Toàn Cầu Cao Võ

Chương 200: Sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy (2)

Người làm ebook: zalo 076 9417982
"Dựa theo giá thị trường, những thuốc này giá trị 3,9 triệu, đương nhiên, không bán ra theo con đường chính quy, giá cả sẽ hơi thấp một chút, có thể bán 3,5 triệu cũng không tệ rồi.
Dù thế, chắc là cũng có thể cho bản thân tăng thêm gần một triệu giá trị tài phú."
"Còn có, bây giờ mình còn có 202 điểm thưởng vẫn chưa dùng, có thể đổi một ít thuốc bán ra hay không?"
202 điểm thưởng của cậu, giúp cậu tăng lên 4 triệu 40 ngàn giá trị tài phú, chỉ cần đổi lấy đồ vật, bán ra với giá hơn 4 triệu 40 ngàn, giá chênh lệch sẽ tiếp tục được cộng vào điểm tài phú.
"Khí Huyết Đan phổ thông, bán đi giá tiền là 90 ngàn một viên, giá tiền đổi là 3 điểm thưởng, cũng là giá chênh lệch 30 ngàn giá trị tài phú.
Một điểm thưởng, mang đến giá chênh lệch 10 ngàn.
cấp một là 10 điểm thưởng một viên, nếu bán đi, đại khái có thể bán khoảng 270 ngàn, giá chênh lệch là 70 ngàn giá trị tài phú, 1 điểm thưởng chỉ có 7 ngàn giá trị tài phú chênh lệch.
Tính ra, vẫn là đổi Khí Huyết Đan phổ thông có lời hơn.
Hơn nữa Khí Huyết Đan phổ thông, bán chạy hơn cấp một..."
Thuốc cấp một quá đắt, hơn nữa hướng tới thiểu số, võ giả cấp một cũng rất ít khi dùng cái này, phần lớn đều là võ giả cấp 2, cấp 3 dùng.
"Bây giờ mình tôi cốt chủ yếu dùng giá trị tài phú đổi khí huyết, giữ lại điểm thưởng chưa dùng, điểm thưởng đổi thuốc, chẳng những có thể nhiều giá trị tài phú, trong tay cũng dư dả hơn nhiều.
Lần trước bán đi 9 viên Khí Huyết Đan phổ thông, cầm được 800 ngàn tiền mặt, sắp sử dụng hết rồi..."
Gần đây Lý Thừa Trạch ở Thành Đại Học lại bố trí thêm mấy điểm phân phối, nhờ vào Phương Bình trở thành võ giả chính thức, công ty chuyển phát nhanh cũng miễn cưỡng đặt quan hệ.
Dù sao công ty bọn họ cũng không có nghiệp vụ gì, bây giờ còn đang giai đoạn đốt tiền.
Tính toán một hồi, Phương Bình quyết định trở về trường học sẽ dùng điểm thưởng đổi thuốc.
Đổi Khí Huyết Đan phổ thông!
202 điểm thưởng, có thể đổi 67 viên, đổi được thì có thể có hơn 670 ngàn giá trị tài phú, bán đi, với giá 90 ngàn, lại có thể hơn 1,34 triệu điểm tài phú.
Tăng thêm 2,01 triệu giá trị tài phú, tăng thêm 6 triệu 30 ngàn tiền mặt!
Cho dù lấy số chẵn, cũng có 2 triệu điểm tài phú và 6 triệu tiền mặt.
Quyết định xong chủ ý, Phương Bình cũng không do dự nữa, cũng không biết đổi nhiều Khí Huyết Đan phổ thông như vậy, chỗ đổi có thể đáp ứng hay không?
Không nghĩ nhiều nữa, đến lúc đó thì biết, đêm nay Phương Bình vẫn yên tâm ngủ.
...
Ngày hôm sau.
Ngày mùng 3 tháng 10.
Cho đến lúc này, Phương Bình mới có thời gian xem xét tiến độ tu luyện của Phương Viên.
Thật ra, sau khi vào Võ Đại, Phương Bình cũng hơi do dự, có nên tiếp tục dạy Phương Viên luyện võ hay không?
Võ Đại không hề yên bình như trong tưởng tượng!
Nếu em gái là người bình thường, dựa theo quy tắc, võ giả không được ra tay với người bình thường, đây không chỉ là quy tắc Võ Đại, cũng quy tắc của toàn bộ xã hội.
Phương Bình cảm thấy, sau này khả năng mình gây thù hận khá lớn.
Nếu em gái là người bình thường, người bình thường cũng sẽ không bí quá hoá liều đối phó người nhà cậu, nhưng nếu em gái thành võ giả...
"Được rồi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, dù thành võ giả, an phận thủ thường, nguy hiểm cũng không phải quá lớn."
Việc khiêu chiến sinh tử này, chính ngươi không đồng ý, người khác cũng không thể miễn cưỡng.
Mặt khác, ví dụ như nhiệm vụ nguy hiểm, mình không làm, cũng không sao, trường học cũng không bắt buộc, mọi người là tự nguyện.
Bởi vì ngươi không làm nhiệm vụ, vậy thì không có tài nguyên, không có tài nguyên, không thể tăng thực lực.
Sau này, Phương Viên thật muốn thành võ giả, Phương Bình cảm thấy, mình cung cấp tài nguyên cho em gái cũng không thành vấn đề, không đến mức để em gái mạo hiểm đi làm nhiệm vụ gì.
Mấy người Đàm Chấn Bình ngay cả sách lược và phương pháp tác chiến cũng không biết, không phải cũng sống thoải mái sao.
Phòng tập thể thao.
Để Phương Viên đứng thung công một hồi, Phương Bình hơi ghét bỏ nói: "Đần độn!"
Phương Viên đứng thung công cũng hơn 3 tháng, kết quả đến bây giờ cũng không vào đứng vững cảnh.
Nào giống cậu, tu luyện thung công không bao lâu, liền nhanh chóng tiến vào đứng vững cảnh, trước khi vào học thung công thậm chí tiến vào đứng thực cảnh.
Phương Viên hơi tủi thân: "Người ta phải đi học, còn phải bày quầy bán hàng làm ăn..."
"Có thể đừng đề cập mấy việc đó không?"
Phương Bình tức giận ngắt lời cô bé, suy nghĩ một chút nói: "Huyết Khí Hoàn đã ăn hết chưa?"
"Chưa, nào có nhanh như vậy, còn 10 viên."
Lúc trước, Phương Bình để lại mười mấy viên Huyết Khí Hoàn, Phương Viên không ăn mấy.
Trên thực tế mỗi lần ăn huyết khí hoàn, Phương Viên tiêu hao không lớn, mỗi lần đều có một hai ngày không thấy ngon miệng, cô cũng không thích ăn lắm, mặt khác chính là giá cả quá đắt, không nỡ ăn.
Phương Bình suy nghĩ một chút nói: "Huyết Khí Hoàn 5 ngày ăn một viên, thung công đừng lười biếng, tiếp tục luyện, sớm tiến vào đứng vững cảnh.
Anh cho em thêm 3 viên Khí Huyết Đan, chờ ăn xong Huyết Khí hoàn, thung công tiến vào đứng vững cảnh, em lại ăn, một tháng một viên là đủ rồi, như vậy có thể tiếp tục đến cuối năm.
Bây giờ khí huyết của em khoảng 110 cal..."
"Thật?"
Phương Viên chưa qua kiểm tra đo lường, vừa nghe nói mình đã khí huyết 110 cal, lập tức hết sức vui mừng.
Phương Bình đả kích: "110 cal rất cao phải không? Đừng so với người bình thường, ở Ma Võ, không ít người lúc vào trường học, đều đã là võ giả chính thức, hoặc là võ giả hai lần tôi cốt!
Khí huyết của bọn họ, đều 200 cal trở lên!
Với sự tiến bộ của em, dù đến lớp mười hai, cũng đã hơn ba năm, càng về sau càng khó, chưa chắc có thể cao hơn bọn họ."
"Còn phải không ngừng uống thuốc bổ sung khí huyết..." Phương Bình không nói câu nói câu tiếp theo, cung cấp thuốc ba năm, giá tiền không rẻ.
Muốn em gái lúc thi tốt nghiệp trung học đạt tới tình trạng hai lần tôi cốt, giá cả thuốc tiêu hao cũng phải hàng mấy triệu.
"200 cal?"
Phương Viên líu lưỡi, đây không phải còn lợi hại hơn Phương Bình sao!
Cô nhớ, kiểm tra và đo lường trước đó của Phương Bình là 149 cal, trước đó còn cảm thấy anh hai rất lợi hại, bây giờ phát hiện, hình như cũng không phải quá lợi hại lắm nhé.
Phương Bình cũng không quan tâm trong lòng cô bé nghĩ gì, hơi do dự một chút rồi nói: "Ngoại trừ thung công, thật ra hiện tại cũng có thể tu luyện Rèn Luyện Pháp...
Được rồi, đợi em thấu hiểu kiến thức chuyên ngành khoa võ rồi nói."
Hơn nữa hướng dẫn Rèn Luyện Pháp, tốt nhất là có thể hướng dẫn quan sát sát sườn, phải cởi quần áo.
Mặc dù Phương Viên còn nhỏ, nhưng nên tránh vẫn phải tránh, Phương Bình chuẩn bị lần sau trở về, nếu gặp được Lưu Như Kỳ, để Lưu Như Kỳ hướng dẫn em gái một chút.
Dù sao bây giờ Phương Viên cũng không hiểu rõ mấy thứ kinh mạch lắm, tu luyện sớm chưa chắc đã tốt.
Nhìn dáng vẻ hưng phấn của Phương Viên, Phương Bình khẽ lắc đầu, thầm nghĩ: "Không dạy sách lược và phương pháp tác chiến, con bé này, thật ra làm võ giả khí huyết cũng không tệ lắm."
Võ giả khí huyết có địa vị xã hội, mặc dù tài nguyên đều dựa vào mình, thế nhưng rất tự do an toàn.
Hơn nữa tính tình Phương Viên cũng hiếu động, Phương Bình còn sợ cô học xong sách lược và chiến pháp lại gây chuyện thị phi.
"Nếu Phương Viên thành võ giả khí huyết, có địa vị, lại không cần quá mạo hiểm, dù là ngày nào đó mình thật xảy ra chuyện, trong nhà cũng có nó bảo vệ ba mẹ."
Phương Bình cười tự giễu, luôn cảm thấy đây là đang rủa mình, nhưng sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, cũng nên sớm an bài đường lui.
Càng tiến sâu vào thế giới võ đạo, Phương Bình càng cảm thấy, vòng thế giới đạo nguy hiểm hơn tưởng tượng một chút.
Ở nhà mấy ngày, đến sáng ngày mồng 5, Phương Bình chuẩn bị trở về trường.
Ngày mồng 6 là thứ hai, Ma Võ lại bắt đầu lên lớp.
Lần trước lúc cậu rời đi, Phương Viên khóc như mưa, Phương Bình vô cùng cảm động.
Lần này, lúc rời đi, cũng là Phương Viên tiễn cậu đến bến xe.
---
Bạn cần đăng nhập để bình luận