Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2713: Thiên Đế Và Thiên Đế

Mắt chó tròn vo nhìn về bên này, thấy Giảo, nhìn nhìn... Hình chiếu bỗng nhiên há to miệng, thổi một hơi! Bên ngoài, có mấy cường giả vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, giữa bầu trời, Giảo vàng rực như một quả đạn pháo, thời khắc này, nó đánh vỡ hư không, đánh vỡ thiên địa, trong chớp mắt biến mất!
"Bản vương nào có huyết mạch yếu như vậy, lại dám giả mạo!" Lời này vang lên bên tai Thủ Tuyền Nhân, những người khác không nghe thấy.
Thiên Cẩu cảm ứng được một chút hơi thở quen thuộc, e rằng đây thực sự là hậu duệ của nó, nhưng nó đâu chịu thừa nhận.
Bởi vì quá mất mặt!
Cũng không biết là hậu duệ bao nhiêu đời, hậu duệ của bản vương không mạnh bằng Khôn Vương, nhưng cũng không thể là thứ rác rưởi như vậy được, cút đi chỗ khác, ai quen biết gì ngươi!
Thủ Tuyền Nhân không để ý đến nó, nhưng cũng không nói gì, yếu như vậy... không nhận thì thôi!
"Lão tổ!" Tiếng gào thê thảm của Giảo vang vọng trong không gian.
Giảo không hiểu, tại sao lão tổ lại thổi nó đi? Phải nhận họ hàng chứ!
Ngươi ở tam giới không có người thân, ta đến bưng trà rót nước cho ngươi cũng được mà, sao lại thổi ta đi?
Thiên Cẩu đương nhiên không quan tâm đến nó. Giờ khắc này, cái bóng của Thiên Cẩu che kín bầu trời, nó đập xuống một cái.
"Thiên Cẩu, ngươi thật sự cho rằng bản vương sợ ngươi sao?" Khôn Vương phẫn nộ quát một tiếng, cách gần vạn dặm, ngươi còn chưa triệt để khôi phục, một đòn cách không có thể làm gì được ta?
Giờ khắc này, phân thân của Khôn Vương cũng bạo phát rồi, không còn là phân thân nữa!
Bên trong đất trời, chỉ có một thanh trường kiếm ác liệt đến cực hạn!
Phân thân của Khôn Vương ký thác trên một thanh trường kiếm, sự tồn tại của nó có liên quan rất lớn đến thanh trường kiếm này.
"Ồ, thứ tốt!" Thiên Cẩu trợn to mắt, ánh mắt lấp lóe, vừa đập móng xuống vừa vui vẻ nói: "Hồng Khôn, không tệ!
Ngươi tìm thấy Thiên Đế Kiếm bị mất của bản vương rồi!"
"Cút!" Trường kiếm phát tiếng gào thét phẫn nộ của Khôn Vương!
Thiên Đế Kiếm? Thiên Đế cái đầu nhà ngươi!
Đây là bán thần khí mà hắn mất vô số năm tháng và vô số tài nguyên mới có thể chế tạo ra, Khôn Vương Kiếm!
Sao lại biến thành Thiên Đế Kiếm của con chó này rồi?
Không, con chó này cũng không sử dụng kiếm! Vô sỉ!
"Vô liêm sỉ! Đây là Thiên Đế Kiếm của bản vương, ngươi dám đoạt kiếm của bản vương, muốn chết!"
Thiên Cẩu ngông cuồng vô cùng, móng vuốt đập trúng trường kiếm.
Răng rắc!
Hư không phá nát, không phải là phá xuyên qua mấy tầng trời, mà là như thủy tinh vậy, toàn bộ bầu trời đều bị đánh thành thủy tinh rạn nứt. Tia sáng trên trường kiếm của Khôn Vương cũng ảm đạm hơn rất nhiều, móng vuốt của Thiên Cẩu cũng hơi mờ đi.
Nhưng Thiên Cẩu không thèm để ý, giờ khắc này, nó phẫn nộ vô cùng: "Ngươi cướp kiếm của bản vương, nhân lúc bản vương ngủ say, nhốt bản vương ba ngàn năm! Thù này, tất báo!"
"Hồng Khôn, đi chết đi!"
"Chết cái đầu ngươi!" Khôn Vương tức giận mắng!
Ai cướp kiếm của ngươi? Ai nhốt ngươi ba ngàn năm?
Năm đó nếu không phải hắn mang thi thể của nó về, nó có thể khôi phục sao? Bây giờ thì trở mặt không nhận người, quả nhiên là mặt chó!
Ầm ầm!
Hắn mới vừa mắng xong, miệng chó đã cắn xuống!
Tiếng động chói tai vang lên, chấn động cực lớn đánh mạnh vào lực lượng tinh thần của đám người Phương Bình. Thiên Cẩu cắn trúng trường kiếm, đánh chết cũng không nhả ra.
"Trả Thiên Đế Kiếm cho bản vương!" Tiếng của Thiên Cẩu vang vọng tứ phương, Hồng Khôn lại dám cướp binh khí của nó, ai cho hắn cái gan đó?
Không chỉ vậy, bản thể của nó cũng nhanh chóng chạy tới, vừa phá không vừa quát Thủ Tuyền Nhân đang đuổi theo phía sau: "Trông chừng nhà tắm, đừng đuổi theo! Thiên Đế Kiếm của bản vương bị người cướp đi, đợi ta lấy được sẽ quay về chặt cây kia cho ngươi làm cọ nhà tắm, chúng ta chia đôi!"
"Được!"
May mà lời này không truyền đến chỗ Thiên Mộc, bằng không, Thiên Mộc đại khái sẽ tự đập đầu mình. Gần đây, mấy tên vô liêm sỉ như thế này xuất hiện nhiều đếm không xuể. Mấy tên “vô liêm sỉ” hơn vạn năm qua ở tam giới sắp tụ họp lại rồi.
Trong hư không, một kiếm một chó quấn lấy nhau, Thiên Mộc không nhúng tay. Ngay khi đám người Phương Bình còn đang nhìn trời, Thiên Mộc bỗng nhiên lắc người tiến vào trong bàn cờ. Lúc Thiên Mộc đi vào, quân cờ màu đen bên trong cũng không còn bao nhiêu, bị Thiên Mộc đánh nát trong chớp mắt.
Bên kia, trường kiếm hơi chấn động một chút, nhưng cũng không quản nhiều. Năm đó chính hắn bày ra bàn cờ thiên địa, nào có thể ném sống chết của mình vào đơn giản như vậy. Thiên Mộc cũng không quản hắn, bị Thiên Cẩu quấn lấy, có thể chạy được mới là lạ.
Thiên Cẩu nổi danh khó chơi, ngay cả Bá Thiên Đế cũng phải chịu thiệt, bị chó này trả thù, bỏ lỡ đại chiến năm đó.
Tính tình của chó không tốt lắm.
Đánh nát những quân cờ màu đen kia, bàn cờ có dấu hiệu hỏng mất. Thiên Mộc thở phào nhẹ nhõm, bàn cờ thiên địa uy hiếp nó tám ngàn năm cuối cùng cũng bị phá hủy rồi.
Nó mới vừa thở phào nhẹ nhõm đã phải biến sắc, không biết từ khi nào Phương Bình đã mò đến gốc cây nhỏ kia, đang đưa tay ra định hái quả màu vàng trên cây.
"Nhân Vương!" Giọng của Thiên Mộc sắc bén hơn rất nhiều, ngươi đang làm gì thế? Bây giờ mà ngươi vẫn có tâm tư làm mấy chuyện này hả?
Rốt cuộc mình đã liên minh với ai vậy!
Tên này là chuyển thế của Đấu Thiên Đế á? Ai tin thì người đó bị ngu!
Cường giả chuyển thế kiểu gì cũng phải có dấu vết của kiếp trước, nếu tính tình của Đấu Thiên Đế là thế này, ác danh đã sớm truyền xa rồi.
Phương Bình nghe thấy âm thanh, vội vàng há miệng cạp một miếng, ăn trước tính sau!
Thời gian dừng lại rồi!
Thời khắc này, trên trời dưới đất, thời gian dừng lại rồi.
Thiên Cẩu đang cắn lấy trường kiếm không buông, bỗng nhiên mở to mắt nhìn về phía Phương Bình...
Trường kiếm hình như cũng đang nhìn người, nhìn Phương Bình!
Thiên Mộc cũng đang nhìn Phương Bình, đồng thời cũng nhìn chăm chú Thiên Cẩu.
Động tác này... Tư thế này!
Con mẹ nó, ngươi là hậu duệ của Thiên Cẩu đúng không?
Cách đó vạn dặm, Thủ Tuyền Nhân cũng đang xem chiến, bỗng nhiên cười không ngừng nói: "Hậu duệ của ngươi đến rồi, tên này không yếu!"
Thiên Cẩu hừ một tiếng, mắt chó phát sáng: "Đó không phải là hậu duệ của bản vương! Nhưng... Có tiền đồ! Nên ăn thì ăn, không ngờ cái cây kia lại ngưng tụ quả Bản Nguyên, là quả Bản Nguyên đúng không? Cũng là đồ tốt!"
"Giờ ngươi còn cần những thứ kia không?"
"Bản vương bị thương, đương nhiên cần!"
Thủ Tuyền Nhân xì cười một tiếng, thấy cái gì cũng là của ngươi, đồ tốt cũng là của ngươi, chín Hoàng bốn Đế không còn, mọi thứ đều sẽ thuộc về ngươi. Vô sỉ!
Ban nãy còn nói chặt cây rồi chia đôi, bây giờ đã vội quên. Chém cây, chế tạo một thanh binh khí thì chia kiểu gì?
Phương Bình như đã cắn được quả màu vàng kia, kết quả... nó lại biến mất trong chớp mắt? Cách đó không xa, Thiên Mộc thở phào nhẹ nhõm, cây nhỏ chớp mắt hòa vào trong cây gậy của nó. Tuy quả Bản Nguyên và cây nhỏ ở nơi này đều không phải đồ thật, nhưng cũng từng dung hợp rất nhiều tinh khí thần của nó, nếu thật sự bị Phương Bình ăn mất, nó cũng sẽ bị thương nặng.
Phương Bình híp mắt, trái cây của ta đâu?
"Mộc lão!" Phương Bình ngẩng đầu ra hiệu một hồi: "Thương Miêu muốn ta mang về làm đồ ăn vặt! Thương Miêu đói bụng mấy ngàn năm, gầy như da bọc xương, sau khi Thiên Đế rời đi, không có ngày nào được ăn no.."
Phía chân trời, đầu chó lớn suýt chút đã bốc đầy dấu chấm hỏi. Thương Miêu... gầy thành da bọc xương rồi? Vậy con mèo béo phì mà mình thấy trong thế giới bản nguyên là sao? Chẳng lẽ mình bị hoa mắt hả? Sao lại có cảm giác còn mập hơn ba ngàn năm trước?
Trước đây còn có thể bay, ban nãy nhìn có vẻ bay chậm hẳn, mập hơn nhiều, thằng nhóc này đang đùa mình hay sao? May là đang cắn kiếm, không thì Thiên Cẩu có thể há miệng cắn chết hắn!
"Hồng Khôn, đưa kiếm cho bản vương!"
"Mộc lão, đưa quả màu vàng kia cho ta...
Phương Bình vừa nói xong, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thiên Cẩu, tỏ vẻ ngượng ngùng, ta nói ngươi cũng nói là sao? Trước đây, ta nói ta là Thiên Đế, kể từ khi biết Thiên Đế là chó, ta cũng không nhắc tới nữa. Ngươi cũng sống lại rồi, hai ta đâu có liên quan gì đâu? Ngươi nhái theo ta làm gì?
Thiên Mộc dại ra, cũng hơi đau đầu, ngươi... muốn cướp của ta?
Thiên Cẩu ở ngay trên trời!
Giờ khắc này, Thiên Mộc cảm thấy bị thương vô cùng, làm sao bây giờ? Bị nhìn thấy rồi!
Phương Bình còn đỡ, thực lực tàm tạm, nhưng Thiên Cẩu nhìn thấy rồi!
Làm sao bây giờ?
1799 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận