Toàn Cầu Cao Võ

Chương 894: Bị Bắt (2)

Dưới mặt đất.
Trái tim của Phương Bình đập bùm bùm liên hồi, hắn nghĩ, có phải lần trước mình đã đào mộ tổ nhà Giảo hay không? Nếu không, sao nó vẫn tìm mình.
Nếu là hắn, gặp phải một tên võ giả địa quật cấp ba, đối phương chạy hoặc trốn đi mất, nếu không tìm được, hắn cũng sẽ không truy sát.
Nếu có công sức ấy, hắn có thể diệt được mấy tên cấp bốn cấp năm rồi.
Yêu thú cao cấp rất hiếm khi làm chuyện này!
Vì sao mình toàn gặp mấy con yêu thú tào lao vậy chứ?
"Đừng tìm ta nữa! Nhất định phải tìm ta làm gì?"
Phương Bình khóc không ra nước mắt. Không thấy Hoàng Cảnh, lúc này cũng không biết tình hình thế nào rồi, nếu không, có người hấp dẫn sự chú ý của Giảo, hắn có thể tìm cơ hội rời đi.
Hiện tại, Vị Cẩu Lĩnh to lớn dường như chỉ còn một mình mình là người sống, muốn chạy cũng khó.
Ngay khi Phương Bình thu người im lìm như một tảng đá trong hang nhỏ, bỗng nhiên, con ngươi hắn hơi giật giật.
"Đây là cái gì?"
Hắn nhìn thấy một thứ nhàn nhạt như máu đang thẩm thấu từ trong bùn đất mà đến, sau đó chui tọt vào trong người hắn!
"Cái quái gì?"
Sắc mặt Phương Bình thay đổi, khi sợi khí huyết đó chui vào trong cơ thể, sắc mặt Phương Bình thay đổi cực lớn!
Lực lượng khí huyết!
Lực lượng khí huyết rất quen thuộc!
"Là lực lượng khí huyết của mình!"
Trong khi Phương Bình đang ý thức đây là cái gì, trước mắt hắn đột nhiên sáng lên, lớp đất phía trên đã bị xốc lên rồi!
Một cái đầu màu vàng cực to xuất hiện trước mặt hắn.
Sắc mặt Phương Bình trắng bệch, cười nhạt nhẽo nói: "Giảo đại vương, lâu rồi không gặp, ha ha!"
Giảo thật sự điên rồi!
Nó vậy mà vẫn giữ lại lực lượng khí huyết của mình! Điều này khiến Phương Bình hoàn toàn không ngờ tới!
Đôi mắt to của Giảo nhìn hắn, ngập sự chế giễu.
Phương Bình nuốt nước bọt, từ trong đất bò ra, cười khan nói: "Giảo đại vương, ngài đói chưa? Ăn gì chưa?"
Giảo không trả lời, lúc này nó không có tâm trạng để ăn.
Ngay sau đó, Phương Bình bị lực lượng tinh thần kéo đi, trôi nổi trên không, rất nhanh được dẫn tới trước mặt con yêu thú kia.
Giảo nhìn yêu thú, lại nhìn Phương Bình, Phương Bình không hiểu lắm, nhỏ tiếng nói: "Đại vương là muốn ta thu lại lễ vật này?"
Vừa nói xong, móng vuốt màu vàng của Giảo đập xuống!
Phương Bình bị đập bẹp vào trong lòng đất, mặt đỏ lên, ông nội mi, đột nhiên mang ta đến đây, làm sao ta biết được ngươi muốn làm gì?
Xem ra không phải là tặng quà cho mình?
Giảo nện hắn một cái, tiếp đó, phía trước hiện ra một gai nhím dài sắc bén, Phương Bình nhận ra, đây là gai nhím trên người con thú Vị Cẩu trước đó.
Mấu chốt là cho mình nhìn cái này thôi sao?
Giảo thấy hắn vẫn chưa hiểu, khua móng chặt đứt lông nhím, sau đó lại nhìn về phía xa, nghĩ một chút, phía trước đột nhiên hiện lên một thanh đoản kiếm hư vô, lực lượng tinh thần hóa hình, mà trong nháy mắt đoản kiếm xuất hiện, một bóng người không quá rõ hiện lên.
Phương Bình nhìn chằm chằm một lúc, đây là nhìn hình đoán chữ sao?
"Có người dùng đoản kiếm giết thú Vị Cẩu, ngài muốn đoản kiếm phải không?"
Thực ra Phương Bình đoán được, đó là Hoàng Cảnh, mặc dù Giảo chỉ đưa ra một bóng người hư ảo.
Thấy Giảo nhìn chằm chằm vào mình, Phương Bình cười nhạt nhẽo nói: "Cái này… Cái này... Ta biết người này, nhưng không quen hắn..."
"Cái gì? Tìm không được người thì muốn ăn ta? Đừng a..."
Trong đầu Phương Bình nghĩ đến chuyện có nên dẫn Giảo đi tìm Hoàng Cảnh không?
Nhưng Giảo muốn làm gì?
Muốn ăn thịt Hoàng Cảnh sao?
Không đúng, nó muốn đoản kiếm, đoản kiếm... Thần binh?
Nó muốn thần binh?
Mắt nhìn thấy Giảo lại dùng móng vuốt vẽ lên người nó, Phương Bình ngờ vực nói: "Đại vương, ngài muốn dùng đoản kiếm đâm chính mình?"
"..."
"Vậy thì... Hay là ta dùng đao chém ngài mấy nhát nhá?"
Mắt thấy Giảo có chiều hướng nổi giận, Phương Bình vội vàng ngậm miệng, nhưng vẫn động não.
Giảo muốn làm gì?
Bảo Hoàng Cảnh dùng đoản kiếm đâm nó?
Đây là sống lâu chán rồi?
Mặc dù không thể hiểu được, Phương Bình vẫn cười nói: "Đại vương, hay là thế này, ta đi tìm người, tìm được rồi, ta mang đoản kiếm trở về, chém ngài mấy cái được không?"
Dẫn đối phương tìm Hoàng Cảnh, hắn không dám.
Lỡ nó giết Hoàng Cảnh thì phải làm sao?
Hơn nữa, hiện tại không biết tình hình Hoàng Cảnh thế nào.
"Đúng rồi, hiệu trưởng đang bị yêu thú truy sát, có nên… dụ Giảo qua đó hay không?"
Trong đầu Phương Bình bất giác nảy ra ý nghĩ này, kết quả vẫn chưa nghĩ xong, Giảo đã vô cùng không kiên nhẫn nện xuống mặt đất.
Ngay sau đó, Phương Bình bay vút lên trời, Giảo trực tiếp dẫn hắn chạy về phía trước đó Hoàng Cảnh chạy trốn!
"Là đi tìm hiệu trưởng sao? Nó rốt cuộc muốn làm gì?"
Nghĩ những điều này, Phương Bình lại nhìn xuống cái xác con yêu thú dần dần biến mất, có chút không cam lòng, dù sao mày cũng nên để tao lấy hạch tim hạch não mang đi chứ!
Giảo cũng quá lãng phí rồi!
Hình như ánh mắt của Phương Bình quá nóng bỏng, Giảo khẽ quát một tiếng, mang theo ý cảnh giác.
Phương Bình nửa đoán nửa nói bừa: "Không thể động vào? Giảo đại Vương, là do ngài giết phải không? Vì sao ngài không ăn?"
"..."
"Không thể ăn? Phải giữ lại đúng không?"
"..."
Phương Bình liên tục suy đoán, khi bị Giảo đưa đi một đoạn, đột nhiên Phương Bình nghĩ đến điều gì đó... Hình như mình không mặc quần áo !
Có điều lúc này, trời cũng đã tối, có lẽ không ai nhìn thấy mình đâu nhỉ?
Giảo muốn Hoàng Cảnh dùng đoản kiếm thần binh đâm nó, còn giữ lại cái xác yêu thú bất động đó, yêu thú của Vị Cẩu Lĩnh cũng biến mất, lẽ nào bị giết yêu diệt khẩu?
"Không lẽ Giảo muốn lão Hoàng thay nó gánh tội?"
Phương Bình cảm thấy thao tác này có chút quen thuộc.
"Trên cái xác yêu thú chết đi kia, có lẽ lưu lại một vài chứng cứ… Chứng cứ liên quan đến lão Hoàng, vì vậy Giảo mới không ăn con yêu thú đó... Còn gai nhím dài trước đó… khí tức của thần binh, lẽ nào trên người con yêu thú chết có sót lại khí tức của thần binh sao?"
"Giảo và con kia cùng một phe, đột nhiên nội chiến nên đã giết đối phương, sau đó muốn đổ tội cho lão Hoàng."
"Nhưng nó lo lắng người ta không tin... Hoặc là yêu thú khác không tin, vì vậy mới bảo lão Hoàng đâm nói vài nhát, để lưu lại khí tức của thần binh?"
"Giảo cần lấy được lòng tin của ai?"
"Lẽ nào yêu thú cũng có tổ chức?"
"Không đúng, không đúng, mấu chốt là... Con yêu thú này, mẹ nó, rất xảo quyệt a, vậy mà còn muốn để người khác thay nó gánh tội!"
Phương Bình vẫn đang suy nghĩ, một màn diễn ra ngay sau đó khiến hắn sụp đổ!
Một luồng ánh sáng chói, tỏa trên người hắn!
Bóng đêm tối đen, Phương Bình sáng rực, vô cùng chói mắt…
Quan trọng là hắn không mặc quần áo!
Phương Bình dám khẳng định, nếu như xung quanh có người, tuyệt đối có thể nhìn thấy hắn!"
"Ông đây nhất định phải làm thịt ngươi!"
Trong lòng Phương Bình gào thét, con Giảo điên này, thế mà nghĩ ra cách này khiến hắn xuất hiện, dụ lão Hoàng tới!
Quả thật chính là đang giẫm đạp lên tôn nghiêm của hắn!
Phương Bình tức muốn ói máu, trên đầu hiện lên một chút ánh kim, hắn che mặt lại, thân dưới xuất hiện luồng ánh sáng vàng kim mạnh mẽ che đi tiểu đệ của hắn.
Quá mất mặt!
"Thù này ta nhớ kỹ rồi! Đợi đấy! Sớm muộn gì cũng xử đẹp ngươi!"
Phương Bình tức gần chết, ngược lại, đôi mắt to của Giảo lóe lên tia nghi hoặc, đây là thân thể bất diệt?
Không quan tâm Phương Bình có tức giận hay không, Giảo kéo Phương Bình bay loạn khắp nơi, Phương Bình sáng chói như ngọn đèn sáng rực giữa bầu trời.
Mà chiêu này quả thật có tác dụng.
Ở phía xa, Hoàng Cảnh đang trốn ở một nơi trong rừng hồi phục vết thương, hắn nhìn thấy ánh kim sáng rực đó, sắc mặt thay đổi liên tục!
Phương Bình bị bắt rồi!
Hắn cũng không ngờ, Giảo lại nghĩ ra cách bắt con tim tới uy hiếp hắn!
Lúc này, hắn vẫn chưa trở về thành Hy Vọng, Phương Bình và Tần Phượng Thanh vẫn còn ở Vị Cẩu Lĩnh, hai con yêu thú cao cấp của Vị Cẩu Lĩnh đều chết rồi, hắn định đợi Giảo rời khỏi thì sẽ đi tìm người.
Nhưng không ngờ, Giảo không những không đi mà còn chủ động tìm tới.
Con Giảo này rốt cuộc muốn làm gì?
Sắc mặt Hoàng Cảnh u ám, mình có nên xuất hiện hay không?
Hắn thừa nhận hắn không phải là đối thủ của Giảo, đặc biệt là sau khi đối phương đã ăn một con yêu thú cấp tám, lúc này e là càng đáng sợ hơn trước đó.
Một khi xuất hiện, vậy thì nguy hiểm.
Nhưng Phương Bình đã bị bắt, nếu hắn không chịu xuất hiện, Phương Bình bị giết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận