Toàn Cầu Cao Võ

Chương 727: Thị trấn địa quật (3)

Dựa theo kế hoạch ban đầu, nếu bảo vệ được lối vào đường nối, vậy thì khi đường nối vững chắc lần hai, bên này sẽ phái người trở lại báo tin.
Nhưng hiện tại, không thể bảo vệ được lối vào, đương nhiên việc báo tin là chuyện không thể.
Nam Giang chưa chắc sẽ tiếp tục để cường giả mạo hiểm, dựa theo kế hoạch định sẵn, có thể sẽ phái một vài nhân viên cảm tử đến tìm hiểu tình hình.
Một khi không ai đến viện trợ… Ngô Xuyên phải đối mặt với hai vị cấp 9 vây đánh, ông ấy không hẳn có thể chống đỡ được bao lâu.
"Cũng khó nói, lần này có nhiều cấp cao đi vào như vậy, nhóm thứ hai không chắc sẽ có cường giả cấp 9 vào viện trợ, điều này hẳn lão Ngô đã biết rõ."
Phương Bình lắc đầu một cái, mặc dù cậu hiện tại là hội trưởng hội võ đạo Ma Võ, Nhưng dù sao cũng không phải cường giả Tông sư, một số quyết sách cậu không có quyền được biết.
Hiện tại, những gì cậu biết được cũng chỉ là một số tình báo bên ngoài.
"Còn phải trà trộn vào tầng lớp cấp cao mới được."
Phương Bình vừa thầm nhủ trong lòng, vừa phân tích những gì vị "Đoan Mộc" kia đã nói.
Dù có những câu nghe không hiểu lắm, nhưng Phương Bình vẫn biết, cha của người này hình như là một nhân vật có địa vị cao, có nên bắt lại hỏi tin tình báo hay không?
Nhưng nếu bắt lại, phải giết người diệt khẩu.
Một khi người này bị giết, vậy thì hơi đánh rắn động cỏ, không có lợi với việc vào thành.
"Những năm gần đây, nhân loại Tông sư không ép hỏi tin tức gì sao? Dù ngôn ngữ không thông, Tông sư bắt vài người cũng không khó mà, đến mặt đất, bọn họ không sợ chết, vậy thì ở địa quật, tại sào huyệt của bọn họ, bọn họ cũng không sợ chết ư?"
"Có lúc, dò hỏi tình báo không hẳn cần ngôn ngữ tương thông."
Phương Bình vuốt cằm, cậu luôn cảm thấy tầng lớp cấp cao của nhân loại còn giấu giếm quá nhiều chuyện, cảm giác này thật sự rất bức bối.
Nhưng cũng có thể hiểu được, cũng như Phương Bình, cậu cũng giấu rất nhiều chuyện được xem là kiến thức thường thức với đại chúng.
Không đến cấp bậc đó, có biết cũng vô dụng.
Một võ giả cấp bốn như cậu có lẽ trong mắt tầng lớp cấp cao cũng chỉ là nhân vật có thể hoạt động ở khu vực lân cận cứ điểm, biết quá nhiều cũng không có tác dụng gì lớn, ngược lại còn dễ gây nên khủng hoảng hoặc khiến cậu tuyệt vọng.
"Thôi quên đi, chờ trở lại mặt đất mình lại tiếp tục nghĩ cách hiểu rõ, việc cấp bách nhất vẫn là bắt được một ai đó có tin tức, mà lại không gây chú ý."
Tầm mắt Phương Bình nhắm đến vị võ giả đang ngồi một mình trên lầu hai kia!
Võ giả cấp ba, hẳn là biết kha khá thông tin chứ?
Ở trong trấn nhỏ này, cấp ba cũng không yếu, đột nhiên biến mất mấy ngày, hẳn là cũng không có ai hỏi dò chứ?
Võ giả địa quật cũng sẽ ra ngoài săn bắn, thám hiểm, tầm bảo.
Chỉ là không biết trong nhà người này có bạn bè thân thuộc lợi hại nào hay không, phát hiện không thấy hắn sẽ liên tưởng đủ mọi khả năng?
"Mặc kệ vậy!"
Phương Bình cắn răng, dù sao cậu cũng không định ở lại lâu, mấy ngày sau, nói không chừng cậu đã về mặt đất rồi.
Trước hết cứ bắt người hỏi thăm một chút, bị bại lộ ở thôn trấn này dù sao cũng hơn bị bại lộ trong thành, ít nhất ở đây, Phương Bình vẫn có niềm tin mở đường máu thoát đi.
Đến thành trì cậu không nắm chắc chuyện này.
...
Trong bóng tối, Phương Bình rất kiên trì, chậm rãi chờ đợi.
Vừa nghe những người khác nói chuyện, vừa để ý nhất cử nhất động của vị khách một mình lầu hai kia.
Cũng không biết qua bao lâu, người ngồi trên lầu hai đi xuống rồi.
Chủ quán và khách lầu một khi thấy hắn xuống lầu, ai nấy cũng đều tỏ sự cung kính, cúi đầu cụp mắt cung kính tiễn đối phương rời đi, ngày cả vị "Đoan Mộc công tử" kia cũng không ngoại lệ,
Vị khách ở lầu hai trực tiếp đi ra ngoài, hai mắt nhìn thẳng, cũng không ai tỏ vẻ bất mãn.
Phương Bình nhìn thấy cảnh này lại càng hiểu rõ sự nghiêm chỉnh trong phân chia đẳng cấp của địa quật.
Ở Hoa Quốc, mặc dù mọi người tôn kính võ giả ở đẳng cấp cao, nhưng cũng không đến mức này.
"Chọn ngươi vậy!"
Trong bóng đêm, lực lượng tinh thần của Phương Bình bám sát đối phương, đi theo hắn rời đi, trước hết tìm hiểu tình huống lại tính.
Nếu như đối phương chủ động ra ngoài hoặc trong nhà không có ai khác, vậy thì càng tiện ra tay.
"Có thể còn phải bắt thêm một người, phòng khi bị hãm hại."
Phương Bình tiếp tục tính toán trong lòng, việc liên quan đến an toàn tính mạng, cậu luôn rất xem trọng. Cậu không tùy ý phóng túng như Tần Phượng Thanh, loại người như anh ta, sớm muộn cũng mất mạng.

Mấy phút sau, trong một trạch viện lớn giữa thôn trấn nhỏ.
So với những kiến trúc phổ thông ở bên ngoài thôn trấn, đãi ngộ của võ giả cấp ba quả nhiên không giống, ngày cả tảng đá xây tường cũng bóng loáng hơn hẳn.
Bên trong trạch viện, một vùng tối tăm.
Không có người làm, hình như cũng không có người nhà, Phương Bình trải lực lượng tinh thần cảm ứng trong chốc lát, xác định trong sân nhà này không có người khác.
Lúc này, vị khách đi một mình kia đã mở cửa viện, bước vào tiểu viện.
Không quá cảnh giác, có thể do cao cao tại thượng quen rồi, cũng có thể do Nam Giang địa quật vẫn chưa bùng nổ chiến tranh lớn.
Hoàn toàn không giống với các địa quật khác, ra khỏi thành, người người đều cảnh giác.
"Quá an nhàn rồi!"
Phương Bình khẽ lắc đầu, nhưng như vậy cũng tốt, bởi vì quá an nhàn, mới có thể khiến nhân loại thiếu hy sinh một chút.
...
Không vội động thủ, Phương Bình kiểm tra chung quanh một hồi, ở gần trạch viện còn có vài căn nhà khác.
Nhưng hình như cũng không có cường giả, dưới trung cấp Phương Bình không xem là cường giả.
Sau khi xác định an toàn được đảm bảo, lúc này Phương Bình mới lặng yên không một tiếng động, không mang theo tiếng gió, nhảy một cái vào trong viện.
Trạch viện được chia là tiền viện và hậu viện.
Tiền viện, đối phương còn khá hưởng thụ, trồng không ít cây cối hoa cỏ, năng lượng dồi dào… Phương Bình thật ra muốn nhổ bớt đưa vào không gian chứa đồ, nghĩ lại không nên, nhổ cây cỏ kiểu này dễ khiến người khác nghi ngờ.
...
Bên trong một gian phòng ở hậu viện lúc này đã sáng đèn.
Phương Bình ngưng thần nín thở, chầm chậm đi tới.
Không phải vừa vào đã đánh, Phương Bình bố trí một tầng lá chắn bằng lực lượng tinh thần, ngăn cản trung cấp thì khó, nhưng ngăn cản cấp ba không thành vấn đề.
Cho đến lúc này, Phương Bình mới lẫm liệt đẩy cửa đi vào, cánh cửa chớp mắt đóng lại, lá chắn bằng lực lượng tinh thần lập tức hình thành.
"Vù!"
Phương Bình vừa vào cửa, nghênh tiếp cậu là một cước!
Vì để không phá hỏng hiện trường, Phương Bình cảm thấy tất yếu bảo vệ mọi thứ bên trong căn phòng, lực lượng tinh thần chớp mắt xuất hiện, áp chế đối phương khiến động tác của hắn ngưng trệ!
"Bình tĩnh đừng nóng."
Phương Bình dùng tiếng địa quật nói một câu, không biết từ này có đúng hay không, dù sao gần gần nghĩa cũng được rồi.
Tự nhiên kéo ghế trong phòng ngồi xuống, Phương Bình cầm lấy cái ấm trà trên bàn, đôi mắt hiện lên một ánh nhìn tham lam muốn mang đi.
Đây là… ấm này được chế tạo từ ngọc thạch chứ?
Không, đúng hơn là nguyên khối ngọc thạch đục đẽo thành ấm trà thì đúng hơn!
Ôi đậu xanh, những võ giả địa quật này có tiền đến thế sao?
Trước đây không cảm thấy như vậy nha!
Ở bên Ma Đô địa quật, lúc vơ vét sào huyệt của cấp bảy, Phương Bình phát hiện đồ vật đối phương sử dụng hình như cũng bình thường, không ngờ, một tên cấp ba ở đây lại dùng ngọc thạch làm ấm trà.
Ma Đô địa quật không có loại chất liệu này, hay là có, nhưng đã sớm bị nhân loại cướp đi rồi?
"Món tiền nhỏ, món tiền nhỏ, không cần để ý."
Phương Bình thở ra một hơi, không cần để ý mấy vật ngoài thân này, lần này cậu đến đây, thứ nhất là vì trà trộn vào thành trì, chủ yếu tìm hiểu xem có cách nào cứu lão Lý không.
Thứ hai là tìm hiểu tình báo, trợ giúp nhân loại hiểu hơn về Nam Giang địa quật.
Về phần tự kiếm lời cho bản thân, cậu đặt ở cuối cùng, Phương Bình cảm giác mình vẫn rất có tầm nhìn đại cục.
Nhưng... Phương Bình lại không đủ bình tĩnh rồi!
Bên cạnh ấm trà có một món đồ nhìn như cái bếp lò nhỏ, bên ngoài là kim loại, bên trong lại khảm nạm đá năng lượng!
Phương Bình lấy ấm trà đặt lên trên, mò mẫm một hồi mới tìm hiểu được cách sử dụng và thao tác.
Có một cái nút nhìn như công tắc, Phương Bình ấn xuống, đá năng lượng bắt đầu giải phóng năng lượng, nước bên trong ấm trà bắt đầu nóng lên.
"Thật là xa xỉ, thật lãng phí!"
Trong lòng mắng thầm vài câu, Phương Bình cũng không cần ly trà, trực tiếp cầm lấy cái ấm rót nước trà nóng vào miệng, vào địa quật, hiếm được một lần hưởng thụ như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận