Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2767: Đạo Mạnh Nhất Tam Giới

Thương Miêu còn đang tự luyến, không bao lâu, bên ngoài nhà họ Phương, một bóng người lóe lên, đột nhiên xuất hiện trong không trung.
Phương Viên đã ngụy trang mình một chút, mèo lớn trực tiếp đưa cô ra ngoài.
"Đi địa quật... cứu anh hai! Kéo dài thời gian! Đi núi Quát Thương...
Nhớ tới lời mèo lớn, Phương Viên hơi kích động, cũng có chút sợ hãi cùng thấp thỏm.
Mình làm được không? Mình chưa từng diễn kịch! Nhưng mèo lớn nói... mình có thể!
"Diễn kịch... ừm, diễn kịch là được rồi! Đừng sợ, Phương Viên, mi tuyệt nhất! Anh hai gặp nguy hiểm... mình sẽ cứu anh!" Phương Viên âm thầm động viên bản thân, đi địa quật một chuyến mà thôi! Có cái gì đáng sợ đâu chứ? Địa quật Ma Đô cũng đã bị anh hai càn quét rồi, không có nguy hiểm!
Lát sau, Phương Viên đi thẳng đến địa quật Ma Đô.
Cùng lúc đó, cách đó ngàn dặm, trong hư không, có người nhàn nhạt nói: "Em gái Phương Bình, Phương Viên, ngụy trang tiến vào ngoại vực Ma Đô!"
"Tin tức chuẩn xác không?"
"Chuẩn xác! Gián điệp truyền tin, nhà họ Phương vẫn luôn là mục tiêu theo dõi chính, không thể sai"
"Phương Bình ở ngoại vực?"
"Chưa chắc... cũng khó nói! Nhưng nghe nói Phương Bình rất cưng chiều em gái... có lẽ không đến mức bắt em gái hắn làm quân cờ, e là Ngô Khuê Sơn cũng không có lá gan bắt em gái hắn làm quân cờ!"
"Nếu thật ở ngoại vực, vậy không còn gì tốt hơn! Thiên Mộc và Thương Miêu không ở đó, ra tay bất ngờ."
"Sai rồi, sở dĩ để Hòe Vương truyền tin, chính là để bọn họ biết! Dụ Thiên Mộc và Thương Miêu cùng đi... có lẽ có thể diệt gọn toàn bộ!"
"Chuyện này... có phải quá khó khăn hay không?"
"Yên tâm, một mẻ hốt gọn, đây mới là lựa chọn tốt nhất!"
"Vậy còn không bằng trực tiếp động thủ ở Nhân Gian, mạnh mẽ tấn công.."
"Vậy cũng không được, một khi Phương Bình không xuất hiện mà đi ẩn nấp, thì chính là tai họa ngầm lớn nhất...
nhất định phải tìm được Phương Bình trước, không thể để cho hắn âm thầm đột phá! Phương Bình cũng là tự tìm đường chết, âm thầm đột phá thì không nói, lại dám tuyên bố mình sắp lên cấp Đế, hắn không chết ai chết!"
"Tên Hòe Vương kia nhiều mánh khóe thật, ai mà ngờ hắn lại có thể liên hệ với Nhân Gian, sau lần này... hay là xử hắn...
"Chỉ là Chân Thần mà thôi, không vội, loại người này tham sống sợ chết, có lẽ còn có thể làm quân cờ thêm một thời gian.."
Tiếng nói dần dần nhỏ lại.
Người trong bóng tối chưa rời đi, mà tiếp tục theo dõi.
Nhưng tin tức lại truyền ra ngoài, theo dõi Phương Viên tiến vào địa quật Ma Đô. Phát hiện Phương Bình, kịp thời giết hắn!
Bên này, bọn họ sẽ theo dõi Thiên Mộc cùng Thương Miêu.
...
Trong mật thất, Phương Bình vẫn đang thôi diễn chiến pháp, thì có tiếng mèo gọi hắn.
"Tên lừa đảo!"
Sắc mặt Phương Bình thay đổi, hắn đang bế quan, Thương Miêu biết điều đó. Lúc này, trừ phi có chuyện lớn, bằng không mèo lớn sẽ không tùy tiện ra vào bản nguyên của hắn, rất dễ xảy ra chuyện.
"Có việc à?"
Phương Bình bỏ áp chế bản nguyên, dù Thương Miêu có thể liên lạc với hắn, nhưng thực lực của hắn bây giờ, nếu cưỡng ép áp chế thì Thương Miêu cũng rất khó đột phá lớp phòng thủ bản nguyên của hắn.
Ngay sau đó, bóng mèo hiện ra.
Thương Miêu vội nói: "Ngươi gặp phiền phức rồi! Có người muốn giết ngươi." Phương Bình hơi nhíu mày, nhanh chóng nói: "Muốn tiêu diệt ta trước khi ta đột phá?"
"Ngươi biết à?"
Phương Bình bình tĩnh nói: "Hỏi tào lao, nếu là ta, ta cũng sẽ chọn tiêu diệt mối đe dọa này"
"Vậy ngươi.."
Thương Miêu vẫn chưa hiểu, nếu biết, vậy trước kia ngươi kiêu ngạo như vậy làm gì? Phương Bình vẫn bình tĩnh: "Ta càng mạnh, uy hiếp càng lớn, bọn họ càng sợ ta trả thù! Ta không chết, bọn họ sẽ không tùy tiện ra tay với những người khác, cho nên chỉ cần ta còn sống thì nhân loại sẽ tương đối an toàn.
Một số thiên ngoại thiên có đường thông với thế giới nhân loại, ta không thể tìm được các cửa vào này, không cách nào đóng lại, vậy dĩ nhiên phải đề phòng một chút.
Lúc này, ta hấp dẫn tất cả ánh mắt và lực chú ý của mọi người, nhân loại mới có thể an toàn"
Thương Miêu sững sờ.
Phương Bình cười nói: "Có phải rất sùng bái ta hay không? Có phải cảm thấy ta thật vĩ đại hay không? Không sao, ta biết ngươi rất sùng bái ta...
Thương Miêu trừng mắt: "Đồ ngốc! Tên lừa đảo, ngươi càng ngày càng không biết xấu hổ!" Phương Bình bật cười, rồi nhanh chóng thở dài: "Có một số việc, sĩ diện không giải quyết được! Ta giết nhiều người như vậy, vì muốn dựng nên một hình tượng, chọc vào nhân loại đều không có kết cục tốt. Ta núp trong bóng tối, trước khi bọn họ chưa chắc chắn ta đã chết, họ dám làm loạn sao?"
"Ta khác lão Trương, lão Trương có thể nhẫn nhịn, ta thì không, ta uy hiếp!"
Trương Đào nhẫn nhịn, là vì không thể không nhẫn nhịn!
Phương Bình thì có tư cách uy hiếp các nơi.
Hắn là một cường giả có thể che giấu khí tức, ẩn núp trong tối, tiến bộ thần tốc, có thể nói, đây là chuyện mọi người đều kiêng kỵ.
Hắn không chết, những người khác dám tùy tiện giết nhân loại sao?
Chiến tranh ngoại vực ác liệt như vậy, có tuyệt đỉnh dám nhúng tay sao?
Sợ nhân loại? Sợ Thương Miêu? Sợ Thiên Mộc?
Đều không phải.
Các Thánh Nhân, các tuyệt đỉnh hiểu rõ hơn bất kỳ ai, Thương Miêu và Thiên Mộc chắc chắn sẽ không vì những người này mà ra tay.
Nỗi sợ thực sự vẫn là Phương Bình.
Phương Bình không chết, những người này không dám tấn công nhân loại, bởi vì có vết xe đổ, không phải một hai người, ba Giới Vực lớn và tà giáo đều là chứng cứ rõ ràng.
Đây cũng là chiến tích và uy hiếp mà Phương Bình có được trong những ngày qua.
Hắn nói mình sắp trở thành cấp Đế cũng là đang uy hiếp, đồng thời, cũng đang tranh thủ thời gian, tranh thủ hòa bình cho nhân loại.
Ý nghĩ rất vĩ đại... nhưng từ trong miệng Phương Bình nói ra, Thương Miêu lại không có cảm giác hào hùng gì, bởi vì khi tên này nói như vậy, nó luôn cảm thấy hắn đang tâng bốc bản thân.
Nói vài câu, Phương Bình lại hỏi: "Ngươi cảm ứng được?"
"Không hề!" Thương Miêu buồn bực nói: "Lần này khẳng định có người xấu nhằm vào bản miêu, không để bản miêu cảm nhận được, chắc chắn là có người đã dùng bảo bối gì, cản trở bản miêu và cây lớn thăm dò.."
"Đúng rồi, lão già tóc bạc kia nói."
Phương Bình nhịn không được ngắt lời nói: "Ông ấy mới hơn sáu mươi!"
Lão Ngô mới hơn sáu mươi, ngươi là một con mèo mấy chục nghìn tuổi, không biết xấu hổ gọi người ta là lão già?
Thương Miêu không quan tâm, nó nói cho Phương Bình nghe tin tức mà Ngô Khuê Sơn kể cho nó, lại nói: "Sau đó ta đã để bé mặt béo xuống địa quật Ma Đô, nếu không bọn họ sẽ cho là ngươi ở Ma Đô, vậy thì sẽ đánh nhau.."
"Xằng bậy!" Phương Bình khẽ quát, hơi nhíu mày, nói: "Mèo lớn, cảm phiền ngươi hãy đi địa quật Ma Đô một chuyến! Đối phương muốn dẫn rắn ra khỏi hang, e là chuẩn bị rất đầy đủ! Ngươi gọi Thiên Mộc... thôi bỏ đi, Thiên Mộc không đi được, để nó trấn thủ thế giới loài người là được rồi.
Ngươi đi địa quật Ma Đô, thời khắc mấu chốt mang Phương Viên rời đi...
"Vậy còn ngươi?"
"Ta? Ta đã lâu không xuất hiện, tất nhiên sẽ khiến họ hoài nghi, trong ba ngày ta nhất định phải xuất hiện. Đúng rồi... miếng ngọc của lão Trương, ngươi để ở nhà là được, quay về ta tự đi lấy!"
Dứt lời, Phương Bình suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể gọi Thiên Cẩu trở về không?"
"Không được" Thương Miêu buồn bực nói: "Đội trưởng đội bảo vệ mèo sống lại rồi, sau khi sống lại thì không thấy tăm hơi. Chắc là bị chó lớn gọi đi rồi, hiện cũng không biết đám chó lớn đi đâu... Ngươi nói bọn hắn đi Thiên Phần, nói không chừng đã đến...
Còn nữa, đám chó lớn mạnh lắm, bản miêu cũng không đột phá nổi bản nguyên của bọn họ, không thể nào liên hệ được với bọn họ"
"Như vậy sao?" Phương Bình trầm ngâm một lát, nói: "Ta biết rồi, à phải rồi, lần này có khoảng bao nhiêu người ra tay?"
"Có thể ngăn cản bản miêu và cây lớn, thì ít nhất khoảng hai, ba Thánh Nhân!"
Phương Bình khẽ than, coi trọng mình quá! Hai, ba vị Thánh Nhân. Có lẽ không chỉ thế.
Những người này muốn một đòn ăn chắc, ít nhất cần một vị Thánh Nhân ngăn cản Thiên Mộc, cũng cần một vị Thánh Nhân ngăn cản Thương Miêu, phía mình, e là cũng đã sắp xếp một vị Thánh Nhân.
Mặt khác e là còn có một số người tham gia trong đó!
Quá coi trọng mình rồi!
Phương Bình đè dao động trong lòng xuống, nói: "Được, ta đã biết! Ngươi bảo lão Ngô mau về Kinh Đô, đừng để ông ấy ở Ma Đô lâu! Đúng rồi, ngươi mau mau rời đi, ngươi ở đây, có lẽ bọn hắn họ sẽ tưởng ta còn ở Ma Đô.
Bảo Mộc lão cũng rời đi, đừng ở Ma Đô lâu, giao Ma Đô cho bọn họ, để bọn họ thăm dò"
1811 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận