Toàn Cầu Cao Võ

Chương 641: Một tỷ điểm tài phú (2)

Ngày 28 tháng 10.
Vòng thi đấu top 100 đã kết thúc, tuyển ra 50 người mạnh nhất.
Mà người nhà họ Phương, cũng chuẩn bị trở về.
Vốn dĩ Phương Viên ồn ào muốn xem trận chung kết, nhưng cô bé đã xin nghỉ rất nhiều ngày, Phương Danh Vinh cũng không muốn tiếp tục cho cô nghỉ, xem so tài, về rồi xem bằng tivi cũng không khác gì nhau.
Lần này đến Ma Đô, chủ yếu vẫn là vì thăm con trai.
Bây giờ con trai rất mạnh khỏe, hai người cũng coi như yên tâm.
Nhà ga.
Phương Viên gần đây chơi hơi điên cuồng, lưu luyến nói: "Anh, sau này em mua xe, học lái xe, lấy bằng lái rồi em sẽ trở lại thăm anh."
Phương Bình bật cười nói: "Em có thể mua được xe sao?"
"Ừ thì… không mua nổi, anh tài trợ một chút là được mà."
Con ngươi của Phương Viên chuyển động xoay vòng vòng, xe, thiếu chút tiền, cô bé vẫn có thể mua được.
Hai năm qua, cô cũng trữ không ít tiền.
Hội phí chỉ là số ít, trước đây cô bé từng mở lớp dạy thung công, cũng kiếm được không ít.
Người của hội Viên Bình cũng không phải ngồi chơi xơi nước, trong lúc bọn học sinh nghỉ học, trên một số con đường của Dương Thành, có rất nhiều người của hội Viên Bình xếp quán bày sạp trên vỉa hè.
Phương Viên không bày sạp, nhưng cô đầu tư bỏ tiền.
Cung cấp tiền vốn cho người khác, bọn họ sẽ nhập hàng, sau đó lấy phần trăm hoa hồng, thực ra vẫn kiếm lời được một ít.
Lần này, ở lại Ma Đô nhiều ngày như vậy, Phương Viên có một số ý tưởng mới.
Sau khi về Dương Thành, hội Viên Bình cũng cần chỉnh đốn và cải cách, đi vào quỹ đạo hóa.
Hội đoàn, danh không chính ngôn không thuận.
Cô bé chuẩn bị thành lập tập đoàn Viên Bình, chính thức mở nghiệp vụ.
Hội Viên Bình có nhiều người như vậy, con em quyền quý cũng có, mấy ngàn học sinh, đại diện cho mấy chục ngàn phụ huynh.
Những phụ huynh này làm đủ các loại ngành các nghề.
Hợp tác kinh doanh, hẳn là không khó.
Ngày hôm qua, cô bé nhõng nhẽo đòi hỏi, đòi Phương Bình mang nàng đến công ty Viễn Phương, Phương Viên ngầm lấy số điện thoại của Lý Thừa Trạch.
Có cái gì không hiểu, cũng có thể học tập một chút.
Bán hàng vỉa hè thật sự không có chút tiền đồ nào.
Giống như Phương Bình, mở công ty, mới có thể kiếm bộn tiền.
Đối với tâm tư của em gái, Phương Bình không phải thần, cũng không đoán ra nổi.
Cậu không hỏi nhiều, nhéo gò má đã dần gầy gò của em gái, Phương Bình than nhẹ một tiếng, từ tròn vo thành gầy gò, cảm thấy có chút khó chịu trong lòng.
Bây giờ cũng đã cuối tháng 10, Nam Giang địa quật cũng sắp mở, hi vọng sẽ không lan đến gần Dương Thành.
"Sau khi trở về nhớ cẩn thận một chút, phải chăm sóc tốt cho ba mẹ, cố gắng không ra khỏi Dương Thành."
Trước đó vài ngày, cậu đã giết chết ba tên cường giả của tà giáo. Tầng lớp cao cấp của tà giáo chắc chắn biết việc này.
Chuyện trả thù người nhà của võ giả rất ít khi xảy ra.
Võ giả, nói lạnh lùng một chút, thì đều rất quen với cái chết của người nhà mình.
Ngươi giết người nhà của đối phương, đối phương sẽ không tan vỡ, chỉ có thể không chết không thôi với ngươi.
Nhưng đó chỉ là với võ giả chính đạo mà thôi, đối với võ giả tà giáo, tuy giết mấy người bình thường cũng không có tác dụng gì to lớn, nhưng lại rất nguy hiểm vì sẽ có khả năng bị bại lộ vị trí.
Nhưng Phương Bình cũng không thể vẫn luôn ở cạnh cha mẹ, chỉ có thể chào hỏi nhờ vả Bạch Cẩm Sơn, nhờ ông ấy trông chừng cẩn thận giúp mình.
Gần đây, bên phía Thụy An có đầy cường giả của chính phủ, địa quật còn chưa mở, cường giả tà giáo cũng không dám mạo hiểm xuất hiện ở Dương Thành.
Còn để cha mẹ ở lại Ma Đô thì… Phương Bình đúng là có ý tưởng này, nhưng Phương Danh Vinh và Lý Ngọc Anh cũng không muốn.
Nếu đã như vậy, thì Phương Bình cũng không thật sự cưỡng cầu.
Nếu cường giả tà giáo thật sự có ý muốn trả thù, ở lại Ma Đô cũng không an toàn.
Phương Viên để yên cho Phương Bình nhéo gò má của mình, dù sao cũng đã bị bẹo quen rồi.
Mãi đến tận khi đoàn tàu sắp khởi động, Phương Viên mới gạt tay Phương Bình ra, phất tay nói: "Phương Bình, anh cũng phải chăm sóc tốt cho mình đấy, sớm tìm chị dâu cho em, bằng không rất mất mặt, ai cũng nói anh không cưới nổi vợ!"
"Mắm thúi này!"
Phương Bình cười mắng một tiếng, phất tay một cái, nhìn theo cha mẹ và em gái lên xe.

Trở lại Ma Võ.
Phương Bình đi thẳng đến phòng làm việc của viện trưởng.
Lão Hoàng không biết có đang ở đây không, lần trước có nhờ ông ấy bán tâm tủy, không biết ông ấy có còn nhớ không nữa, mình cũng sắp đi thẳng tới cửa nhắc nhở luôn rồi.
Sau khi hệ thống thăng cấp xong, mình cũng có thể an tâm tu luyện, tiếp tục chuẩn bị cho thi đấu giao lưu và Nam Giang địa quật.
Vừa gõ cửa, bên trong đã phát ra tiếng của Hoàng Cảnh.
Phương Bình đẩy cửa vào, vừa định mở miệng hỏi, thì Hoàng Cảnh đã có chút đau đầu nói: "Tháng này em đã hỏi bốn, năm lần rồi, em thiếu mấy chục triệu này sao? Đừng hỏi, đã bán, lần sau em đừng có mơ lại nhờ tôi làm chuyện như vậy!"
Thằng nhóc này, mỗi ngày hỏi, mỗi ngày hỏi, hỏi đến mức Hoàng Cảnh cũng đau đầu.
Giá trị của âm tủy tuy rằng không ít, nhưng đối với Tông sư mà nói, cũng không phải là vật quý giá gì, nếu không phải Phương Bình mỗi ngày đều hỏi, Hoàng Cảnh không hẳn còn nhớ việc này.
"Bán?" Phương Bình tức khắc vui mừng vô cùng, vội vàng nói: "Bao nhiêu?"
"50 triệu, em cho rằng tôi sẽ tham chút tiền đó của em sao?" Hoàng Cảnh lườm cậu một cái.
Phương Bình cười gượng, em đâu có ý đó!
50 triệu!
Nói như vậy, điểm tài phú của mình cuối cùng cũng coi như đủ 1 tỷ rồi!
Sau một khắc, Phương Bình đã vội vàng nói: "Viện trưởng, chuyện tiền bạc kia..."
Hoàng Cảnh mệt tim dễ sợ, thằng nhóc này thật là dai.
Không muốn dây dưa với cậu, Hoàng Cảnh không nhịn được nói: "Chờ một chút đi, tôi đã cho bọn họ số điện thoại của em, em cho rằng tôi sẽ qua tay lấp liếm sao? Đến lúc bán, nếu em đổi ý không muốn 50 triệu, tìm tôi muốn mấy trăm triệu, tôi cũng không bỏ thêm xu nào đâu!”
"Nói thế nghĩa là viện trưởng đang nghi vấn nhân phẩm của em sao..."
Hắn còn chưa dứt lời, Hoàng Cảnh đã vung tay lên như quét rác, trực tiếp đuổi Phương Bình ra khỏi cửa, cửa phòng làm việc "Ầm" một tiếng, đóng lại.
Em còn có nhân phẩm sao?
Ở bên ngoài thì chững chạc ra vẻ, ở trước mặt tân sinh thì nghiêm túc lạnh lùng, ở trước mặt thầy cô thì ai không ai biết em nghịch ngợm cỡ nào.
...
Chiều ngày 28, điện thoại di động của Phương Bình vang lên một tiếng.
50 triệu đến rồi!
Còn việc ai là người mua tâm tủy thì cậu không quan tâm, cũng không hỏi, tiền vào tài khoản là được.
Tiền vừa đến, Phương Bình ngay lập tức liếc mắt nhìn số liệu:
Tài phú: 1 tỷ
Khí huyết: 2100 cal (2300 cal+)
Tinh thần: 690 hz (699 hz)
Tôi cốt: 177 đốt (100%), 29 đốt (30%+)
Một lát sau, trước mắt tối sầm lại, Phương Bình tức khắc vui mừng vô cùng, thật sự thăng cấp rồi!
Giờ khắc này, cậu chỉ có thể ngồi chờ.

Lần này, hệ thống tốn khá nhiều thời gian để thăng cấp.
Phải đến khi sắc trời dần tối lại, Phương Bình mới thấy số liệu xuất hiện trước mắt.
Tài phú: 1 tỷ
Khí huyết: 2100 Cal (2300 Cal+)
Tinh thần: 690 hz (699 hz)
Tôi cốt: 177 đốt (100%), 29 đốt (30%+)
Không gian chứa đồ: 1 mét khối
Năng lượng bình phong: 10.000 điểm tài phú/phút (1)
"Mẹ nó, chỉ có vậy thôi hả?"
Phương Bình nhìn một hồi, lật trước lật sau mấy chục lần, cẩn thận nhìn thật là lâu, xụ mặt không nói gì.
Nói vui mừng thì chắc chắn là có.
Không gian chứa đồ mà cậu tha thiết mong ước thật sự có tồn tại!
Tuy 1 mét khối không lớn, nhưng tuyệt đối không nhỏ, để một số ít đồ dùng hằng ngày thì tuyệt đối không có vấn đề gì. Đương nhiên vấn đề then chốt là khi đào mỏ, có thể ẩn bớt năng lượng vào, không đến nỗi giống như lần trước, vì năng lượng bị tiết ra ngoài mà bị vô số yêu thú truy sát.
Không gian chứa đồ xuất hiện, Phương Bình vẫn cực kỳ vui mừng.
1 tỷ điểm tài phú, cũng không uổng phí mình tốn nhiều thời gian như vậy.
Nhưng cái thứ cuối cùng là cái quần què gì vậy?
Năng lượng bình phong?
"Dùng để phòng ngự sao?"
Phương Bình không hiểu lắm, dựa theo lý giải của cậu thì nó dùng để phòng ngự?
Giống như lực lượng tinh thần bình phong của Tông sư sao?
Là ý này sao?
Suy nghĩ một chút, Phương Bình cắn răng một cái, thử một chút xem!
Cậu thầm nghĩ một lát, đột nhiên, xung quanh thân thể Phương Bình giống như xuất hiện thứ gì đó không rõ, Phương Bình lẩm bẩm nói: "Không có cảm giác lớn lắm."
Nói xong, Phương Bình bỗng nhiên vung tay đánh một quyền vào mặt mình!
---
(1) Năng lượng bình phong: lớp năng lượng bảo hộ, che chắn. Do công dụng không phải là lá chắn nên ta không dịch là lá chắn, tránh hiểu lầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận