Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2581: Chuẩn Bị

Giải Vương hóa thành trung niên, sắc mặt âm trầm, liếc mắt nhìn Giảo, không nói gì, trực tiếp bước về phía đảo Thiên Vân. Nó không sợ Vân Phi Chân Quân bố trí mai phục trong đảo, nếu hắn dám, nó sẽ công phá hòn đảo từ bên trong, có khi còn đơn giản hơn.
Giảo thấy thế cũng nở nụ cười, thân hình nhỏ đi, dẫn theo mấy con yêu tộc cấp chín và Phương Bình cùng đi vào trong đảo.
Đảo Thiên Vân, một trong 33 tiên đảo, diện tích cực lớn, gọi là đảo, nhưng e là không nhỏ hơn một quốc gia nhỏ!
Đây là lần đầu tiên Phương Bình vào tiên đảo hải ngoại, lần đầu tiên thấy được cách sống của bọn họ.
Trong đảo cũng không phải là đều là cường giả, cũng có người bình thường.
Sinh hoạt của người xưa. Mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, trong đảo có thành trì, có hương trấn, có tiếng đọc sách, có tiếng phố phường huyên náo.
Vân Phi Chân Quân dẫn theo cường giả trong đảo đạp không đi ngang qua, nhìn như tiên thần. Nơi họ đi qua, tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống đất, kính sợ có thêm.
Đây chính là quốc gia thần tiên!
Trong mắt bọn họ, Thiên Vân tông chính là thần tiên, bọn họ là tín đồ của thần tiên.
Ở đây, người Thiên Vân tông là pháp, là trời. Sống chết của phàm nhân chỉ nằm trong một suy nghĩ của bọn họ!
Những người này cả đời đều sống ở đây, không thể ra ngoài đảo.
Cấm Kỵ Hải vô biên vô hạn, nguy hiểm không gì sánh được, không tới cấp tám không có tư cách ra biển, mà cấp tám... Trừ Thiên Vân tông, có phàm nhân nào có thể trở thành cấp tám?!
Hòn đảo to lớn là thế, Phương Bình nhìn sơ, không dưới 10 tòa thành, e là có tận mấy triệu người! Đây là lần đầu tiên hắn biết hải ngoại có nhiều người thường như vậy!
Đương nhiên, võ giả cũng nhiều.
Tiên đảo có đủ đầy năng lượng, người nơi này cũng dễ trở thành võ giả, đa số đều là sơ trung cấp, rất nhiều, hẳn là có tận mấy trăm ngàn võ giả. Họ cũng là căn cơ của tiên đảo hải ngoại.
Tiên đảo hải ngoại có vô số cường giả, có tận mấy chục cấp chín.
Lần trước đi Vương Chiến Chi Địa đã chết không ít cấp chín, nhưng tiên đảo hải ngoại vẫn có không ít cấp chín, tất cả đều nhờ căn cơ từ nhóm người phàm tục. Nếu không còn những căn cơ này, họ sẽ giống như Giới Vực, cường giả đều là lão già. Một khi qua đời, Giới Vực sẽ bị diệt, Vân Phi Chân Quân, Giải Vương và Giảo sánh vai cùng nhau đi vào.
Giảo cũng không khách khí, tuy rằng không phải tuyệt đỉnh, nhưng vẫn đi song song với bọn họ.
Giảo hết nhìn đông tới nhìn tây, thỉnh thoảng còn hỏi dò một ít chuyện. Hỏi một hồi, một ngọn núi vô cùng lớn xuất hiện trước mặt mọi người.
Đỉnh núi bị cắt phẳng, lưng núi cũng được san bằng, từng khối kiến trúc tráng lệ được xây dựng trên núi, đây chính là trung tâm của đảo Thiên Vân, Thiên Vân tông.
Lúc này, bên ngoài sơn môn, tại cổng lớn, có không ít cường giả cấp chín xếp hàng đứng thẳng. Phương Bình đã nhìn thấy người quen, Vân Sinh, cường giả lúc trước cùng kề vai sát cánh với hắn ở Vương Chiến Chi Dia!
Cường giả ngày đó đại diện cho tiên đảo hải ngoại xuất chiến đều là cường giả, nhất là lãnh tụ của một đảo.
Vân Sinh cũng rất mạnh, trong bảng xếp hạng Chư Thiên Vạn Giới mà Phương Bình liệt kê, Vân Sinh xếp hạng khá cao trong cấp chín, thuộc top 30 tam giới.
Những người này chỉ cách tuyệt đỉnh một bước.
Thấy mọi người hạ xuống đất, Vân Sinh tiến lên trước một bước, khom người nói: "Phụ thân, đã mở điện Thiên Vân.
Vân Phi Chân Quân khẽ gật đầu, nhìn Giải Vương và Giảo, cười nói: "Hai vị, mời đến điện Thiên Vân!"
Đó là một cung điện lớn vô cùng ở phía xa trong quần thể kiến trúc, cửa lớn đang mở rộng.
Hai bên, một nhóm thị nữ xinh đẹp như tiên đang đứng thẳng, trong tay là một cái làn nhỏ, cánh hoa đua nhau bay xuống. Cánh hoa chứa năng lượng, thậm chí năng lượng còn ngưng tụ thành sương đọng trên cánh hoa.
Mọi người đã quen với chuyện xa xỉ này, ngay cả Giảo cũng quen rồi. Chuyện rất bình thường! Bất kể là tiên đảo hải ngoại hay là thế lực cổ xưa, đều có tập quán này. Nuôi nhiều nô bộc, trữ nhiều bảo vật, mấy cánh hoa này đều chỉ là vật tầm thường, chủ yếu là phô trương thanh thế.
Phương Bình biết, một cánh hoa này có thể sánh với một viên Khí Huyết Đan cấp bốn! Chỉ vì đón khách mà tung ra cả hàng ngàn cánh hoa trên đất!
Tiên đảo hải ngoại có nhiều phàm nhân, những cánh hoa này mà cho nhóm phàm nhân kia, e là có thể đào tạo được mấy trăm võ giả trung cấp.
Nhưng những thế lực cổ xưa này chính là như vậy, tài nguyên chỉ có trong tay một số người. Lợi dụng hợp lý tài nguyên, phân phối trung bình,... gì gì đấy, gần như không tồn tại.
Đâu chỉ phàm nhân, dù đệ tử ngoại môn trong tông môn có muốn thì cũng đừng hòng lấy được những tài nguyên này.
Vân Sinh đi trước dẫn đường, hắn dẫn mọi người đạp lên cánh hoa đi vào.
Cung nữ hai bên cúi đầu cúi người, ăn mặc không hở hang, nhưng cũng như ẩn như hiện, khiến người liếc mắt.
Đương nhiên, cường giả... không quan tâm những thứ này cho lắm.
Giải Vương nhìn thẳng phía trước, Giảo cũng không nhìn, có lẽ trong mắt nó, những cung nữ này còn không đẹp bằng thi thể của những yêu tộc kia.
Song, yêu tộc đi theo Giảo thì có hơi xao động. Không phải xao động vì nữ sắc, mà chúng nuốt nước bọt, giống như muốn ăn thịt người!
Trước mặt Phương Bình, một vị cấp chín khác trong tông môn thấy thế khẽ cười: "Nếu các vị cường giả yêu tộc có hứng thú, chờ khi các vị đại nhân nói chuyện xong, tông môn sẽ chuẩn bị bữa tiệc..."
Hắn không nói hết!
Nhưng những cung nữ kia lại run lẩy bẩy!
Bữa tiệc!
Tiên đảo hải ngoại và yêu tộc cũng không phải chỉ mới quen biết nhau hôm nay, có không ít tiên đảo hải ngoại đều nuôi dưỡng yêu tộc, yêu tộc yếu thì đương nhiên sẽ bị tông môn tùy ý điều động, còn cường giả... sẽ thường cướp giật một vài người làm đồ ăn!
Tông môn căn bản không quan tâm những chuyện này! Đương nhiên, không cho giết chóc quy mô lớn. Trên đảo có mấy triệu người, một năm ăn vài ngàn người, đời mới sẽ nhanh bổ sung chỗ trống này. Nhân khẩu nhiều như vậy, áo cơm không lo, một hòn đảo bình thường sao có thể duy trì nhân số không thay đổi cho được. "Không thể không kể công" yêu tộc.
Mấy ngàn năm qua, nhân khẩu trên tiên đảo hải ngoại hầu như không thay đổi nhiều, đây là chuyện không thể.
Song, sự thật chính là như vậy!
Có vài thành trì, trong thành thậm chí cung phụng yêu tộc, tế phẩm của những yêu tộc này chính là nhân tộc!
Ý của vị cường giả cấp chín này rất rõ ràng, chờ hai bên bàn bạc xong xuôi, mấy cung nữ này sẽ trở thành món ăn chiêu đãi yêu tộc, chuyện này có gì mà không được?
Trong Cấm Kỵ Hải, có rất nhiều chuyện cần đến sự phối hợp của yêu tộc, song phương trước đây từng có hợp tác. Chẳng qua là vì yêu tộc công kích trước nên mới dẫn đến thù hằn mà thôi.
"Bữa tiệc.." Phương Bình lạnh lùng, đây chính là cổ võ!
Lấy người làm thức ăn!
Từng kẻ đều ra vẻ đạo mạo, song lại làm chuyện suy đồi đạo đức thành thục như vậy, chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào.
"Cổ võ nên bị diệt!" Phương Bình hừ lạnh trong lòng.
Hắn không quan tâm đến sống chết của nhóm phàm nhân trên hòn đảo này, không phải Nhân Tộc, hắn khôngthèm để ý! Dù những người này là nhân loại, nhưng nếu họ sinh sống ở tiên đảo hải ngoại, sống ở thiên ngoại thiên... Vậy thì không có quan hệ gì với hắn!
Nhưng điều này không liên quan. Phương Bình không thể khoan dung chuyện những cường giả tiên đảo hải ngoại và cường giả cổ võ coi thường sinh mạng.
Nếu để nhân vật như vậy cai quản tam giới, Trái Đất còn có thể có kết quả tốt sao?
Dù nuôi chó thì cũng sẽ không nói giết là giết. Những người này nuôi cung nữ, mà nói cho yêu thú ăn là cho yêu thú ăn, còn chẳng bằng con chó.
Những yêu tộc kia nghe vậy, cuối cùng cũng không chảy nước miếng nữa, chúng nó bây giờ chỉ chờ hòa giải thành công để được ăn tiệc thôi.
Mà Phương Bình với tư cách là nhân tộc duy nhất dưới trướng Giảo cũng được người khác xem trọng.
Mấy vị cường giả phía trước nói chuyện, phía sau, vị cường giả cấp chín vừa nói sẽ chuẩn bị tiệc cũng chủ động nói chuyện với Phương Bình.
"Vị đạo huynh này nhìn khá quen mặt, không biết đạo huynh lúc trước tu đạo ở đâu.."
"Đảo Bích Thủy!" Phương Bình lạnh nhạt đáp.
Nghe vậy, người kia đã hiểu rõ, ra vẻ đáng tiếc, cảm thán: "300 năm trước, ta từng đến đảo Bích Thủy một lần. Cũng là một nơi tốt, đáng tiếc..."
Đáng tiếc, bị công phá rồi!
1748 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận