hiệu quả có hạn mà thôi.
Trừ phi là mỏ năng lượng thì khác.
Nhưng mà với thân phận đạo sư đỉnh cấp sáu, theo thông lệ, hằng năm bà đều có không ít thời gian tu luyện miễn phí tại nơi đây.
Tống Doanh Cát nghe vậy cũng không nói gì nữa, Lữ Phượng Nhu cũng không nói nhiều, nhanh chóng ra khỏi phòng năng lượng.
...
Bên ngoài phòng năng lượng.
Phương Bình đang nhìn xung quanh, thấy Lữ Phượng Nhu đi ra, vội vàng nói: "Cô, lão Tống không đuổi theo ra, cô ngăn cản thầy ấy rồi?"
Lữ Phượng Nhu liếc cậu một cái, một lát mới nói: "Bủn xỉn keo kiệt, trữ nhiều điểm thưởng như vậy làm cơm ăn chắc?"
"Em chuẩn bị cho sau này mà, tu luyện tốn kém quá rồi."
Phương Bình thở dài, em cho rằng hơn 10 điểm thưởng có thể dùng đến cấp sáu, ai biết lại dùng nhanh như thế.
"Không phải tu luyện quá tốn kém, là em dùng tiền quá phung phí."
Lữ Phượng Nhu khẽ lắc đầu, thằng nhóc này ở lại phòng năng lượng giống như ở khách sạn vậy, một lần đi vào là sáu, bảy ngày, dùng tiền kiểu đó có thể không phung phí sao?
Đừng nói Phương Bình, các đạo sư cũng không nỡ làm như thế.
Không tới mấy ngày, Phương Bình đã hợp nhất bốn khoang tim, tốc độ này cũng cực kỳ kinh người rồi.
"Còn bao lâu nữa thì lên cấp bốn cao kỳ?"
"Nhanh thì ba, năm ngày, chậm thì mười ngày nửa tháng ạ." Phương Bình trả lời một câu, lại nói: "Cô à, giải thi đấu võ đạo sắp bắt đầu rồi, lần này cô giúp em ra mặt đi ạ, nếu không em sợ em không thể trấn áp được nhiều người như vậy."
"Tìm Ngô Khuê Sơn đi."
"Hiệu trưởng không muốn."
"Đổi lại là tôi, tôi cũng không muốn." Lữ Phượng Nhu hiếm thấy được một lần không đối đầu với Ngô Khuê Sơn, bất đắc dĩ nói: "Hội võ đạo của em tích trữ những năm, sáu tỷ bạc, vẫn giữ đó à? Hội võ đạo không dùng, em cũng không giao tiền cho nhà trường, tiền tồn ở đó cũng chỉ là con số."
"Hiệu trưởng có ý đồ với tiền của em?" Phương Bình kinh hãi đến mức biến sắc.
"Tiền của hội võ đạo, không phải tiền của em." Lữ Phượng Nhu sửa lại.
"Như nhau cả."
Phương Bình lẩm bẩm một tiếng, tiền tài động lòng người, hội võ đạo quá dư tiền, không ngờ ngay cả Ngô Khuê Sơn cũng động tâm, phải mau chóng tiêu hết mới được.
"Em biết rồi, số tiền kia rất nhanh sẽ không còn nữa đâu ạ. Trước hết em cứ phát phúc lợi một năm cho mọi người rồi lại tính…"
Phương Bình đã cân nhắc xong rồi, trở về mình phân phát hết một năm phúc lợi cho mọi người rồi tính, trong đó có cả mình nữa.
Phúc lợi một năm của hội võ đạo, với tình hình hiện tại có lẽ sẽ dùng hết 3 tỷ.
Số tiền còn lại, dùng một ít phụ cấp cho tân sinh, đại khái cũng sẽ không còn lại bao nhiêu cả.
Lữ Phượng Nhu không hé răng, em đúng là dám làm, phân phát trước phục lợi một năm, có thấy áy náy chút nào không hả?
Phương Bình cũng không nghĩ nhiều như vậy, một năm ở hội võ đạo, cậu có thể lĩnh được 6000 điểm thưởng.
Lại có thể tăng thêm 120 triệu điểm tài phú.
Đến lúc đó, trên tay có 20 ngàn điểm thưởng, để xem có thể bán đi hay không. Mình phải nghĩ biện pháp làm sao để gom đủ một tỷ điểm tài phú, xem hệ thống có thăng cấp hay không?
"Yêu cầu không cao, cho mình cái nhẫn chứa đồ là được, hoặc nhà kho chứa đồ, không có thứ này thì quá phiền phức."
Phương Bình hơi bất đắc dĩ, nếu như trước đó có cái nhẫn chứa đồ, thu hoạch của cậu và Tần Phượng Thanh sẽ không chỉ có bấy nhiêu.
Đồ bên trong cung điện kia cũng có thể chuyển đi.
Bao gồm cả những bàn ghế kia nữa, cũng rất đáng giá.
Nào là đèn năng lượng, cũng không cần hủy đi, trực tiếp đóng gói tất cả, giá trị cũng sẽ cao hơn bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận