Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2512: Bộ Trưởng Phương Trên Địa Cầu (2)

Phương Bình nhìn về phía võ giả của các đại thánh địa, cười nói: “Trước tiên phải bình định nhiễu loạn ở Hoa Quốc, như vậy ta mới rút người ra được, bằng không, ta hiện tại không thể rút người ra, rất khó giúp được các quốc gia khác! Nên mọi người cũng đừng trách ta lấy Hoa Quốc làm chủ!"
Hắn vừa nói xong, bên phía Thiên Đường Chư Thần, Rose – người quen cũ của Phương Bình mở miệng nói: “Nếu Hoa Quốc chiếm cứ ưu thế ở Nam Vực, vậy đương nhiên phải mở rộng ưu thế, chúng ta cũng từng cân nhắc đến chuyện này, Bộ trưởng Phương không cần lo chúng ta sẽ có bất mãn"
“Vậy thì tốt, cảm ơn mọi người đã hiểu cho ta. Phương Bình ôm quyền, cười nói: “Không nên kéo dài nữa, chư vị, bây giờ tình huống ở Trái Đất cũng phức tạp, nhiều người nhiều miệng, cứ trực tiếp xông vào là được, ta sẽ nhìn chằm chằm khắp nơi, tránh để tin tức truyền xuống địa quật"
Linh Tiêu liếc mắt nhìn hắn, suy nghĩ một chút nói: “Ngươi không đi... Vậy người của Thiên Bộ cũng không đi sao?"
Phương Bình cười nói: “Mọi người đều có nhiệm vụ, Thiên Bộ phụ trách tọa trấn Ma Đô và trông chừng Trái Đất, sẵn sàng viện trợ những địa quật khác, bây giờ chúng ta còn chưa diệt sạch tà giáo, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc này, Lực Vô Kỳ giãy giụa nói: “Nhân Vương đại nhân, vậy nghĩa là... Lão Ngưu phải đi Bắc Hồ địa quật sao?"
“Đúng"
Lực Vô Kỳ rất ủ rũ! Những người khác không biết chuyện, nhưng nó thì rất rõ ràng!
Lão Ngưu đi Bắc Hồ, không phải vì giết người, mà là để theo dõi động thiên Hư Lăng. Nếu xui xẻo... còn phải đánh nhau với tuyệt đỉnh của động thiên Hư Lăng!
Ngô Khuê Sơn... Nhiệm vụ của Ngô Khuê Sơn cũng không phải là đẩy mạnh chiến tuyến, mà là dẫn người hỗ trợ nó. Lực Vô Kỳ bất đắc dĩ trong lòng, rất nguy hiểm luôn đó. Nhưng so với chuyện đối mặt với tuyệt đỉnh, thì đối mặt với con mèo kia và Phương Bình càng nguy hiểm hơn.
Thở dài trong lòng, Lực Vô Kỳ nói: “Được, Nhân Vương đại nhân, sau khi kết thúc, lão Ngưu phải quay về Thủy Lực thần đảo, còn chưa giải quyết được nguy hiểm bên kia...
Phương Bình cười nói: “Đương nhiên rồi! Sau khi xử lý xong hai ngoại vực này, Hoa Quốc sẽ giảm bớt rất nhiều phiền toái, ta cũng sẽ liên hệ để Tư lệnh Lý Chấn trở về, đến khi đó, có thể sẽ là ta hoặc Tư lệnh Lý sẽ ra tay giúp các ngươi giải quyết nguy cơ"
“Đa tạ Nhân Vương"
Phương Bình vung tay, tỏ vẻ hờ hững: “Mọi người hành động đi! Khương huynh, Linh Tiêu... Các ngươi cẩn thận đừng lan đến chiến trường trung cấp, cố gắng đẩy chiến trường vào sâu bên trong, người của chúng ta cũng sẽ đẩy mạnh!"
Bọn họ cũng không có ý kiến, mục tiêu của bọn họ chính là đánh giết những cường giả kia. Chiến trường của người yếu không liên quan gì đến bọn họ. Rất nhanh, Lý Đức Dũng đã mang theo cường giả Quân bộ và cường giả Thành Trấn Tinh chạy đến khu rừng phía đông.
Bọn họ ngự không lao đi, trên mặt đất, mấy trăm chiếc xe quân đội cũng nhanh chóng khởi động. Đám người này, không cần đi quá nhanh. Sau khi Lý Đức Dũng dẫn cao cấp đi, thì mới đến lúc bọn họ cần vào, sau khi đến và sắp xếp lại đội hình, thời gian cũng vừa lúc.
Lý Đức Dũng đi bên này, Ngô Khuê Sơn bên kia cũng không chậm trễ.
Bắc Hồ cách Ma Đô khá xa, ông cũng vội vã sắp xếp quân lực, dẫn đại quân và cường giả chạy tới Bắc Hồ.
Lúc này, Chung Thanh Hoan chưa có nhiệm vụ, hơi nhíu mày nói: “Bộ trưởng Phương, nhiệm vụ của Cục Điều Tra và Truy Bắt là gì?"
Ngô Khuê Sơn dẫn cường giả của Bộ Giáo Dục đến Bắc Hồ, Lý Đức Dũng mang cường giả Quân bộ đến Đông Lâm. Tứ đại Trấn Thủ phủ đều có nhiệm vụ, Thiên Bộ tọa trấn Trái Đất. Vậy Cục Điều Tra và Truy Bắt thì sao? Phương Bình nhìn bà một cái, cười nói: "Nhiệm vụ của các ngươi? Nhiệm vụ của các ngươi đương nhiên là phụ trách an toàn cho mặt đất! Ngươi và Cục Điều Tra và Truy Bắt phối hợp với Bắc Cung Vân và Điền Mục, sẵn sàng viện trợ!
Địa quật cũng không phải là người chết, những khu vực khác có thể sẽ bạo phát đại chiến. Tà giáo có lẽ cũng sẽ nhúng tay"
“Bộ trưởng Phương tọa trấn mặt đất, bọn họ dám tới quấy rối sao?” Chung Thanh Hoan cảm thấy không cần thiết, làm như vậy quá lãng phí sức chiến đấu.
Hai trên bốn bộ tọa trấn Hoa Quốc, còn không bằng giải phóng sức chiến đấu, để Thiên Bộ hoặc Cục Điều Tra và Truy Bắt đi tham chiến, phối hợp với các thế lực kia, có lẽ sẽ có thể bình định hai vực rất nhanh. Phương Bình nghe vậy cười nói: “Dù sao cũng có tới 107 đường nối ngoại vực, ta phải tuần tra toàn cầu, đề phòng đường nối bị cường giả địa quật công phá, sao có thể cứ tọa trấn Hoa Quốc mãi được chứ. Chung Thanh Hoan nghĩ một hồi thấy cũng đúng!
Một khi các địa quật khác xảy ra bạo loạn, xác suất bọn họ không địch lại đối phương là rất lớn, có Phương Bình ở đây, tốt xấu gì cũng có thể giúp bọn họ rút lui, hắn ở trên địa cầu, cường giả địa quật cũng không dám lao ra.
Thấy bà không có ý kiến nữa, Phương Bình khoát tay nói: “Bộ trưởng Chung đi chấp hành nhiệm vụ đi, cẩn thận một chút, tuy ta ở trên Trái Đất, nhưng cũng phải đề phòng!"
“Ừ!” Chung Thanh Hoan không nói nhiều nữa, mau chóng dẫn người đi.
Bà vừa đi, Lão Lý đã truyền âm nói: “Phương Bình, nếu ngươi đi, Trái Đất thật sự bị địa quật công phá, vậy thì phải làm sao đây?"
Nếu Phương Bình ở đây, còn có thể bình định mọi chuyện.
Không ở... Bọn họ sẽ gặp phiền phức cực lớn!
Lão Lý cảm thấy áp lực mà Phương Bình phải chịu quá lớn, một mình hắn phải đề phòng rất nhiều biến cố phát sinh, lão Trương tốt xấu gì cũng còn có nhiều vị tuyệt đỉnh phụ trợ.
Sáu thánh địa lớn thường đều có một vị tuyệt đỉnh trấn thủ mặt đất, nhưng bây giờ, Phương Bình triệu tập cường giả của sáu thánh địa, nếu như đường nối bị công phá, gây ra thương vong, uy vọng của Phương Bình sẽ giảm rất nhiều!
Bây giờ, hắn có thể điều động sáu thánh địa, nhưng nếu xảy ra chuyện, sáu thánh địa và các quốc gia khác đều có khả năng không nghe theo mệnh lệnh của Phương Bình nữa.
Phương Bình cũng không nói nhiều, truyền âm nói: “Ngài đi cùng Đầu Sắt, lão Diêu, lão Vương đến núi Hoắc Đồng, biết điều một chút, làm bộ tuần tra địa quật là được.
Tuy lão Lý còn muốn nói vài câu, nhưng nghe Phương Bình nói như vậy, chỉ đành ngậm miệng, ra hiệu cho đám người Lý Hàn Tùng, nói: “Đi, chúng ta đi tuần tra địa quật, phòng ngừa loạn lạc!"
Lý Hàn Tùng nhanh chóng đuổi theo, rất nhanh, trong đại sảnh Thiên Bộ, chỉ còn lại Phương Bình và mấy nhân viên khác. Cùng lúc đó, trên màn ảnh trong đại sảnh, 107 ô vuông sáng lên.
Đây chính là hình ảnh giám sát bên ngoài đường nối của 107 ngoại vực. Trong mỗi ô vuông đều có người đứng nhìn thấy Phương Bình, không quản là người Hoa Quốc hay là những quốc gia khác, mọi người đều vô cùng tự tin, cao giọng thăm hỏi hắn.
Phương Bình tọa trấn Trái Đất, 107 ngoại vực có động tĩnh gì, hắn cũng có thể nhận được tin ngay lập tức, kịp thời chạy tới. Bây giờ, khoa học kỹ thuật cũng có chút tác dụng. Ít nhất Phương Bình không cần phải chạy đến từng địa quật một để hỏi.
Chỉ cần có dị thường, hắn có thể nhận ra ngay lập tức.
Phương Bình cũng không nói gì, khẽ gật đầu, đứng trong đại sảnh, một lát sau mới nói: “Nơi nào có dị thường, phải thông báo ngay! Hôm nay ta sẽ đứng ở đây, sẵn sàng trợ giúp mọi người! Nếu bị địa quật tiến công, không đánh lại thì rút lui, ta cũng muốn xem thử, có võ giả địa quật nào dám lao ra khỏi đường nối hay không!” Hắn nói lời này vô cùng khí phách!
Trong màn ảnh, các võ giả đều kích động không thôi.
Có Phương Bình ở, dù cho cách màn hình, mọi người đều cảm thấy an tâm hơn nhiều. Bây giờ, các tuyệt đỉnh đều đã đi hết, chẳng còn mấy người ở lại. Phương Bình còn có chiến tích chém giết cường giả chặng năm, cộng thêm Minh Vương đang ẩn nấp trong bóng tối, bọn họ cũng không cảm thấy có người dám giết ra ngoài. Cùng lắm thì từ bỏ đường nối, sớm muộn gì cũng có thể lấy về.
Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của mọi người trong màn hình, Phương Bình mỉm cười, nhưng trong mắt lại lộ ra bất đắc dĩ!
Không thể không phân thân! Có rất nhiều chuyện, hắn không thể làm được. Hiện tại, hắn nhất định phải xuất hiện trước mặt mọi người, cho bọn họ tự tin. Bằng không, không thấy mình, e là sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn.1787 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận