Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1288

Khi Phương Bình còn đang nhìn chằm chằm cửa, xa xa, một tiếng gầm dữ dội truyền đến. Tiếp đó là hai tiếng nổ vang rung trời!
Ngay sau đó… Diêu Thành Quân và Tưởng Hạo đẫm máu xuất hiện, sau khi nhìn thấy trong hố chỉ còn lại một mình Phương Bình, Tưởng Hạo cười to nói: "Lợi hại! Thật là lợi hại, có thể chém giết hai vị cấp bảy cao kỳ, khó mà tin nổi!"
Phương Bình ngẩng đầu cười nói: "Không tính là gì, Lý lão sư lúc trước một đao trảm cấp tám, Phương Bình ta còn kém nhiều, đáng tiếc!”
Cùng cấp vô địch, ta còn kém một bước!
So với cường giả vô địch chân chính, vẫn còn thua Lý Trường Sinh!
Đó là một vị cường giả nghịch thiên cấp sáu trảm cấp tám, phải đến tận bây giờ, Phương Bình mới có thể hiểu, Lý Trường Sinh rốt cuộc yêu nghiệt đến mức nào!
Phương Bình đúc ra kim cốt, kim thân đại thành, lực lượng tinh thần hóa hình, cầm thần binh cấp tám trong tay… Có thể nói, hắn đã tu luyện đến cực hạn!
Nhưng hắn không thể chém giết cấp tám, không, là không chém giết được cấp tám. Mà lão già kia, lại dựa vào một thanh binh khí hợp kim, chém giết cường giả cấp tám, dù cho có người giữ chân giúp, Lý Trường Sinh cũng yêu nghiệt đến mức Phương Bình cũng phải chấn động!
Lý Chấn xem trọng lão Lý, thậm chí chuẩn bị để ông ấy làm người thừa kế, thậm chí còn đưa bản nguyên tuyệt học ông!
Thời khắc này, Phương Bình thật sự hiểu rồi. Ngày đó, khi lão Lý vạn đạo hợp nhất, Ngô Khuê Sơn vô cùng đau đớn, Phương Bình cũng hiểu rồi.
Yêu nghiệt như vậy, nếu sau này trưởng thành, trở thành cường giả tuyệt đỉnh, e là lại có thêm một vị Chiến Vương, thậm chí càng mạnh hơn!
"Lão già nát rượu… Không ngờ, thật không ngờ!" Nếu không thật sự đánh nhau với cường giả, sẽ không hiểu được những thứ này.
Ngày xưa, trong mắt Phương Bình, cấp sáu trảm cấp tám, dễ như ăn cháo, hôm nay, chém giết hai vị cấp bảy cao kỳ xong, Phương Bình đã hiểu rõ.
"Mình không bằng ông ấy!"
Tự ti mặc cảm!
Sắc mặt Phương Bình khác thường, nhưng mà, lão Lý đi theo con đường vạn đạo hợp nhất, dù ông ấy không nói, Phương Bình cũng biết một ít nguyên nhân, có lẽ… cũng là vì mình!
Ngày đó Ma Võ thiếu chiến lực cao cấp, Ngô Khuê Sơn cấp tám đã không thể bảo vệ mình thuận lợi trưởng thành. Chỉ có chiến lực cấp chín, thậm chí càng mạnh hơn mới được!
"Vạn đạo hợp nhất, ta nhất định phải tìm tới công pháp vạn đạo hợp nhất thời cổ, một vị yêu nghiệt chân chính không thể cứ thế mà chết được, không thể bởi vì ta mà chết được!"
Dù lão Lý không phải yêu nghiệt, Phương Bình cũng không thể nhìn ông ấy chết được.
Sau một khắc, Phương Bình nhặt trường kích của Phong Thanh lên, thu hồi trường đao cấp tám của mình, quát lên: "Đi, đến lối vào truy sát Phong Diệt Sinh! Nếu hắn chạy, chúng ta lại trở về thăm dò di tích!"
Mục đích của hắn không phải là những thứ khác, mà là công pháp. Cái khác không tính, dù có là lực lượng tinh thần, lực lượng khí huyết, thiên tài địa bảo, cũng chẳng là gì!
Hắn lập tức sẽ tự động đóng kín cửa sinh mệnh, những thứ này không quá quan trọng, thứ thật sự quan trọng ở đây là công pháp! Công pháp vạn đạo hợp nhất!
Mặc kệ có thể tìm được hay không, cứ phải tìm trước đã!

Đám người Phương Bình chạy một đường ra ngoài, tốc độ cực nhanh.
Sau khi chạy tới lối vào, Phương Bình kiểm tra thử, hơi nhíu mày nói: "Cơ Dao đi ra ngoài rồi!"
"Ừm."
Mọi người cảm nhận được khí thế do đám người Cơ Dao để lại, ngay ở lối vào.
"Phong Diệt Sinh thì sao?"
"Không biết."
Phương Bình nói xong, lại nói: "Chắc là chưa ra ngoài, tốc độ của hắn không nhanh như vậy, hắn cũng chưa chắc dám ra, bởi vì ta nói rồi, bên này có Ngạc Tất Đạc thủ!"
Vừa nói xong, hai người Diêu Thành Quân cũng nhớ ra. Đúng là Phương Bình đã nói lời này.
Nếu như Phong Diệt Sinh sợ, hắn sẽ không đến lối vào để ra ngoài. Nên có thể hiện tại, Phong Diệt Sinh rất có thể còn đang ở Vương Chiến Chi Địa, chỉ là trốn đi thôi.
Diêu Thành Quân thấy thế nói: "Ta ở đây thủ! Phương Bình, ngươi đi tìm di tích…"
Phương Bình khẽ gật đầu, lại nói tiếp: "Nếu như gặp Phong Diệt Sinh thì giết hắn nhé! Nếu như không gặp, cũng không cần quá để ý, chuyện đến nước này đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, nếu như thật sự không thể chối, tuyệt đỉnh gây khó dễ, ta sẽ xin được trục xuất!"
Nói xong, Phương Bình nhảy lên trời, lớn tiếng nói: "Ta đi tìm thử, bây giờ khu vực này, mặc ta hoành hành!"
Thời khắc này, thật sự mặc hắn hoành hành!
Dù lực lượng tinh thần còn chưa khôi phục, nhưng nhục thân của Phương Bình rất mạnh, hắn cảm giác dù bây giờ có gặp lại Phong Thanh khi còn sống, cũng chưa chắc không thể đánh một trận!
Đối phương phải công kích được kim thân của hắn rồi tính tiếp!

Phương Bình bắt đầu chân chính thăm dò khu vực này.
Tưởng Hạo cũng rời đi, hắn không định đi ra từ bên này, hắn muốn tìm chỗ nào có kết giới yếu, xem thử có thể phá kết giới về khu vực cấp bảy được không, hắn chuẩn bị chối luôn việc đã từng đến khu vực cấp sáu.
Dù sao thì những người từng thấy mặt hắn cũng chết cả rồi. Trừ người của Yêu Mệnh vương đình! Nhưng bọn họ nói mình tới thì mình tới sao? Buồn cười!
Diêu Thành Quân đang canh giữ ở lối vào, hắn vẫn muốn đảm bảo cho chắc, có khi sẽ bắt được Phong Diệt Sinh, đương nhiên không loại trừ Phong Diệt Sinh cũng đi tìm chổ có kết giới yếu để đến vực cấp bảy.
Mà giờ khắc này, Phương Bình vừa tìm kiếm di tích, vừa kiểm kê thu hoạch lần này.
Trong không gian chứa đồ có tổng cộng 104 thanh thần binh cấp bảy, 2 thanh cấp tám, một thanh là kiếm của Hòe Mộc Thanh, một thanh là trường kích của Phong Thanh, còn Mộc Đạo Ngữ thì trực tiếp bị chém nát, không để lại gì.
Hắn rất tiếc bộ giáp thần binh của Phong Thanh, nhưng nó đã bị một đao chém nát, không biết là triệt để phá nát, hay là bị Phong Thanh bỏ vào cửa tam tiêu rồi, dù sao cũng không còn nữa.
106 thanh thần binh, lão Vương và Đầu Sắt mỗi người được 14 thanh thần binh, Diêu Thành Quân là 16 thanh. Còn lại đều là của Phương Bình!
Chiến lợi phẩm sau này cũng là của một mình Phương Bình, tuy sau này Tưởng Hạo giúp chút… nhưng hắn lại không muốn chiến lợi phẩm.
"Nghĩa là mình có 2 thanh thần binh cấp tám, 60 thanh thần binh cấp bảy!"
Cho đến thời điểm này, Phương Bình mới biết mình chiếm được bao nhiêu thứ tốt. Thần binh chỉ là một trong số đó, trang sức phong cấm lực lượng tinh thần, trừ đám lão Vương mỗi người một cái thì hắn còn 9 cái, to nhỏ lớn bé không đều.
Hơn nữa, hắn còn có không ít nội giáp yêu thú cấp tám, cấp chín, cộng thêm một ít tinh hoa sinh mệnh, đá năng lượng, và mấy thứ thượng vàng hạ cám khác.
Phương Bình tính toán một hồi, trừ những thứ của đám lão Vương, hắn lần này thu hoạch tuyệt đối lên đến ngàn tỉ! Mà trước khi đi vào, hắn đã có hơn 500 tỷ điểm tài phú. Tổng cộng tính lại, có hơn 1500 tỷ!
Nhưng tiêu xài cũng nhanh, hắn không ngừng tự bạo lực lượng tinh thần, không ngừng khôi phục lực lượng tinh thần, hơn nữa còn tốn rất nhiều lực lượng phá diệt, tiêu hao rất nhiều!
Hơn nữa, tinh hoa sinh mệnh trên người cũng dùng hết rồi!
"Tinh hoa sinh mệnh vốn còn có hơn 10 cân, mình xài sạch… Tổn thất cũng nặng nề." Phương Bình tính toán một trận, lại cảm thấy rất đáng giá.
Không có tinh hoa sinh mệnh, hắn không hẳn có thể rèn đúc kim thân, tài nguyên vốn là dùng để xài.
Giờ khắc này, Phương Bình nhìn số liệu của mình, cười tươi như hoa.
Tài phú: 128 triệu điểm
Khí huyết: 10000 cal (10000 cal +)
Tinh thần: 35 hách (1525 hz +)
Lực lượng phá diệt: ?? (??)
Tôi cốt: 177 đốt (100%), 29 đốt (90%)
Không gian chứa đồ: 100 mét khối (+)
Năng lượng bình phong: 1 điểm/phút (+)
Mô phỏng khí tức: 10 điểm/phút (+)
"Thú vị, không còn mục chuyển đổi nữa rồi! Hơn nữa, khí huyết và lực lượng tinh thần lại tăng mạnh!" Phương Bình nhìn một hồi, cảm thấy rất thú vị.
Đặc biệt là hai chữ “chuyển đổi” kia biến mất rồi, cũng không phải là do hệ thống thăng cấp.
"Thế nghĩa là, hiện tại mình có thể tự ngưng tụ lực lượng thiên địa, không cần chuyển đổi nữa?"
Phương Bình đoán chắc là thế. Đáng tiếc, hiện tại lực lượng tinh thần bị trọng thương, hắn không thể kiểm tra thử được. Bằng không có thể thử một chút, hẳn là có thể, nếu không hệ thống không cần phải xóa cái này.
"Quả nhiên, lực lượng thiên địa vẫn luôn không xuất hiện trong bảng thuộc tính, nó chỉ là một loại sức mạnh quá độ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận