Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2280: Ăn! (3)

Lý Hàn Tùng lặng lẽ di chuyển về phía bên kia. Trường cung màu máu hiện lên trong tay Vương Kim Dương, từng luồng khí huyết khuấy động trường cung, sắc mặt hắn dần trắng bệch! Diệu Thành Quân không nói chuyện, nhưng trường thương đã hóa thành mũi tên dài, chớp mắt lắp vào cung tên màu máu của Vương Kim Dương, sắc mặt hắn cũng trắng bệch. Hai người hợp lực, hai thanh thần khí, hẳn là có hy vọng đánh phá một lỗ hổng trên phong cấm. Hơn nữa, phong cấm lúc này đã không còn kiên cố như ban đầu. Nếu Lý Trường Sinh lúc này còn có thể sử dụng Thương Sinh Kiếm, có lẽ cũng có thể đánh ra một lỗ hổng trên phong cấm.
"10... 9..."
Trong lòng yên lặng đếm ngược, lão Vương nhanh chóng nói: “Lão Diêu, nếu không thành công, mang Đầu Sắt đi!”
“Biết rồi."
“Bảo Đầu Sắt đừng ngu ngốc như vậy nữa, đi tìm Thương Miêu, hỏi rõ di tích Thiên Giới ở đầu... Khôi phục thực lực! Báo thù cho bọn họ!”
“Biết rồi!”
“Phá!"
Tiếng quát khẽ xen tiếng không gian vỡ nát! Vù!
Hư không, một vết nứt màu đen hiện lên, vết nứt kéo dài, chớp mắt lan đến phong cấm! Vương Kim Dương liên tục phun ra máu đỏ! Đầu của Diệu Thành Quản trực tiếp nổ tung, lại khôi phục trong chớp mắt, lại chớp mắt bị nổ! Cùng lúc đó, một bóng người màu vàng óng cũng di chuyển nhanh như chớp, chớp mắt đã xuất hiện trên không! Gần như là ngay khi mũi tên kia bắn trúng lồng giam này, bóng người màu vàng cũng vừa kịp chạy đến. Ầm!
Một nắm đấm thép và tên dài cùng nhau tấn công phong cấm. Răng rắc... Tiếng VỠ vụn yếu ớt truyền đến!
"Phá!"
Tiếng gầm nhẹ vang tận mây xanh. Rắc rắc! Một lỗ hổng xuất hiện, bóng người màu vàng chớp mắt chui vèo vào bên trong "Lấp lại, giết!"
Một tiếng quát chói tai vang vọng bốn phương! Có người xông tới rồi!
Ngay khi tên dài bắn trúng phong cấm, ánh mắt Phương Bình sáng lên như tuyết, gầm lớn: "Viện quan đến! Giết!"
“Giết!"
“Giết!"
Sĩ khí sôi trào! Mọi người vừa mới uể oải không thôi, lúc này dồn dập bạo phát! Trong chớp mắt, không tới trăm người, nhưng lại khiến hư không Vỡ nát, vết nứt màu đen nối liền một mảnh! Bốn phương tám hướng, tiếng răng rắc bên tai không dứt! Trong nháy mắt, hơn trăm thi khôi ở vòng ngoài trực tiếp bị vô số vết nứt chém thành nhiều mảnh!
"Ầm!"
Phía chân trời, Địch Hạo và Cố Thanh đồng thời ra tay tấn công Lý Hàn Tùng vừa mới nhảy vào! Sắc mặt Địch Hạo vô cùng khó coi, chỉ là một cấp tám mà lại dám xông vào đại trận Phong Thiên, chán sống! Kỳ Huyễn Vũ còn đang khôi phục thực lực, không ra tay. Nhưng với thực lực của hắn và Cố Thanh, giết một cấp tám là chuyện rất dễ dàng, chỉ cần một chiêu là đủ! Trường mâu màu máu lập tức đầm về phía Lý Hàn Tùng! Tiếng nổ ầm ầm điếc tai vang lên! Dưới áo giáp, lục phủ ngũ tạng của Lý Hàn Tùng đều nát! Trong miệng trào ra máu vàng, nhưng hắn lại nhếch miệng cười to, cùi bắp, có thể đánh xuyên qua Đế Khải của ông đây sao? Không thể chứ gì! Ngay lúc này, Lý Hàn Tùng đột nhiên cảm giác lực lượng tinh thần của mình bị xé rách, ánh mắt hơi mơ hồ trong chốc lát, sau đó, một đoạn đầu lưỡi bị phun ra, ánh mắt của Lý Hàn Tùng tối lại, Cố Thanh tấn công bằng lực lượng tinh thần, kém chút nữa thì xé nát lực lượng tinh thần của hắn.
"Ta còn phải đưa quả Thiên Thần! Ta không thể chết được!"
Lý Hàn Tùng thầm nổi giận, gầm lên một tiếng, gào lên: "Cút!"
Thời khắc này, hắn như mãnh hổ thức tỉnh! Lý Hàn Tùng đấm ra một quyền, nắm đấm bên tay phải cũng nát tan, nhưng đã đấm cho trường mâu màu máu bay về. Tiếng gầm này cũng triệt để đánh tan đột kích lực lượng tinh thần của Cố Thanh. Trong chớp mắt, Lý Hàn Tùng rơi vào giữa đám người. Vào thời khắc này, nhóm người Ngô Xuyên dồn dập bay lên, nổi giận gầm lớn, đánh về phía hai người đến truy sát.
"Ma Võ Kiếm!”
Thời khắc này, bọn họ vận dụng chiến pháp mà Phương Bình chưa hề biết đến! Ma Võ Kiếm! Phương Bình không hề biết có loại chiến pháp này! Cũng không ai nói cho hắn, hiệu trưởng già năm xưa đã từng sáng tạo chiến pháp, chiến pháp này tên là Ma Võ Kiếm. Mà cường giả học được chiến pháp này chỉ có mấy vị học trò của ông và những học trò vượt trội hơn học trò bình thường. Kiếm này uy lực kinh người! Keng, phập, xì! Tiếng kim loại đâm vào da thịt vang lên! Địch Hạo vừa mới chạy đến, áo giáp vàng óng trực tiếp bị đâm xuyên, huyết nhục chớp mắt biến mất, cánh tay phải rơi xuống! Sắc mặt Địch Hạo kịch biến, không nói hai lời, bay ngược trở về! Lúc này, hắn không lo được mấy vị cường giả Ma Võ tung kiếm xong thì đồng loạt rơi xuống! Cố Thanh vốn định vọt tới, thấy vậy cũng lộ vẻ sợ hãi, nhanh chóng lui ra khỏi vòng chiến. Những người này... Còn sức liều mạng! Ầm! Tiếng người rơi xuống đất vang lên! Thời khắc này, ba vị cường giả rơi xuống đất là Điền Mục, Ngô Xuyên, Ngô Khuê Sơn! Ba vị cường giả Ma Võ vừa mới liên thủ chém ra một kiếm khá tương tự với hợp kích chiến pháp. Sức công phá này ngay cả cường giả vốn là Chân Thần như Địch Hạo cũng không thể ngăn được, kết quả là bị chặt đứt cánh tay phải! Không chỉ bị chặt đứt, lúc này, Địch Hạo đang không ngừng khối phục lại cánh tay của mình, nhưng nơi đó như phải chịu tổn thương vĩnh viễn, cánh tay phải chậm chạp không thể tái tạo lại máu thịt. Lần này, sắc mặt Địch Hạo cũng thay đổi. Như vậy, sức chiến đấu của hắn cũng sẽ bị hao tổn! Võ giả ít đi một tay, lại là cánh tay phải dùng để cầm mầu, đối phó cường giả bình thường thì không sao, nhưng đối phó cường giả đỉnh cao thì lực chiến sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn!
"Chết tiệt!"
Sắc mặt Địch Hạo âm trầm, nhìn về phía ba người vừa rơi xuống. Ba người này nếu đánh một chọi một, không ai là đối thủ của hắn! Nhưng lúc này đây, khi ba người đã trọng thương, nhưng vẫn có thể hợp lực bùng nổ ra một đòn cực hạn, chém đứt một cánh tay của hắn! Hắn lúc này thậm chí cũng không lo được về Lý Hàn Tùng vừa mới vào trận doanh nổi.
Phương Bình lúc này cũng tương tự, hắn không lo cho nhóm ba người lão Ngô. Lý Hàn Tùng vừa rơi vào trận doanh bỗng nhiên lao về phía hắn, không nói lời nào, nhét một thứ vào trong tay hắn, sau đó, thần khải biến mất, nhục thân không ngừng nổ tung, rơi vào nhóm thương binh bên trong.
"Ăn!"
Lý Hàn Tùng không thốt nên lời, dùng khẩu hình miệng nói ra chữ này, nhếch miệng cười, sau đó, gò má cũng bị nổ, lộ ra khung xương màu vàng, nhìn cực kỳ dọa người! Phương Bình không hé răng, không nói lời nào, nuốt vật trong tay vào bụng. Lý Hàn Tùng không để ý tính mạng, mạnh mẽ xông vào chỉ vì muốn đưa cho hắn cái này, không biết cái này là cái gì, ăn xong rồi tính!
Phương Bình gần như rưng rưng nuốt quả Thiên Thần vào! Hắn muốn khóc! Thật! Không phải vì Lý Hàn Tùng, hắn không sợ chết, ít nhất lúc này, Phương Bình không sợ chết! Nhưng lúc này, hắn lại khó chịu muốn khóc. Trừ lần Hoàng Cảnh tử trận, hắn có chút khó chịu, thì hắn chưa từng có cảm giác thất bại như vậy! Trước nay chưa từng! Thất bại, luống cuống, bị thương, không cam lòng, phẫn nộ... Quá nhiều quá nhiều người hy sinh ở nơi đây! Có lẽ trước khi đến, mọi người đã làm tốt chuẩn bị ra đi. Nhưng hắn thì không! Hắn tràn đầy tự tin! Hắn nghĩ, dù có khó khăn, hắn cũng có thể khắc phục, hắn rất lợi hại! Không chỉ hắn, người Tân Võ cũng rất lợi hại! Chúng ta không sợ chết! Vì lẽ đó, chúng ta có thể giết đến mức bọn họ sợ chết khiếp! Nhưng lúc này đây, thực tế đã vả vào mặt hắn, nói cho hắn biết, không sợ chết cũng chẳng có ích gì, thực lực người còn chưa đủ! Không phải cá nhân, mà là toàn thể! Thực lực toàn thể của nhân loại chưa đủ! Chúng ta nhỏ yếu, cho nên dù chúng ta có giương nanh múa vuốt cũng không đủ! Dù có hung ác đến đâu, thực lực nhỏ yếu, cho nên vẫn phải chịu đòn! Phương Bình ăn quả Thiên Thần vào, ngay sau đó, Phương Bình nghe được tiếng rạn nứt từ trong đầu mình vang lên! Hạch não... Đang nứt ra! Lý Hàn Tùng hại hắn? Phương Bình không nghĩ vậy! Hắn chỉ nghĩ, Đầu Sắt ngu ngốc này liều chết đưa cái gì cho mình vậy chứ, chế mình chết không đủ nhanh hay gì? Muốn giết mình thì thẳng tay kết liễu mình cho rồi đi! Tên này vội vã muốn đưa lão đại như mình lên trước hắn chắc?
"Tên ngớ ngẩn này, đừng đưa mấy thứ mà người cảm thấy hữu dụng cho ta ăn trong khi không biết nó là cái gì..."
Phương Bình bất đắc dĩ! Ngay sau đó, Phương Bình đột nhiên cảm thấy đầu đau không chịu được! Tiếng rạn nứt ngày một to hơn! Hạch não đang nứt ra!
"Phương Bình?"
Nhìn thấy Phương Bình lảo đảo, kém chút bị một thi khôi cấp chín đánh bể đầu, Lý Đức Dũng ra tay chém chết mấy cỗ thi khôi xung quanh, nhanh chóng đánh tới, chợt quát lên: "Lùi!"
Ngay cả Phương Bình cũng không chịu được nữa sao? Phương Bình nổi tiếng là người có sức khôi phục vô địch mà cũng không chịu được nữa, thật tuyệt vọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận