Toàn Cầu Cao Võ

Chương 923: Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông (3)

Tần Phượng Thanh không được chú ý tới, hắn cũng không có thời gian để ý những điều này.
Ngày 9 tháng 8.
Tần Phượng Thanh bơi lội trong năng lượng hóa lỏng, hoàn thành lần lột xác đầu tiên.
Phòng năng lượng.
Tần Phượng Thanh điên cuồng cười: "Ha ha, ta thành võ giả biến dị rồi!"
6 cân đá năng lượng, 90.000 điểm thưởng, tính theo giá trị trước kia, tổng trị giá cao tới 2.7 tỷ, một tên võ giả cấp bốn dùng để đột phá cấp năm, quá xa xỉ rồi.
Lúc tiêu hao đá năng lượng, lão Lý cũng đau lòng thay hắn.
Nhưng mà thằng nhóc này tiêu hao nhiều như vậy, cuối cùng cũng thật sự thay đổi được cầu thiên địa.
Lúc này, cầu thiên địa xuất hiện trước mặt Tần Phượng Thanh hoàn toàn không giống với mọi người.
Của mọi người thông thường sẽ là hình tròn, Phương Bình tròn dẹp như cái bánh.
Mà của Tần Phượng Thanh... lại là một quả cầu!
Thực sự là một quả cầu! Nó còn phát sáng nữa.
Bên ngoài phòng tu luyện, Phương Bình nhìn một lúc, lẩm bẩm nói: "Các ngươi nhìn ra gì chưa?"
Mọi người đều nhìn về phía hắn, Phương Bình nói: "Đầu trọc chứ cái gì! Hắn nghiện đầu trọc rồi sao? Tự mình cạo trọc còn không đủ, còn nhào nặn cầu thiên địa thành cái đầu trọc nữa!"
"Phụt!"
Mọi người không nhịn được cười, không nói thì không liên tưởng tới, Phương Bình vừa nói, mọi người nhìn một lúc, quả thật có hơi giống cái đầu trọc của Tần Phượng Thanh.
Cười thì cười, lão Lý mở miệng nói: "Cảm giác nồng độ năng lượng không thấp, nói như vậy, thật sự có thể khiến người ta biến dị sao?"
Phương Bình cười khổ nói: "6 cân đá năng lượng cho một tên cấp bốn đột phá, cho dù có thể biến dị, thì làm sao? Ma Võ xem như là võ đại có tiền chứ? Tích lũy nhiều năm như vậy, cộng thêm mấy lần ta thu được không ít, nhưng đá năng lượng cao cấp có bao nhiêu?
Tổng cộng lại cũng chưa đến 500 cân.
Nếu tính như hắn, nuôi được 100 võ giả cấp bốn đã tiêu hao hết sạch rồi.
Vậy những người khác phải làm sao?
Các đạo sư không tu luyện nữa à?
Võ giả dưới cấp ba cũng không tu luyện nữa sao?
Tiêu hao như vậy chỉ có thể dựa vào bản thân, hoặc trong nhà hỗ trợ, ngài nói xem, có mấy người cấp bốn có thể ở làm được như vậy?
Đừng nói là cấp bốn, trong nhà không có Tông sư cũng đừng mơ tưởng.
Cho dù có cường giả Tông sư, ta thấy chưa chắc có thể chịu nổi, người khác không biết, Vân Hi, ông nội ngươi có nhiều đá năng lượng như vậy để tu luyện không?"
Trần Vân Hi đứng bên cạnh gật đầu nói: "Có, ông nội nói, qua vài ngày nữa ông sẽ mang cho ta một ít..."
Mí mắt Phương Bình giật lên, ta chỉ lấy ngươi làm ví dụ, thế mà nhà ngươi thật sự có à!
Lão già Trần Diệu Đình này hiện tại điên rồi sao!
Cho dù có, e là cũng tích góp nhiều năm, ông ấy liều mạng đập tiền cho Trần Vân Hi tu luyện sao?
Bọn họ ở bên ngoài hăng say nói chuyện, trong phòng Tần Phượng Thanh cười điên cuồng một hồi, đang cười tươi, đột nhiên buồn muốn chết nói: "Ta trở thành võ giả biến dị rồi, nhưng sạch túi nữa rồi!"
Không những không có tiền mà còn gánh đống nợ 2 tỷ trên vai!
Cái này cũng chưa tính, còn không được vào địa quật nữa.
Tiếp theo, làm sao tu luyện cấp năm bây giờ?
Ngay sau đó, trong đầu Tần Phượng Thanh lóe lên một bóng người, đại gia chân chính, Phương Bình!
Hắn muốn đi mượn tiền!
Mượn 5 tỷ, mượn 10 tỷ!
"Cùng lắm thì... Bán thân gán nợ!"
Mượn nhiều có lẽ thật sự phải bán thân rồi, nhưng lúc này, Tần Phượng Thanh cảm thấy, điều này có thể suy xét.
Quan trọng là sợ hắn không cho mượn nữa!
Lúc này, Tần Phượng Thanh cũng không kịp nghĩ đến những chuyện này, rất nhanh hắn lại nghĩ, mình đột phá đến cấp năm, hiện tại cùng cấp với Lý Đầu Sắt mấy người rồi.
Tần Phượng Thanh càng nghĩ càng vui, những tên từng cưỡi trên đầu hắn, bây giờ từng tên bị hắn vượt qua, đuổi theo.
Hắn là một võ giả có thiên phú bình thường, chưa tốt nghiệp, đã trở thành võ giả cấp năm, e là ai cũng không ngờ tới chứ gì?
Còn về Phương Bình... Tên này chính là một tên biến thái, Tần Phượng Thanh tạm thời từ bỏ tâm tư đuổi theo hắn.
Đang suy nghĩ, Tần Phượng Thanh lại từ buồn sang vui, điên cuồng cười nói: "Ta đuổi kịp Lý Đầu Sắt và Diêu Thành Quân rồi, Vương Kim Dương cũng chỉ cao hơn ta một cấp nhỏ, nhanh thôi!"
Hắn rất đắc ý, rất kiêu ngạo, loại kiêu ngạo đó, gần như không hề có ý che giấu.
Bên ngoài, Phương Bình mọi người có thể nhìn thấy, cũng nghe được lời hắn nói.
Nghe câu này Phương Bình cười khẽ nói: "Hắn lại ngông cuồng rồi."
Lão Lý cười nói: "Bình thường, hắn có thể đuổi theo tốc độ của nhóm Lý Hàn Tùng, quả thật không dễ dàng."
"Cũng đúng, không biết Lý Hàn Tùng bọn họ có áp lực hay không."
Phương Bình cười một cái, nói xong, điện thoại rung lên.
Điện thoại rung, là Lý Hàn Tùng gọi tới.
Lý Hàn Tùng rất kỳ lạ, giọng điệu không thích hợp cho lắm, hỏi: "Phương Bình, ngươi cũng là võ giả biến dị, nghe người ta nói ngươi đã ngưng tụ kim cốt rồi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
"Nói đi, sao thế?"
"Ta... Ta... Dù sao có chút kỳ lạ, ngày hôm qua ta đang tu luyện, đột nhiên cơ thể kim cốt hóa rồi."
"Cái gì?"
"Ta cũng không biết nữa."
Lý Hàn Tùng rất vô tội, bực bội nói: "Đang yên đang lành, đột nhiên cơ thể thay đổi rồi, da thịt đột nhiên xuất hiện xu hướng kim thân hóa, không tính là toàn bộ kim thân hóa, nhưng hiện tại không khác đỉnh cấp năm là bao nhiêu, ta coi như là võ giả đỉnh cấp năm rồi phải không?"
"Đột nhiên thay đổi sao?"
"Đúng a."
Khóe miệng Phương Bình co rút lại, mẹ nó, đám võ giả biến dị các người, chơi ta sao!
Lại nhìn Tần Phượng Thanh đang sung sướng, Phương Bình đột nhiên có hơi đồng cảm, thật đáng thương!
Hắn có hệ thống, bọn họ là cường giả cổ đại thức tỉnh lại... Tần Phượng Thanh, ngươi có gì?
Ngươi biến cầu thiên địa thành cái đầu trọc, lẽ nào thật sự cho rằng mình chính là võ giả biến dị sao?
Kẻ không biết gì... Thật đáng thương.
Lời của Lý Hàn Tùng lão Lý cũng nghe thấy rồi, hắn cũng thương xót nhìn về phía Tần Phượng Thanh, thằng nhóc này thật đáng thương.
Trong điện thoại, Lý Hàn Tùng vẫn đang gặng hỏi, có ảnh hưởng gì không?
Có gây ra phiền phức gì không?
Có khả năng gây chậm trễ việc tu luyện không?
Một ngày vào đỉnh cấp năm, hắn cảm thấy hơi nhanh, không quá dễ chịu. Hắn luôn cảm thấy tiến độ tu luyện quá nhanh, không phải là chuyện tốt.
Những lời này, Phương Bình cảm thấy cần phải ghi âm lại, sau này mở cho Tần Phượng Thanh nghe, nghe xem có nhói không?
Lý Đầu Sắt đã thức tỉnh rồi, vậy những người khác thì sao?
Tại sao lại đột nhiên thức tỉnh? Là vì đạt đến cảnh giới này hay là vì nguyên nhân khác?
...
Bên ngoài phòng năng lượng.
Bọn họ vẫn đang trò chuyện điện thoại.
Phương Bình hỏi han vài câu, bỗng nhiên hỏi: "Gần đây có bị thương gì hay không?"
"Có bị thương, trước đó, bên Kinh Đô địa quật xảy ra bạo động, ta cũng có mặt ở đó..."
"Vật chất bất diệt bị thức tỉnh hả?"
"Cái gì?"
Lý Hàn Tùng không rõ, cũng không hiểu.
Có một số chuyện, thực ra hắn cũng không biết.
Võ giả cổ đại phục sinh, đây là cơ mật, Ma Võ biết, bởi vì Ma Võ bọn họ căn cứ vào tình hình của Phương Bình, đưa ra suy đoán.
Vương Kim Dương biết, là Phương Bình nói cho hắn.
Những người khác, bao gồm Ngô Xuyên, thực ra đều đoán mò.
Có một số chuyện, chính phủ cũng sẽ không tiết lộ, đặc biệt là chuyện tạm thời chưa có bằng chứng cụ thể như thế này.
Phương Bình cười nói: "Sau khi bị thương, có phải khôi phục lại cực kỳ nhanh phải không?"
"Ừm, điều này... có liên quan đến vật chất bất diệt mà ngươi nói sao?"
Trái tim Lý Hàn Tùng đập thình thịch, cảm thấy chuyện hắn sắp nghe có lẽ sẽ thay đổi thế giới quan cả đời của hắn.
Phương Bình khẽ thở dài, giọng nói bỗng nặng nề hẳn: "Thật ra... Trước đây ta đã muốn nói với ngươi rồi... Nhưng ta nghĩ, quá khứ chỉ là quá khứ, các ngươi không thức tỉnh, ta không nên quấy rầy các ngươi.
Năm đó... là ta có lỗi với các ngươi.
Thôi, không nhắc tới cũng được, có một số việc cứ để trôi theo gió đi, thời gian thấm thoắt thoi đưa, các ngươi đã chinh chiến một đời vì ra, đời này kiếp này, ta không thể liên lụy các ngươi nữa.
Đầu Sắt... Chuyện năm đó, cứ để nó qua một bên đi."
"Phương... Phương Bình..."
Lý Hàn Tùng lắp bắp, trúc trắc nói: "Ngươi... ngươi nói gì ta không hiểu? Năm đó năm nay cái gì? Chúng ta... quen biết không lâu chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận