Toàn Cầu Cao Võ

Chương 930: Đoàn Giao Lưu

Ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Ngày 14 tháng 3, Phương Bình lại trở về Ma Võ.
Vừa về tới Ma Võ, Ủy ban nhà trường lập tức đưa hắn xem một thư hẹn.
Ngày 18 tháng 3, đoàn dự thi giải võ đạo thanh niên quốc tế sẽ đến Ma Võ giao lưu.
Người đưa thư hẹn là một vị chủ nhiệm ủy ban nhà trường, Phương Bình liếc mắt nhìn thư hẹn, cười nói: "Biết là người không ạ? Có bao nhiêu người sẽ tới?"
"Tổng cộng có 16 người, do hai vị Tông sư là Phó bộ trưởng Vương của Bộ Giáo Dục, và Phó hội trưởng Hiệp Hội Võ Đạo Hoa Quốc dẫn đội, đội viên gồm 10 thành viên dự thi và 4 vị công nhân viên đi theo."
"Hai vị Tông sư dẫn đội, Phó bộ trưởng Vương là cấp tám... xem ra quy mô trận này không nhỏ. Có thông tin gì về thành viên dự thi không?"
"Tạm thời không có."
"Lão sư có tìm hiểu được giải thi đấu võ đạo thanh niên toàn cầu là giải đấu gì không?"
"Đúng là có giải đấu này, nhưng chưa công khai đối ngoại, chỉ là giải đấu được Hiệp Hội Võ Đạo Thế Giới tuyên truyền nội bộ."
"Vậy này lần đến Ma Võ chúng ta, chủ yếu là giao lưu võ đạo? Hay là có mục đích khác?"
Vị chủ nhiệm kia suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ giao lưu là chính, đại khái cũng muốn mở mang kiến thức xem chiến lực đạo sư của chúng ta như thế nào. Hội trưởng Phương, đối phương nói rõ, lần này chủ yếu giao lưu với cấp sáu, ngươi xem nên sắp xếp đạo sư nào ra tiếp đón?"
Phương Bình khẽ cười: "Khó trách bọn họ không thèm nhìn đến học sinh trường mình, hóa ra đều là cấp sáu... 10 vị võ giả cấp sáu chưa đến 30 tuổi, quả thực không yếu, nhưng cùng lắm cũng là như vậy."
Không mạnh như hắn nghĩ, võ giả cấp sáu ở tuổi 30, võ đại cũng có.
Trong số sinh viên võ đại tốt nghiệp, cũng có người lên cấp sáu khi chưa đến 30 tuổi.
Ví như mấy anh chị võ giả cấp năm vừa mới tốt nghiệp năm ngoái, bọn họ cũng chỉ mới 23-24 tuổi, vẫn có hy vọng lên cấp sáu trước 30 tuổi.
"Đến lúc đó tính sau đi, lão sư, ngài bảo mấy vị viện trưởng chuẩn bị một chút..."
"Mấy vị viện trưởng?"
Vị chủ nhiệm kia hơi sửng sốt, mấy vị viện trưởng đều là đỉnh cấp sáu, nếu thêm vào lão Lý và Lữ Phượng Nhu, vậy xem như là hai vị đại Tông sư rồi.
Phương Bình cười nói: "Nhìn thực lực của bọn họ, lại nhìn thái độ của bọn họ, rồi quyết định sau.
Nếu thật sự đến giao lưu, vậy thì sắp xếp đạo sư có thực lực tương ứng đến tiếp đãi.
Nếu có ý định âm thầm muốn đạp Ma Võ một cước, vậy thì chúng ta sẽ cho họ biết vì sao hoa lại đỏ.
Nếu có ý định kiếm chuyện... Nếu ta đoán không lầm, bọn họ là con cháu của nhân vật lớn, không đánh chết, nhưng có thể đánh trọng thương, luận võ giao lưu, bị thương là điều không thể tránh khỏi.
Ứng đối ra sao còn phải xem bọn họ thế nào.
Ma Võ bây giờ là đệ nhất danh giáo, khó khăn lắm mới xây dựng được tên tuổi này, nếu bị người khác đạp một cước thì không hay rồi.
Kinh Võ vẫn luôn không phục, cũng không thể để cho bọn họ có cơ hội."
Nói xong, bỗng Phương Bình khẽ thở dài: "Đáng tiếc, Ma Võ chúng ta không có cường giả tuyệt đỉnh."
Nếu có một vị cường giả tuyệt đỉnh, đây mới là khởi nguồn sức mạnh.
Không nói thêm nữa, Phương Bình thở một hơi, nói: "Mấy ngày tới, chuyện ở trường học, chủ nhiệm cứ việc thương lượng với mấy vị viện trưởng là được, ta muốn bế quan tu luyện."
Chủ nhiệm ủy ban sửng sốt, nhỏ giọng hỏi: "Hội trưởng Phương... sắp đột phá lên cấp sáu rồi hả?"
Ôi đậu xanh, quá khủng bố!
Phương Bình cười cười, lắc đầu: "Không nhanh như vậy đâu, sắp tới ta muốn trau dồi và củng cố một số vấn đề khi tu luyện, luyện chiến pháp, sau đó thử nghiệm xem có thể tìm được cửa tam tiêu hay không."
Tìm được cửa tam tiêu cũng không có nghĩa bước vào cấp sáu.
Cửa tam tiêu tồn tại giữa hư vô và thực tại, tìm được còn phải làm sao để hiện thực hóa nó, kết nối năng lượng, khi bắt đầu từng chút từng chút đóng kín cửa mới xem như bước vào cấp sáu.
Giai đoạn cấp sáu sơ - trung - cao kỳ đều chủ yếu tu luyện đóng kín cửa tam tiêu.
"Phù!"
Chủ nhiệm ủy ban thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng chỉ mới là cấp sáu sơ kỳ.
Nếu Phương Bình vào cấp sáu, hắn thật muốn nhảy lầu, dù nhảy cũng không chết.
Phương Bình nói xong, lại dặn dò: "Đương nhiên, nếu Ma Đô địa quật có tin tức gì, có thể cho người đến thông báo ta bất cứ lúc nào."
Hắn ra khỏi địa quật được một tuần rồi.
Phía bên địa quật vẫn không có tin tức gì, Phương Bình cũng hơi lo lắng, nếu không có tin tức nữa, hắn sợ rằng bên địa quật xảy ra biến cố rồi.
"Được, nếu có tin tức, ta lập tức cho người đến thông báo."
...
Chiều ngày 14 tháng 3, Phương Bình bắt đầu bế quan.
Lần này, hắn quả thật phải cố gắng củng cố lại con đường võ đạo của mình.
Từ lúc Phương Bình tiếp xúc với võ đạo đến giờ vẫn chưa tới hai năm. Trong thời gian này, liên tục lên cấp, thậm chí sắp lên cấp sáu, tốc độ tu luyện nhanh tột đỉnh.
Tu luyện nhanh như vậy, hắn cũng biết, kiến thức của mình về võ đạo thật ra kém xa những người khác.
Rất nhiều người có thể sáng tạo ra chiến pháp khi còn là võ giả trung cấp, mà hắn... đừng nói đến sáng tạo, cải tiến một loại chiến pháp có sẵn còn khó như lên trời.
Khả năng khống chế khí huyết, khống chế sức mạnh của Phương Bình thực ra rất yếu.
Vấn đề này, không chỉ Phương Bình gặp phải, mấy vị võ giả thiên kiêu lên cấp quá nhanh, ít nhiều cũng gặp khó khăn trong chuyện khống chế sức mạnh.
Khi Tần Phượng Thanh còn là võ giả cấp ba, hắn có thể vượt cấp đánh giết địch.
Nhưng đến cấp năm, đừng nói là đánh cấp sáu, nếu hắn có thể đánh bại cấp năm trung kỳ, xem như hắn lợi hại.
Gặp phải một số lão sư cấp năm trung kỳ kỳ cựu thì người có cầu thiên địa biến dị và đầu trọc như Tần Phượng Thanh chưa chắc đã là đối thủ.
So với Tần Phượng Thanh, nhóm Vương Kim Dương khá hơn một chút.
Thời gian bọn họ tu luyện cấp bốn thực ra đều không ngắn.
Nhưng khi lên cấp năm, tốc độ lên cấp của bọn họ cũng nhanh hơn hẳn, có lẽ cũng không có thời gian tích lũy kinh nghiệm và mài dũa chính mình.
Phương Bình bế quan, toàn bộ Ma Võ triệt để yên tĩnh lại.
Mỗi người đều đang cố gắng tu luyện, nắm bắt tất cả cơ hội để tu luyện.
Năm nay, nội bộ Ma Võ đã công bố tin tức về địa quật rồi.
Ngoại trừ mấy chục sinh còn chưa lên cấp một, những người khác đều bắt đầu tiếp thu kiến thức về địa quật rồi. Ngay cả nhóm mấy chục học sinh phi võ giả kia, e là đến cuối tháng cũng đều trở thành võ giả rồi.
Ngay khi Phương Bình bế quan tu luyện.
Trên đường cao tốc từ Kinh Đô đến Ma Đô, một chiếc xe buýt lao nhanh vun vút.
Trên xe có hơn mười người, nam nữ già trẻ đều có.
Hiện tại, ngồi trên hàng ghế đầu là một thanh niên bụ bẫm nhỏ nhỏ con, hắn nghiêng đầu nhìn về cô nữ sinh ngồi ngay phía sau mình, cười ha hả nói: "Tố Tố, đến Ma Đô, chúng ta đi ra ngoài chơi một vòng cho đã nha, mấy năm nay tù túng chán chết.
Ma Đô là nơi phồn hoa nhất Hoa Quốc đó..."
Nữ sinh phía sau cột tóc bím, nhìn tuổi tác không lớn, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, chỉ là có bộ đồi núi nảy nở.
Nếu Phương Bình ở đây, ắt hẳn hắn sẽ so sánh với Lăng Y Y.
Vóc người nhỏ nhắn như nhau, nhưng nhìn người ta kìa.
Cô nữ sinh tên Tố Tố chớp chớp mắt một hồi, lắc đầu nói: "Không đi chơi, chúng ta đến luận bàn võ đạo."
Thanh niên mập bình thản nói: "Luận bàn giao lưu không quan trọng, thắng thua không thành vấn đề..."
"Tưởng Siêu!"
Thanh niên mập còn chưa nói hết, một thanh niên khác phía sau đã lạnh lùng lên tiếng: "Ai nói với ngươi thắng thua không quan trọng? Nếu như ngươi ôm suy nghĩ như vậy, vậy ngươi đừng đi, đỡ khiến bọn ta bị mất mặt!"
Tưởng Siêu mập mạp nghe thanh niên kia nói vậy, bĩu môi nói: "Đánh không lại mà, ngươi bảo ta làm sao bây giờ? Người ta là đạo sư ở Ma Võ, có ai mà không từng chiến đấu dưới địa quật..."
Nói xong, Tưởng Siêu lại nói: "Phải, chúng ta cũng xuống địa quật chiến đấu... Nhưng bên cạnh có cấp tám bảo vệ, cấp sáu như chúng ta đánh cấp năm, còn phải nghĩ bên cạnh có người giúp chúng ta áp chế họ... Dù sao ta cảm thấy ta khẳng định đánh không lại mấy người liều mạng kia.
Nếu thật sự lên võ đài, bị đánh chết thì làm sao bây giờ?"
Thanh niên lạnh lùng kia mấp máy môi, cắn răng nói: "Còn chưa đánh ngươi đã biết chúng ta thua chắc rồi? Bởi vì có quá nhiều người phế như ngươi nên chúng ta mới bị xem thường!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận