Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1104

Phương Bình hùng hồn: Những võ giả như bọn ta, đặc biệt là ta, muốn đi phải đi con đường mạnh nhất, ta không biết đại Tông sư đang chất vấn cái gì, nhưng Phương Bình này nhất định chỉ đi con đường của mình!"
Vương Kim Dương cũng bình tĩnh nói: "Bọn ta cũng vậy, con đường võ đạo như thế nào vẫn nên tự mình đi, có thể tham khảo, còn rập khuôn thì thôi. Có cường giả đồng ý chỉ dạy bọn ta, bọn ta sẽ vô cùng cảm kích, còn nếu đi lên một con đường mòn, xin lỗi, không ham!"
"Hừ!"
Trong số người thành Trấn Tinh đến, có mấy người hừ nhẹ một tiếng.
Hung hăng!
Đi con đường võ đạo của chính mình!
Con đường của tuyệt đỉnh các ngươi không muốn đi?
Lời này quả thực rất hung hăng, dù bây giờ hỏi tất cả các cấp chín, cũng không mấy ai dám nói ra lời này.
Nếu thật sự có cơ hội trở thành tuyệt đỉnh, e là các cấp chín sẽ động lòng đỏ mắt tranh giành.
Lần này, thành Trấn Tinh mất nhiều người như vậy, bọn họ quả thực không quá cam tâm, mấy vị võ giả trung cấp thế mà lại còn sống, thành Trấn Tinh lại chết nhiều Tông sư như vậy, tâm tình mọi người đều không quá tốt.
Phương Bình cũng không lên tiếng, hiện tâm tình những người này không tốt, hắn cũng lười nói thêm cái gì.
Huống hồ, người ta còn có 12 vị lão tổ tuyệt đỉnh, hắn cũng không chọc nổi. Chỉ cần bọn họ không gây phiền phức cho mình, kệ bọn họ muốn ừ hử thế nào.
Vi Dũng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói: "Bây giờ Thiên Nam địa quật đã bình định, Phương Bình, Tần Phượng Thanh, hai người các ngươi có bằng lòng vào lại Giới Vực một lần? Yên tâm, lần này thành Trấn Tinh sẽ sắp xếp người đi theo ven đường bảo vệ các ngươi..."
Phương Bình thẳng thắn từ chối: "Ta đi Giới Vực cũng vô dụng, ta nói rồi, ta không vào bên trong được. Ta có thể thu lại khí tức, nhưng cũng chỉ dùng để che lấp hành tung, không có tác dụng gì khác.
Về phần Tần Phượng Thanh..."
Bên cạnh, Tần Phượng Thanh nói thẳng: "Ta đi rồi cũng vô dụng, ta đã nói rồi, vì kết giới chủ động bạo phát thủy triều năng lượng, xung kích kết giới, ta mới có thể thò một tay vào.
Ta mới cấp năm, lẽ nào các vị còn muốn ta vào bên trong nạp mạng?
Nếu không có khó khăn lớn thì ta làm, nhưng đây rõ ràng bảo ta đi nạp mạng, dù các vị là Tông sư, nhưng cũng không thể bắt bọn ta đi chịu chết chứ?"
Hắn cũng không muốn đi, quá nguy hiểm rồi!
Nói là thành Trấn Tinh đi theo bảo vệ, nhưng bản thân thành Trấn Tinh cũng không chắc chắn, đi theo bọn họ còn chẳng bằng đi theo đám Phương Bình.
Hắn chỉ mới cấp năm, chết là hết, thành Trấn Tinh đại khái sẽ không quan tâm đến sự sống chết của hắn.
Lúc đi còn tốt, lúc về... nếu lúc đi không có hiệu quả gì, lúc về, ven đường gặp phải nguy cơ, ai sẽ lo cho hắn.
Mấy người Tô Hạo Nhiên nhíu mày, Nam Vân Nguyệt bỗng nhiên lên tiếng nói: "Hiện tại tốt nhất không nên có thêm cao cấp tiến vào Thiên Nam địa quật, dễ khiến Tùng Vương phản công."
Tô Hạo Nhiên cân nhắc chốc lát, khẽ thở dài: "Thôi vậy, nhưng nếu lần sau có cơ hội, ta vẫn hy vọng các vị có thể đi theo chúng ta một chuyến. Dù sao chuyện này có liên quan đến chuyện một vị tuyệt đỉnh mất mạng, có một số chuyện chúng ta cần phải tìm hiểu càng nhiều càng tốt."
Tô Hạo Nhiên nói xong, Dương Thanh trước đó đã bị quát mắng bỗng nhiên nhìn về phía đám người Phương Bình nói: "Phương Bình, theo lời ngươi nói, thành chủ thành Sắc Vi và Thiết Mộc đều giao thủ với ông tổ nhà ta đến khi sắp chết..."
Hắn còn chưa nói xong, Phương Bình đã trực tiếp ngắt lời: "Thành chủ thành Sắc Vi và Thiết Mộc không phải do Dương đại Tông sư tiêu diệt!
Ngoài ra..."
Sắc mặt Phương Bình lạnh lùng hẳn, hắn chậm rãi nói: "Ta không phủ nhận chuyện thành Trấn Tinh là thần thủ hộ của Hoa Quốc, bởi ta cũng được các vị lão tổ che chở.
Nhưng chiến lợi phẩm ở địa quật tác chiến như thế nào, đều được phân phối rõ ràng!
Bây giờ nói với ta điều này, vị Tông sư này, ngươi không cảm thấy hơi quá đáng sao?
Nói như vậy, ta liều mình mang về hai vị cường giả cấp tám, mang về di thể của Dương đại Tông sư là sai sao?
Nếu thành Trấn Tinh có ý nghĩ này, thực lực ta không bằng người, vậy ta nhận, các ngươi có thể lấy đồ đi đi.
Nhưng 12 vị lão tổ tuyệt đỉnh sẽ thèm muốn chiến phẩm nhỏ nhoi của một võ giả cấp sáu như ta sao?
Nếu có cơ hội, ta muốn đến trước mặt các lão tổ hỏi thăm một chút, thành Trấn Tinh đối xử như vậy với võ giả bên ngoài thành sao? Đối xử như vậy với người yếu đã liều mình cứu mạng hai vị cường giả cấp tám sao?"
Dương Thanh còn muốn nói, Tô Hạo Nhiên đã nhíu chặt lông mày, trầm giọng nói: "Dương Thanh, lão Dương không còn, tâm tình ngươi không tốt, ít nói vài câu đi!"
Ông biết ý định của Dương Thanh!
Di thể của thành chủ thành Sắc Vi hoàn chỉnh, nếu mang về, có thể thử cho cường giả cấp tám nhà họ Dương tham khảo tiến vào cấp chín.
Hơn nữa, nghe nói còn có một thanh thần binh cấp chín.
Thần binh cấp chín, dù ở thành Trấn Tinh thực ra cũng là vật hiếm thấy.
Có thần binh cấp chín của Dương Đạo Hoành, nếu có thêm một thanh thần binh cấp chín nữa... Hai vị Tông sư nhà họ Dương đều cầm trong tay thần binh cấp chín, lực chiến sẽ tăng lên nhiều.
Cứ như vậy, có lẽ có thể bù đắp được việc không có cấp chín tọa trấn.
Nhưng lần này Phương Bình đã mang về hai vị cường giả cấp tám, lập được đại công ở Thiên Nam địa quật, nếu Dương Thanh làm như vậy, sẽ khiến nhiều người chỉ trích, bao gồm cả trung ương chính phủ.
Chỉ vì chút đồ mà khiến trung ương chính phủ xa cách, thậm chí khiến hai vị tuyệt đỉnh có ác cảm thì không phải chuyện tốt.
Dương Thanh lại im lặng.
Tô Hạo Nhiên không nói nữa, ông nhìn Phương Bình: "Lần này, các ngươi mang di hài lão Dương về, mang theo cả hai người Lý Mặc, thành Trấn Tinh sẽ không quên ơn này, đến khi các ngươi đến thành Trấn Tinh, bọn ta sẽ báo đáp!
Lần này đi ra, bọn ta cũng không chuẩn bị cái gì..."
Phương Bình lập tức nói: "Đại Tông sư khách khí, mặc kệ là thành Trấn Tinh hay là chúng ta, không cần phân biệt rõ ràng như vậy, mọi người đều là võ giả nhân loại, võ giả của Hoa Quốc, đều phấn đấu chống lại địa quật!
Nếu có cơ hội xuất lực, Phương Bình ta cũng sẽ làm! Dương Tông sư vì có người thân qua đời, tâm tình không tốt, ta có thể hiểu được."
"Vậy thì cảm ơn."
Tô Hạo Nhiên cũng không nói gì nữa, nhìn Nam Vân Nguyệt, nói: "Chuyện đã đến mức này, ta tạm thời cũng không có cách nào vào Thiên Nam địa quật, đám người Lý Mặc vẫn còn trọng thương hôn mê, Bộ trưởng Nam, ta về trước."
Nam Vân Nguyệt gật gật đầu, một bên, Bộ trưởng Vương mở miệng nói: "Tô gia chủ, giải thi đấu võ đạo thanh niên toàn cầu sắp diễn ra phải không?"
Tô Hạo Nhiên khẽ nhíu mày.
Vương bộ trưởng tiếp tục nói: "Mấy người Phương Bình đều đã bước vào cấp sáu, thực lực không tệ. Lần này ở Thiên Nam địa quật lại lập đại công, ý của Bộ trưởng muốn bọn họ tham dự trận đấu tranh giành tiêu chuẩn vào vùng cấm..."
Tô Hạo Nhiên lập tức cau mày nói: "Bộ trưởng Vương, nếu Bộ trưởng Trương đã mở lời, vậy dĩ nhiên không thành vấn đề. Nhưng số lượng tiêu chuẩn có hạn..."
Nói xong, Tô Hạo Nhiên liếc mắt nhìn đám người Phương Bình.
Đùa gì thế!
13 nhà của thành Trấn Tinh vốn đã không giành được bao nhiêu tiêu chuẩn, phải chia cho trung ương chính phủ và Quân bộ.
Bây giờ còn muốn chia cho mấy người này, vậy thành Trấn Tinh chắc chẳng còn cơ hội nào.
Bộ trưởng Vương cười cười nói: "Ý của Bộ trưởng là để bọ họ tự tranh lấy!"
"Dù sao bọn họ cũng mới cấp sáu sơ kỳ..."
"Nhưng bọn họ đã từng chiến thắng đám Trịnh Nam Kỳ!"
"..."
Hai người còn đang trò chuyện thương lượng, nhóm Phương Bình không biết vào vùng cấm có ý nghĩa như thế nào, nhưng nhìn thành Trấn Tinh bất đắc dĩ như vậy, hẳn là có lợi ích, nên không ai nói chen vào.
Trước đó Tưởng Siêu nói bọn họ không đủ uy tín, không có chống lưng, có lẽ không có cơ hội.
Hiện tại, sau một chuyến đi Thiên Nam địa quật, mấy người bọn họ lập được đại công, Trương Đào quan tâm đến bọn họ, bắt đầu tranh thủ cơ hội cho bọn họ.
Ngay cả tuyệt đỉnh cũng cảm thấy cơ hội này không tệ, Phương Bình cảm thấy, có lẽ có lợi ích.
Tuy hắn từng nghĩ đến chuyện tự mình trà trộn đi vào.
Nhưng Ngự Hải Sơn là một trong các cấm địa, yêu thú cao cấp vô số, nếu muốn tự mình trà trộn vào, đó là con đường vô cùng nguy hiểm, còn có thể sẽ gặp phải tuyệt đỉnh.
Hiện tại có cơ hội quang minh chính đại đi vùng cấm, còn gì tốt hơn thế.
Thực ra, Phương Bình vẫn khá là tò mò về vùng cấm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận