Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1089

Khi nhìn thấy những thứ bọn họ vác, các Tông sư đều há to miệng.
Đó là ai?
Thành chủ thành Sắc Vi!
Còn có, thi thể của hai con yêu tộc cấp bảy?
Ngoài ra, cõng rất nhiều bao lớn bao nhỏ, mấy thằng nhóc này, Cướp được bao nhiêu thứ đây?
Cướp không phải vấn đề, vấn đề là bọn chúng có thể mang về được!
Phải biết, ở địa quật, mang đồ trở về là điều khó nhất!
Bọn họ còn đang chấn động, Phương Bình mấy người đã chạy như điên tới.
Cách thật xa, Phương Bình nhấc thi thể Sắc Vi Vương ném đi... Một tiếng vang ầm ầm!
Thi thể rất nặng, giống như người sống, ngồi khoanh chân trước mặt mọi người.
Mấy vị Tông sư cấp bảy, theo bản năng mà lui lại vài bước, tiếp theo mặt đỏ tới mang tai, mẹ nó, quá mất mặt!
Thế mà bị sợ rồi!
Vẫn chưa hết, ném xong thi thể Sắc Vi Vương, Phương Bình lại ném xuống bộ hài cốt của Thiết Mộc, con ngươi của mọi người co rút, thêm một tên cấp tám!
Tiếp nữa, Phương Bình ném xuống hai bộ hài cốt cấp tám và mấy thi thể cấp bảy bao gồm cái tên bị hắn tiêu diệt.
Cuối cùng, không chờ mọi người hỏi, Phương Bình từ phía sau lưng lấy ra hài cốt của Dương Đạo Hoành, thở dài nói: "Đại Tông sư Dương Đạo Hoành chết ở Giới Vực, học trò kém cỏi, không thể cứu Dương đại Tông sư, chỉ cứu được hai vị Tông sư cấp tám cũng đang bị thương rất nặng..."
"Giới Vực!"
"Dương đại Tông sư chết rồi!"
"..."
Lần này, Nam Vân Nguyệt mấy người đã kinh ngạc đến ngây người.
Bọn họ kinh ngạc không phải Dương Đạo Hoành chết, thực ra người của thành Trấn Tinh vào địa quật trước, đã chuẩn bị là sẽ chết rồi.
Điều này, mọi người đều đã có chuẩn bị.
Nam Vân Nguyệt càng chấn động hơn chính là, mấy thằng nhóc khốn nạn đã nói bọn chúng đi đâu?
Giới Vực!
Đi ngang qua hơn một nửa địa quật, mấy võ giả trung cấp đến Giới Vực, nơi mà ngay cả tuyệt đỉnh cũng sẽ chết!
Quan trọng chính là bọn họ vẫn còn sống sót trở về!
Mang theo hai thi thể địa quật cấp chín, và bộ hài cốt của Dương Đạo Hoành, còn mang về rất nhiều chiến lợi phẩm!
Mấy thằng nhóc này không nói đùa chứ?
Hay là nói bọn họ hoa mắt rồi?
Lúc này, không ai lên tiếng, cũng không biết nên hỏi cái gì.
Một bên, Bộ trưởng Vương lẩm bẩm nói: "Thật sự có tinh hoa sinh mệnh..."
Ông còn chưa nói xong, đám người cấp chín Nam Vân Nguyệt, Trương Vệ Vũ bỗng nhiên đem tầm mắt chuyển đến cái bình lớn Phương Bình đang vác sau lưng!
Ánh mắt của Nam Vân Nguyệt lúc này sắc như ánh kiếm, sáng chói, thật sự phát sáng, không phải đùa.
Nhưng rất nhanh, Nam Vân Nguyệt thu tầm mắt lại, nhìn về phía thi thể Dương Đạo Hoành, ánh mắt có chút phức tạp, khẽ thở dài: "Dương gia... Đã thất bại sao?"
Dương Đạo Hoành chết rồi!
Vậy có nghĩa di hài của cường giả tuyệt đỉnh không lấy về được, chuyện này còn nghiêm trọng hơn chuyện Dương Đạo Hoành chết.
Một khi bị cường giả vùng cấm...
Nghĩ tới đây, Nam Vân Nguyệt bỗng nhiên nhìn về phía thi thể của Thiết Mộc.
Vùng cấm cường giả, còn sống không?
Lúc này, Nam Vân Nguyệt có phần không khống chế được kích động, quá nhiều nghi hoặc khiến một vị cường giả đỉnh cấp chín như bà cũng muốn bắt lấy Phương Bình dò hỏi.
Còn về Dương Đạo Hoành, ở địa quật, chết trận là chuyện bình thường, về phần sắp xếp thế nào, đợi chiến tranh kết thúc, tự nhiên sẽ có sắp xếp.
Không chỉ Nam Vân Nguyệt, lúc này, gần trăm Tông sư đều nhìn chằm chằm mấy người trước mặt bọn họ!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vương thành làm sao bị nổ?
Những thi thể cấp chín từ đâu mà có?
Mẹ nó mau nói nghe coi!
Bị gần trăm Tông sư nhìn chằm chằm, Phương Bình ho nhẹ một tiếng, chuẩn bị phát biểu...
Ánh mắt của đám Tông sư cũng bắt đầu sắc bén hẳn! Ít nói nhảm, vào chủ đề ngay!
Thôi, hỏi ngay cho rồi, Nam Vân Nguyệt không bình tĩnh lắm, trực tiếp mở miệng nói: “Thành Sắc Vi là do ngươi nổ?”
Phương Bình nghiêm túc, lập tức nói: “Đúng là học trò nổ đó! Vì nổ thành Sắc Vi, học trò thiếu chút nữa đã chết ở thành Sắc Vi, cuối cùng vẫn là trời không nỡ giết nhân loại chúng ta, may mắn còn sống.”
“Nói trọng tâm!”
“Khụ khụ, là thế này, cùng ngày hôm đó, sau khi rời khỏi nơi đây, vì tìm kiếm Trương lão sư và võ giả nhân loại may mắn còn sống, bọn ta đã đi thành Nguyệt Quế, sau đấy lại diệt luôn thành Nguyệt Quế, lấy được tin một số võ giả nhân loại bị giam giữ ở thành Sắc Vi.”
Phương Bình bắt đầu từ từ kể ra, kể những chuyện vô cùng mạo hiểm.
“Ta dùng kế dụ dỗ con cự giác thú ở Hồ Bán Nguyệt công thành, sau đó lẻn vào quặng mỏ vương thành, diệt nhiều vị võ giả cấp sáu, bao gồm cả võ giả đỉnh cấp. Cuối cùng, ta mang theo mấy chục tỷ đá năng lượng cao cấp, tự bạo lực lượng tinh thần, nổ quặng mỏ...”
Thấy các Tông sư không ai nói gì, Phương Bình lặp lại một lần: “Lần này ta nổ mất mấy chục tỷ đá năng lượng cao cấp, nửa kim thân đều bị huỷ hoại.”
Ngô Khuê Sơn ho nhẹ một tiếng nói: “Tiếp tục, chúng ta đã biết, công lao nổ vương thành chắc chắn không thiếu phần ngươi.”
Phương Bình nhếch miệng cười nhìn lão Ngô, người trong nhà quả nhiên chính là người trong nhà, nhất định phải bồi thường mấy chục tỷ cho ta đó.
Vẻ mặt đám người Nam Vân Nguyệt không tốt lắm, bây giờ... là lúc quan tâm cái này hả?
Phương Bình không tiếp tục đề tài “Mấy chục tỷ” nữa, nói tiếp: “Sau đó thành chủ thành Sắc Vi đã trở lại, hắn vô cùng phẫn nộ, mang theo những võ giả còn sót lại, đuổi giết ta đến Giới Vực...”
“Từ từ!”
Nam Vân Nguyệt ngu ngu nói: “Đuổi giết ngươi đến Giới Vực?”
Phương Bình mặt không đổi sắc nói: “Đúng vậy, lúc ấy chúng ta chuẩn bị đến thành Diên Vĩ, muốn nổ tiếp một tòa vương thành nữa, không biết sao lại bị thành chủ thành Sắc Vi phát hiện, cho nên chúng ta đành chạy về phía Giới Vực. Trên đường, chúng ta lại nổ tiếp một tòa vương thành ở Cực Tây, lại dụ dỗ yêu thú cấp cao công thành...”
Nam Vân Nguyệt sợ ngây người, Lý Đức Dũng không nhịn được nói: “Thành Ngão Xỉ?”
“Đúng vậy, dụ dỗ một số yêu thú cao cấp công thành, sau đó dụ thành chủ thành Sắc Vi ra tay, dẫn yêu thú cấp chín Vạn Yêu Sơn ra. Sau đó, thành chủ thành Sắc Vi và đối phương đánh nhau, bại lộ thần binh, yêu thú Vạn Yêu Sơn phẫn nộ rời đi, ta cảm thấy chắc là sẽ có chuyện...”
Mọi người lại lần nữa sợ ngây người!
Đây là lý do khiến Vạn Yêu Sơn, Thành Ngão Xỉ và Thành Sắc Vi khai chiến sao? Thế nghĩa là... trận chiến này, Phương Bình cầm chân rất nhiều cấp chín!
Hai vị ở thành Sắc Vi, một vị ở thành Ngão Xỉ, cùng với vì vương thành bị nổ, hai vị cấp chín đã bị bọn họ chém giết cũng coi như công lao của Phương Bình. Thế nghĩa là, mấy thằng nhóc trung cấp này, kiềm chế 5 vị cường giả cấp chín?
Không chỉ là 5 vị cấp chín, mà còn kiềm chế cả yêu thú cấm địa!
Giờ này khắc này, mọi người rất muốn hét to: “Nói hươu nói vượn!”
Nhưng liên hệ với một loạt chuyện xảy ra trước đó, đây đều là sự thật.
Vương thành bị nổ, thành chủ thành Sắc Vi biến mất, hiện tại đã chết.
Thành Ngão Xỉ đúng là đã bạo động!
Vạn Yêu Sơn cũng đúng là đã xuất động!
Liên hệ những lời Phương Bình nói, về mặt logic, không hề có vấn đề, tất cả nghi ngờ đều được giải thích.
Nhưng bọn hắn chỉ mới đến cấp trung thôi! Làm sao có thể tránh được cấp chín đuổi giết, còn làm ra nhiều chuyện như vậy!
Cả đám Tông sư đều dại ra, Trương Vệ Vũ kiềm chế bản thân không nên nuốt nước miếng, hừ hừ nói: “Tiếp tục, sau đó lại xảy ra chuyện gì?”
“Sau đó... Sau đó chúng ta đến Giới Vực, thành chủ thành Sắc Vi đuổi giết ta nên cũng chạy theo, trên đường đi, người mà hắn mang theo cũng chết sạch. Sau khi tới Giới Vực, ta mới phát hiện, vùng cấm còn đến 3 vị cấp chín.
Sau đó, ta dụ hai bên hỗn chiến, thành chủ thành Sắc Vi và người của vùng cấm đại chiến. Khụ khụ, đương nhiên, lúc ấy người của thành Trấn Tinh cũng có mặt, thế là ba bên đại chiến.
Trong lúc hỗn chiến, thành chủ thành Sắc Vi giả chết, sau đó sống lại đánh chết Thiết Mộc... chính là bộ xương mà ta mang về này nè.
Dương đại Tông sư cũng bị thành chủ thành Sắc Vi đánh chết ở đó. Tiếp sau nữa, Giới Vực còn có một tên võ giả cấp bảy, đánh lén thành chủ thành Sắc Vi, cuối cùng ta đánh lén tên cấp bảy kia, giết hắn…
Mọi chuyện là như thế đó!”
Mọi người bắt đầu lắc đầu, đậu xanh, nghe kiểu mốc khô gì cũng thấy không thể tin được!
Nam Vân Nguyệt hít sâu một hơi nói: “Ngươi lại có thể tránh được cấp chín đuổi giết... Ngươi có thể che giấu hơi thở, vậy đám người Lý Hàn Tùng thì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận