Toàn Cầu Cao Võ

Chương 617: Lựa chọn làm sao? (2)

Lữ Phượng Nhu không tiếp tục nói chuyện này nữa, bà suy nghĩ một chút rồi lại bồi thêm một câu: “Võ giả thế hệ trước đều có hạn chế, ý thức lãnh thổ quá nặng. Ngược lah, võ giả trẻ tuổi không đặt nặng điều này.”
Người của thời đại trước như Trương Định Nam đối với quê cha đất tổ có tình cảm sâu nặng hơn người đời này rất nhiều.
Không chỉ Trương Định Nam, bây giờ có rất nhiều võ giả lớn tuổi đều như vậy.
Ở lối vào địa quật tại quê hương, bọn họ có thể nhiệt tình chém giết, chết cũng không tiếc, chưa bao giờ tiếc mạng.
Chỉ khi nào cứu viện nơi khác, những người này đều sẽ từ chối, hoặc thẳng thắn xuất công không xuất lực.
Không thể nói bọn họ là người xấu, bọn họ ở địa quật tại quê hương chiến đấu nhiệt liệt, đời ông đời cha đời con, một nhà ba đời cùng nhau xuống địa quật chẳng có gì lạ.
Chết trận địa quật là chuyện thường tình.
Loại người này, có thể nói bọn họ là người xấu sao?
Bao gồm cả ông nội của Trần Gia Thanh và người nhà họ Trần ở Đông Lâm địa quật đều như vậy, tử chiến vì Đông Lâm, chết trận không tiếc không lùi.
Đổi thành chỗ khác, Trần lão Tông sư của nhà họ Trần chưa chắc sẽ tử chiến không lùi.
Em cảm thấy bọn họ tầm nhìn hạn hẹp, cảm thấy bọn họ ngoan cố, đó cũng chỉ là suy nghĩ cá nhân của em, bọn họ vẫn là anh hùng.
Phương Bình thở ra một hơi nói: "Vậy em nên làm gì?"
"Không biết, em tự lựa chọn, tôi chỉ là đạo sư dạy võ cho em, không có quyền quyết định sự sống chết của em.
Võ giả vì công cũng vì tư, võ giả hết lòng vì công, cũng hết sức ích kỷ.
Theo đại nghĩa diệt thân, tôi hy vọng em đi, nhưng trong suy nghĩ ích kỷ của tôi, tôi hy vọng em từ chối, nếu cường giả cao cấp ra tay, cái em đánh cược chính là may mắn."
"Nếu như có hai vị cấp tám bảo vệ, sự an toàn của em có được bảo đảm không ạ?"
"Có thì có, đương nhiên, nếu như em kém may mắn, tôi cũng không có cách nào."
Lữ Phượng Nhu lắc đầu, nếu kém may mắn, dù là cấp chín bảo vệ em cũng phải chết, cái này khó nói.
"Hiệu trưởng sẽ đồng ý bảo vệ em sao?"
"Không hẳn."
Lữ Phượng Nhu nói xong, lại nói: "Tông sư Ma Võ chưa chắc sẽ đáp ứng, bởi vì điều này khiến Ma Võ rơi trong vũng bùn. Đương nhiên, nếu như em mở lời, dù trong lòng không muốn, bọn họ cũng chưa chắc sẽ từ chối. Nhưng em nghĩ cho kỹ đi, em chết rồi, Ma Võ sẽ không bị kéo vào vũng bùn Nam Giang nữa rồi."
Khóe miệng Phương Bình giật giật, được rồi, bây giờ có bảo em mời, em cũng không dám mời.
"Vậy một vị kim thân cấp tám và một vị cấp bảy có được không?"
"Cũng được, mời hai người chủ yếu là kiềm chế nhau, để em được đảm bảo sự an toàn ở mức cao nhất, thời khắc mấu chốt, vị cấp tám kia đồng ý ra tay vậy thì tình huống được khống chế."
Nói xong, Lữ Phượng Nhu hỏi: "Trương Định Nam có lẽ có thể mời cấp tám ra tay, em không hỏi điều này à?"
Phương Bình cười khổ nói: "Lời của chính khách em không dám tin. Nếu như em thật sự nhận nhiệm vụ, vậy chắc chắn em phải tự tìm người. Em sợ đến lúc đó, Tổng đốc Trương sẽ nói một câu, một người là chuyện nhỏ, Nam Giang mới là chuyện lớn, thế thì em chẳng biết tìm đầu mình ở đâu để khóc nữa."
Lữ Phượng Nhu bật cười nói: "Cũng không tính là ngốc ha. Tuy Trương Định Nam không hẳn sẽ làm như vậy, nhưng nếu gặp phải tình thế buộc phải chọn một trong hai, giết võ giả cao cấp của tà giáo hay là cứu em… khó nói."
"Em có thể nghĩ đến kết quả rồi."
Phương Bình nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không oán hận lời nào. Vẫn là câu nói kia, góc nhìn của mỗi người không giống nhau.
Nói cách khác, hai người gặp nạn, cứu em gái mình, hay là cứu một võ giả thiên tài, Phương Bình đương nhiên cũng sẽ đưa ra lựa chọn.
"Cô ơi, vậy em đi trước đây."
Phương Bình cũng không nói thêm lời nào, đứng dậy đi ra ngoài.
Mới vừa đi vài bước, Lữ Phượng Nhu mở miệng nói: "Nhớ gọi người đưa sofa mới cho tôi."
"Dạ biết rồi."
Phương Bình không để ý, sofa có vài đồng tiền thôi, mình ở ngoài đạp nát một miếng gạch bị phạt mấy trăm ngàn kia kìa.
Mãi đến tận khi Phương Bình rời đi, Lữ Phượng Nhu mới lẩm bẩm nói: "Thằng nhóc này sẽ chọn làm gì?"

Ngày 8, Phương Bình ra khỏi phòng năng lượng, người của hội võ đạo nhận được tin tức cậu xuất quan, nhưng vẫn không tìm được Phương Bình.
Không chỉ ngày 8, ngày 9 cũng không thấy Phương Bình đâu cả.
Mãi đến tận khuya ngày 9, người của hội võ đạo đều cuống lên.
Ngày mai, chính là lễ khai mạc giải thi đấu võ đạo, Phương Bình không xuất hiện, việc này không dễ xử lý.
Cũng may, đến khi màn đêm thăm thẳm hạ xuống, Phương Bình xuất hiện rồi.
Trong hội võ đạo.
Nhìn thấy Phương Bình, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Lương Phong Hoa cũng thở phào, nói: "Cuối cùng em cũng xuất hiện rồi, em mà còn không đến, mấy người này đều muốn bắt chó đi cày thay trâu, bắt anh làm lễ khai mạc, anh cũng không biết nên nói như thế nào."
"Tạ Lỗi và Tần Phượng Thanh đâu?"
"Đều không tìm được bọn họ."
Phương Bình hừ nhẹ nói: "Mang tiếng là hội phó, chỉ biết nhận phúc lợi mà không làm việc sao? Trần Văn Long ở Quân đội, một số học viên của chúng ta sẽ tiến vào Quân đội rèn luyện, còn hai ông nội này không làm mà hưởng!"
Trong đám người, Trương Tử Vi cắn cắn môi, mở miệng nói: "Tạ Lỗi đi địa quật rồi."
"Ma Đô địa quật?"
"Không phải, Đông Lâm địa quật."
Phương Bình lại lần nữa cau mày nói: "Xuống địa quật, vì sao không báo cho hội võ đạo? Thôi bỏ đi, mặc kệ hai tên này, ngày mai làm xong lễ khai mạc, tôi sẽ thống nhất phát phúc lợi một năm tiếp theo cho mọi người, trừ hai người này ra, không có sự cho phép của tôi, không được phép phân phát cho bọn họ!"
Nói xong, Phương Bình cũng mặc kệ mọi người suy nghĩ như thế nào, tiếp tục nói: "Buổi lễ khai mạc ngày mai, điều động tất cả hội thành viên có mặt ở trường thống nhất mặc đồng phục, mang theo binh khí, không được khiến hội võ đạo và Ma Võ mất mặt!
Đúng rồi, còn những thành viên không phải của hội võ đạo, ai đã trở thành võ giả, ngày mai kêu tất cả đến phòng hậu cần nhận binh khí và trang phục. Tất cả đến nhà thi đấu thành phố tập hợp, tăng thanh thế, đồng thời cũng để cho người ta biết, Ma Võ chúng ta có vô số cường binh hãn tướng, một trường có thể sánh với một tỉnh!"
Mọi người cũng không để ý, Phương Bình sĩ diện, muốn tăng thanh thế vậy thì cho cậu sĩ diện, chuyện nhỏ như con thỏ ấy mà.
Phó Xương Đỉnh ngược lại hỏi: "Vậy binh khí đưa cho các học viên không phải là thành viên hội võ đạo…"
"Hội võ đạo dùng tiền mua, tặng cho bọn họ, bảo bọn họ làm cho tốt, đừng phụ nỗi khổ tâm của tôi."
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, chơi lớn vậy?
Phương Bình ngược lại không thành vấn đề nói tiếp: "Mấy ngày tới, dùng cho hết tiền của hội võ đạo đi, tránh để lãnh đạo trường mong nhớ. Tích trữ có hơn 5 tỷ, ai nấy đều đỏ mắt ngóng cái gì không biết. Lúc đó bảo nhà trường quyên tiền mừng kỷ niệm ngày thành lập trường, lãnh đạo không ai đồng ý, bây giờ quyên được tiền, nhà trường lại muốn một phần. Không nộp lên trường, chúng ta chia cho nhau…"
Mọi người dở khóc dở cười, rồi lại mừng rỡ vô cùng.
Nếu như thật sự được phát trước phúc lợi một năm, khoản tiền bọn họ được nhận sẽ không ít.
"Đúng rồi, nhớ chừa lại một chút tiền mặt, chỗ tôi còn điểm thưởng, dùng điểm thưởng thanh toán cho nhà trường là được.
Mọi người cũng không để ý, đây là việc nhỏ, ở trường học, điểm thưởng và tiền có tác dụng như nhau.
Phương Bình cũng không nói thêm, thấy thời gian không còn sớm, cậu bảo mọi người về nghỉ ngơi, cậu cũng trở về ký túc xá đã bị bỏ bê nhiều ngày.
...
Ngày 10 tháng 10.
Lễ khai mạc giải thi đấu võ đạo cấp một toàn quốc diễn ra ở nhà thi đấu thành phố Ma Đô.
Sáng sớm, bên ngoài nhà thi đấu thành phố tụ tập vô số ký giả, phóng viên truyền thông.
...
"Đến rồi!"
Trong đám phóng viên, không biết ai hô một tiếng, rất nhanh, mọi người đua nhau nhìn ra bên ngoài.
"Nhiều người như vậy!"
Không biết ai nói mê một tiếng, sau đó mọi người đều hơi chấn động.
Hơn 1000 võ giả mặc trang phục, cầm binh khí. Đối với những người không vào địa quật mà nói, đây là một chuyện cực kỳ chấn động.
Ở hiện đại, ai đã từng gặp qua đội ngũ hơn ngàn võ giả cùng nhau xuất hiện như vậy?
Đúng lúc này, bỗng nhiên có người quát: "Mau nhìn lên trời!"
Mọi người sững sờ, cùng nhau nhìn lên trời.
Sau đó, rất nhiều người chấn động!
"Cường giả bay trên trời!"
"Nhiều như vậy!"
"Không phải nhân loại!"
"..."
Đám người chớp mắt huyên náo!
Mọi người từng xem qua video cường giả ngự không, nhưng cũng chỉ là video, hơn nữa cũng chỉ là một vài người.
Lúc này, trên bầu trời phía trên đoàn người Ma Võ, hơn trăm vị cường giả ngự không, đeo đao kiếm, ngoại trừ chấn động, chỉ có chấn động!
Bạn cần đăng nhập để bình luận