Toàn Cầu Cao Võ

Chương 306: Thịnh thế

Lúc này Phương Bình bắt đầu tính toán cho Phương Viên, còn về chuyện các nơi thành lập chiến đội, cũng dần dẫn truyền ra rồi.
Ngoại trừ Nam Giang, còn có không ít tỉnh cũng tiến hành chính sách như vậy.
Phương Bình nhìn thấy tin tức, trong lòng hơi căng thẳng, thế cục thật sự có chuyển biến xấu rồi.

Ngày 19 tháng 1, 24 tháng chạp.
Quan Hồ Uyển.
Phương bình ngượng ngùng nói: "Làm phiền cậu rồi, còn khiến cậu phải đến đây một chuyến."
"Không sao, gần đây vừa may không có nhiều việc.”
Lưu Như Kỳ cười cười, lại nhìn về phía Phương Viên có chút chờ đợi nói: "Cố mà quý trọng cơ hội này, lúc trước chúng ta vì tăng khí huyết..."
Lưu Nhược Kỳ có chút không biết nói gì được nữa, con cái của người bình thường, muốn tăng khí huyết, thật quá khó rồi.
Một viên Huyết Khí Hoàn cũng không nỡ mua!
Mà Phương Viên cũng ăn không biết bao nhiêu Kuyết Khí Hoàn, Khí Huyết Đan phổ thông cũng đã ăn mấy viên.
Phải biết, cho dù hiện tại Lưu Nhược Kỳ cũng không thể tùy tiện ăn Khí Huyết Đan phổ thông.
Cô vào Võ đại Nam Giang, nhà trường cho 30 điểm thưởng, nhưng những trường ở Nam Giang có tỷ lệ đổi điểm lấy thuốc hơi cao, 5 điểm một viên Khí Huyết Đan phổ thông.
Tính ra, cô đậu vào Võ Đại, nhà trường cũng mới miễn phí cung cấp cho bọn họ 6 viên Khí Huyết Đan phổ thông.
Tính số lượng cung cấp còn chưa nhiều bằng số lượng Phương Viên đã dùng.
Năm nay tính ra nhà trường còn cho nhiều hơn rồi, những năm trước đó còn ít hơn.
Phương Viên vội vàng gật đầu, đi theo bọn họ lên lầu hai.
“Nhớ vị trí kinh mạch, bước đầu tiên học Rèn Luyện Pháp không khó...”
Phương Bình nói xong, trong tay cầm hai viên Khí Huyết Đan phổ thông đưa cho Lưu Nhược Kỳ nói: “Nếu như em ấy khí huyết không đủ, cậu giúp tôi chăm sóc một chút, uống thuốc đúng lúc.”
“Được.”
Lưu Nhược Kỳ đồng ý, lại cảm khái lần nữa về sự giàu có của Phương Bình, tùy tiện lấy ra hai viên Khí Huyết Đan phổ thông.
...
Đợi Phương Viên và Lưu Nhược Kỳ vào phòng, Phương Bình ở bên ngoài bảo hộ.
Trong lòng lại nghĩ, Rèn Luyện Pháp vừa tu luyện, Phương Viên xem như là chính thức bước vào thế giới võ đạo rồi.
Có điều chuyện cho đến bây giờ, Phương Bình cũng không quan tâm điều này nữa.
Trước đó cậu còn suy nghĩ, Phương Viên làm một người bình thường cũng rất tốt.
Nhưng thế cục của địa quật nếu thật sự chuyển biến xấu, người bình thường chẳng lẽ có khả năng sinh tồn tốt hơn so với võ giả sao?
Nếu đã như vậy, đương nhiên thực lực càng mạnh càng tốt.
Đang nghĩ như vậy, điện thoại của Phương Bình rung lên.
Nhìn điện thoại, Phương bình đi về phía cầu thang, tiếp điện thoại: “Sao nhớ tôi mà gọi điện thoại thế?”
“Ha ha ha, Phương Bình, tôi đột phá cấp hai rồi!
Tôi có phải là tân sinh Ma Võ đầu tiên đột phá cấp hai không?
Nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn nên chia sẻ tin tức tốt cho mọi người, một học kỳ a, tôi vậy mà vào cấp hai rồi!”
Phó Xương Đỉnh hiển nhiên là vui như điên.
Trước đó tốc độ tôi cốt của cậu ấy không như Triệu Lỗi, sau đó cũng bị Phương Bình vượt qua.
Đợi đến thời gian thi đấu giao lưu, mọi người đều dừng lại ở đỉnh cấp một.
Cậu về nhà tu dưỡng hai ngày liền chuẩn bị đột phá, lúc này mới hoàn thành đột phá.
Hiện tại, Dương Tiểu Mạn, Triệu Tuyết Mai những người này bị thương, nhất định là không có cách nào tiến vào cấp hai.
Cậu ta không bị thương, tiến vào cấp hai lại nhanh như vậy, lập tức cảm thấy như được xả giận, rất là thoải mái.
“Ừm, cấp hai rồi.”
“Đúng a, võ giả cấp hai!”
“Kết thúc thi đấu tôi đã đột phá rồi, hiện tại rèn luyện hai đốt xương chi trên, cậu rèn luyện được bao nhiêu rồi?”
“Hả?”
Bên kia điện thoại yên tĩnh một lát, Phó Xương Đỉnh nhạt nhẽo nói: “Cậu… đột phá rồi?”
“Ừm, có thắc mắc gì sao?”
“Không có, tắt máy đây!”
“Tút, tút, tút..”
Phó Xương Đỉnh nhanh chóng cúp máy, tắt máy xong liền tức miệng mắng to!
Phương Bình vậy mà đã rèn luyện xong hai đốt xương cốt rồi!
Xương chi dưới 62 đốt, xương chi trên 64 đốt, dựa vào tốc độ của Phương Bình chẳng phải 4 tháng nữa là đỉnh cấp hai rồi?
Lẽ nào kết thúc năm nhất tên này có thể tiến vào cấp ba rồi?
Càng nghĩ càng bi thương, thiên tài Ma Võ quá nhiều, Phó Xương Đỉnh cậu sắp không có chỗ đứng rồi.
...
Phương Bình cất điện thoại vào trong túi, bĩu môi, còn đòi khoe khoang với tôi, đầu bị úng nước sao!
Nếu như không phải cậu không nỡ tiêu tiền, mua mấy mấy chục viên Thối Thể Đan ngâm một cái, chỉ sợ nhanh chóng liền có thể tiến vào đỉnh cấp hai.
“Có lẽ thật sự phải làm như vậy mới được...”
Phương Bình mê sảng một câu, tôi cốt dưới cấp ba, cậu không muốn chậm trễ quá nhiều thời gian.
Nhưng không muốn chậm trễ nhiều thời gian, vậy thì phải dùng rất nhiều tiền.
Tình hình của cậu bây giờ, nếu như một ngày dùng một viên Thối Thể Đan để tắm, nói không chừng một hai tháng có thể hoàn thành tôi cốt.
Nhưng một viên Thối Thể Đan là 1 triệu!
Nhà trường bán rẻ hơn nhiều, 30 điểm thưởng một viên, Phương Bình hiện tại còn có 420 điểm thưởng, cộng thêm khen thưởng đột phá cấp hai 100 điểm thưởng, tổng cộng được 520 điểm thưởng.
Nếu như đổi, có thể đổi được 17 viên Thối Thể Đan.
“Bên ngoài dùng Thối Thể Đan rèn thể, bên trong dùng tài phú tôi cốt, vậy thì tốc độ tuyệt đối nhanh đến kinh người...”
Phương Bình lẩm bẩm, nhưng đáng tiếc có chút không nỡ.
“Đợi về trường rồi nói vậy, để xem những ngày này có thể tôi cốt được bao nhiêu đốt.”
...
Phương Bình còn đang tính toán thì thời gian hơn nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Cửa phòng tập được mở ra, Lưu Nhược Kỳ cười nói: “Tất cả đều thuận lợi, tu luyệnRèn Luyện Pháp lần thứ nhất thành công rồi.”
Phương Viên ở phía sau cũng đi theo ra, trên mặt mang theo sự vui sướng.
Phương Bình biết tu luyện thuận lợi, cũng rất hài lòng, có điều liền đả kích nói: “Phương Viên đi tắm, trên người hôi quá!”
“A?”
Lúc này Phương Viên mới ý thức được trên người có không ít máu đen, vừa nghe lời này, vội vàng chạy vào nhà tắm.
Cô bé vừa đi, Phương Bình nói với Lưu Nhược Kỳ: “Lần này thật sự rất cảm ơn cậu.”
“Đã nói không sao rồi mà, không cần khách sáo, đúng rồi, vừa nãy khí huyết của Phương Viên khá đầy đủ, không dùng đến thuốc...”
“Cậu cầm lấy đi.”
“Hả?”
Lưu Nhược Kỳ nhìn Phương Bình có chút kinh ngạc.
“Làm phiền cậu tới đây, còn chậm trễ không ít thời gian, cậu cứ cầm lấy, sớm tu luyện thành võ giả.”
“Cái này… cái này quá quý trọng rồi, không thích hợp!”
Lưu Nhược Kỳ vội vang từ chối, đem thuốc đặt một bên, vội vàng nói: “Tớ đi trước, lần sau có chuyện thì gọi điện thoại cho mình.”
Nói xong, Lưu Nhược Kỳ vội vàng xuống lầu rời đi.
Phương Bình suy nghĩ một chút cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt sau cùng của Lưu Nhược Kỳ khiến cậu có chút dở khóc dở cười.
Cậu thật sự không có ý gì với Lưu Nhược Kỳ, chuyện của Phương Viên, Phương Bình không tìm được người thích hợp, nữ võ giả mà cậu quen biết đều ở Ma Võ hết rồi.
Thuốc lấy ra, cậu nghĩ thuận tiện coi như tiền học phí.
Kết quả Lưu Nhược Kỳ có lẽ hiểu lầm rồi, bị dọa đến hoảng hốt chạy đi.
Lúc Phương Bình dở khóc dở cười, cũng có chút buồn bực, lẩm bẩm nói: “Cho dù tôi có ý với cậu, cậu cũng không cần phải sợ đến như vậy chứ?”
Một võ giả thiên tài như cậu, đến đâu tìm được, Lưu Nhược Kỳ không phải đang đả kích người à!
...
Phương Viên học được Rèn Luyện Pháp, mấy ngày tiếp theo bị Phương Bình cấm cửa, không cho phép ra ngoài, ở nhà ổn định kinh mạch.
Còn về chuyện hội Viên Bình nhỏ nhặt kia, sao quan trọng hơn việc tu luyện.
Cùng lúc hai anh em tu luyện, giao thừa cũng đến.
...
Ngày 30 tết.
Cả nhà Phương Bình dậy thật sớm.
Phương Viên vui sướng ra mặt, 30 tết năm nay tốt đẹp hơn so với những năm trước.
Chuyển vào nhà mới, Phương Bình trở thành võ giả, ba đi làm ở Phòng Giáo Dục, bản thân cô bé cũng bắt đầu tu luyện… ngoài ra còn trở thành đại tỷ tại trường cấp hai!
Quan trọng nhất là, cô nhóc còn có thứ mà người khác không biết, đó là tiểu kim khố.
Tiểu kim khố lúc này đã đấy ắp rồi.
Có điều, sáng sớm mở mắt ra, Phương Viên đã quấn lấy Phương Bình, vui vẻ nói: “Phương Bình, tiền mừng tuổi!”
“Đây là thái độ xin tiền mừng tuổi của em?”
“Anh, tiền mừng tuổi!”
Cô bé nói sửa lời liền sửa lời, không hề do dự chút nào.
Phương Bình phá lên cười không thôi, cuối cùng móc trong túi một tờ một trăm đồng đưa cho Phương Viên.
“100?”
“Sao vậy, chê nhiều?”
Phương Bình cười tít mắt nói: “Chê nhiều có thể đưa lại anh 50.”
“Phương Bình!”
Phương Viên tức giận nói: “Anh cũng quá keo kiệt rồi!”
“Nhưng tấm lòng lớn a! Anh nhớ mới đầu cho em 5 đồng tiền còn vui mừng như điên, bảo em giặt quần áo, rửa chén cũng không vần đề gì.
Bây giờ cho 100 đồng, em lại nói anh keo kiệt?”
“Nhưng mà… nhưng mà...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận