Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1660

Lúc này, một vị võ giả cấp bảy khác cũng mở miệng cười nhạt nói: "Chết bớt chút rác rưởi cũng tốt, những năm gần đây, nhân khẩu tăng nhanh, võ giả tăng nhanh, tiêu hao quá nhiều. Nếu cứ tiếp tục như thế, lại quá mấy ngàn năm, e rằng Thần Lục cũng sẽ tiến vào thời kì khô cạn năng lượng, theo gót Phục Sinh Chi Địa mất."
Phương Bình lại động, sắc mặt bình tĩnh, kính cẩn nói: "Theo gót Phục Sinh Chi Địa, ý đại nhân là..."
Phong Ngọc cười nói: "Nghe đồn, năm đó các tiền bối của Phục Sinh Chi Địa cực kỳ mạnh, dựa theo cách nói của Phục Sinh Chi Địa, thì chính là thời đại cổ võ.
Thời đại đó, cường giả như mây, bây giờ không thể so sánh nổi. Vốn dĩ, năng lượng ở Phục Sinh Chi Địa cũng rất dư dả, nhưng cường giả quá nhiều, cường giả Chân Vương tu luyện một lần, cũng là long trời lở đất. Số lượng cường giả càng nhiều, năng lượng ở Phục Sinh Chi Địa cũng dần dần khô cạn, sau đó tiến vào thời kỳ suy sụp."
"Phục Sinh Chi Địa rất mạnh sao?" Phương Bình chấn động nói: "Vương đình có 49 vị Chân Vương đại nhân, chẳng lẽ còn có thể mạnh bằng vương đình?”
Phong Ngọc cười nói: "Có lẽ là thế, dù sao cũng chỉ là nghe đồn, cụ thể thế nào chúng ta cũng không rõ."
Phía trước, Phong Diệt Sinh lại xen vào nói: "Không phải nghe đồn, là sự thực, chẳng có gì phải sợ mà không thừa nhận cả. Năm đó Phục Sinh Chi Địa rất mạnh, nghe vương tổ nói, Giới Vực bên ngoài chính là của bọn họ để lại.
Năm đó vì tài nguyên khô cạn, bọn họ phát hiện Thần Lục của chúng ta, đánh vào Thần Lục, cắm rễ trong Thần Lục... Mà Thần Lục, cũng bị bọn họ xem như đất nuôi trồng!"
Nói tới đây, Phong Diệt Sinh cười lạnh nói: "Bởi vì Thần Lục có Mặt Trời Sinh Mệnh, năng lượng cuồn cuộn không ngừng, tài nguyên hầu như vô cùng vô tận, đám người này mơ ước Thần Lục, bạo phát đại chiến nhiều lần với tổ tiên của chúng ta. Nhưng cuối cùng, đều bị tiền bối Thần Lục đánh giết hầu như không còn, triệt để hủy diệt!"
Phương Bình lại lần nữa khẽ chấn động, nói như vậy, nghĩa là một số thứ mình suy đoán đều là sự thật? Cổ võ giả thật sự chủ động tấn công địa quật?
Nhưng Phong Diệt Sinh lại nói tiếp: "Đương nhiên, có một số việc, đã không còn rõ ràng, chân tướng thật sự là gì cũng không ai biết. Vương đình còn có tin đồn, năm đó đám người đánh nhau với tổ tiên chúng ta, cũng không phải cổ võ giả."
Phương Bình hơi sửng sốt.
Phong Diệt Sinh cười cười nói: "Cổ võ giả của Phục Sinh Chi Địa có lẽ căn bản không hề để lại tung tích ở Thần Lục. Đám người ở Giới Vực kỳ thực không được tính là cổ võ giả.
Một số người của Phục Sinh Chi Địa căn bản không hiểu, bọn họ chia các thời đại võ đạo thành 4 thời kỳ: Cổ Võ, Tông Phái, Trấn Tinh, Tân Võ. Thực ra, có nhiều hơn.
Theo lời vương tổ, ít nhất có thể chia thành sáu thời đại: Sơ Võ, Cổ Võ, Phong Thần, Tông Phái, Trấn Tinh và Tân Võ.
Mà Giới Vực, có lẽ không có quan hệ gì với thời đại cổ võ, thậm chí cũng không có quan hệ với thời đại phong thần, những người này chỉ có thể xem là người của thời đại tông phái, không phải cổ võ giả."
"Nhưng đó cũng chỉ là chuyện xưa năm cũ, bây giờ, Phục Sinh Chi Địa đã xuống dốc." Phong Diệt Sinh cười nhạo nói: "Phục Sinh Chi Địa, sớm muộn sẽ trở thành của chúng ta!"
Trong lòng Phương Bình tràn ngập rất nhiều nghi vấn, không tiếp tục nói chuyện nữa. Trong mắt hắn, thậm chí trong mắt Trương Đào, sự tồn tại của Giới Vực chính là chứng cứ rõ ràng nhất của thời đại cổ võ.
Nhưng nếu đúng như những gì Phong Diệt Sinh nói, Giới Vực thật sự không liên quan đến thời đại cổ võ, thì cổ võ giả trong mắt bọn Phương Bình, căn bản không được xem như cổ võ giả chân chính.
"Vậy tại sao cổ võ giả chân chính lại biến mất?" Phương Bình nghi ngờ trong lòng, im lặng hẳn.

Rất nhanh, mọi người đã đến một tòa thành lớn - thành Vạn Long. Trong thành, có một đám yêu thú to lớn vô cùng bắt mắt, bọn chúng chính là những yêu thú dùng để di chuyển. Năng lượng dao động trên người chúng cũng không hề yếu, thậm chí còn có yêu thú cùng cấp với Phương Bình, có thực lực cấp tám, có kim thân!
Nhưng trí tuệ thì không được cao lắm, cũng khá là ngoan hiền dễ gần, giống như thú cưng nuôi trong nhà vậy.
Phong Diệt Sinh hình như không có hứng thú ở lại chỗ này, tiện tay ném ra trăm khối đá năng lượng, xem như lộ phí, trực tiếp leo lên lưng một con Long Thú cấp tám.
Đám người Phương Bình cũng nhanh chóng đuổi theo. Nhưng tầm mắt Phương Bình lại lần nữa nhìn về phía Phong Diệt Sinh! Cái tên này, hình như có trang bị chứa đồ!
Chẳng trách lúc trước không thấy hắn mang theo cái gì, Phương Bình còn tưởng hắn đặt bên trong tòa cung điện kia, bây giờ nghĩ lại thì cũng không đúng. Cung điện kia là của Lê Án.
"Trang bị chứa đồ, phân thân Phong Vương..." Phương Bình thầm nhủ trong lòng, yên tĩnh bắt đầu chờ đợi giống như những người khác.
Ven đường, Phương Bình tiếp tục ghi chép lại những vương thành và đô thị mình đã đi ngang qua. Lần này, không chỉ vì nhớ đường, mà còn là để ghi lại tình báo. Nhân loại có quá ít thông tin về vùng cấm, lúc trước khi Trương Bằng nói cho bọn Phương Bình nghe tin tức về vùng cấm, đều dùng từ “đại khái” hoặc là “có thể”.
...
Ngay khi Phương Bình sắp chạy tới thành Thiên Thực thì ở Trái Đất, Ma Võ.
Tần Phượng Thanh cầm điện thoại, hỏi: "Mập mạp, không thể cho ta 1 suất vào Vương Chiến Chi Địa sao?"
"Đầu trọc, cái này không dễ đâu..."
"Sao lại không dễ? Phương Bình không đi được mà? Hắn không đi, nghĩa là không muốn dùng cái suất này, cho ta là được mà?”
Tưởng Siêu buồn phiền nói: "Làm gì có thể đổi người đơn giản như vậy. Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì, đừng có nhử ta!"
"Gần đây hai đại vương đình đang bàn bạc, muốn cho một nhóm người đi vào, lần trước bọn họ chết quá nhiều người, bây giờ hầu như không còn cấp sáu nào. Nếu cố gắng tranh thủ, có lẽ chúng ta cũng có thể mang nhiều người vào hơn.
Nhưng mà, đầu trọc, ngươi chắc chắn muốn vào sao? Ngươi mà vào là sẽ đến vực cấp bảy, ngươi mới cấp bảy sơ kỳ, người bên kia bây giờ hận không thể giết sạch Ma Võ, nếu biết ngươi là người của Ma Võ, bọn họ sẽ lập tức truy sát ngươi."
"Sợ cái gì! Có chỗ tốt là được, ông đây vào đấy cũng sẽ giết long trời lở đất! Ta nghe nói người bên kia, người người có thần binh, vô số thứ tốt, uống tinh hoa sinh mệnh như uống nước... Tùy tiện tìm thấy một cái di tích đều có thể hấp thu vô nguyên khí huyết và lực lượng tinh thần vô cùng vô tận, trực tiếp tăng vọt lực lượng tinh thần, còn có mấy thứ tốt khác nữa."
Tần Phượng Thanh nói xong cũng sắp chảy nước miếng, gằn giọng nói: "Đám Lão Vương khốn kiếp đang chuẩn bị qua đó kiếm lời đây này! Bọn họ đi rồi, ta có thể không đi sao? Mấy tên này, lần nào cũng mò được thứ tốt!
Lão Diêu đã đến cấp bảy cao kỳ, Đầu Sắt cũng là cấp bảy trung kỳ, sắp cao kỳ rồi. Ngươi nói, nếu Đầu Sắt đến cao kỳ, có phải sẽ giống như Phương Bình, lập tức lên cấp tám luôn không? Ta cũng không muốn bị kẹt ở cấp bảy quá lâu, mập mạp, nghĩ cách đi, lão tổ nhà ngươi không phải tuyệt đỉnh sao? Chắc chắn là có cách!"
"Lão Vương muốn đi Vương Chiến Chi Địa sao?" Tưởng Siêu nuốt một ngụm nước bọt nói: "Phương Bình thì sao?"
"Hắn..." Tần Phượng Thanh vò đầu nói: "Hắn thì khó nói, gần đây bế quan rồi, nhưng ai biết hắn có đi hay không, sao?"
"Đầu trọc, thiện ý nhắc nhở ngươi nè, đừng đi cùng bọn họ! Mấy tên đó chính là công địch, biết công địch là gì không? Là tất cả võ giả địa quật đều muốn giết bọn họ! Đặc biệt là Phương Bình, nếu hắn thật sự dám đi, ngươi kiềm chế một chút, cấp chín có vượt cảnh giết hắn cũng là chuyện bình thường.
Không chỉ như vậy, nếu hắn dám đi, nửa đường đều có thể bị người chặn giết, Chân Vương ra tay cũng là bình thường, nói chung, nguy hiểm lớn vô cùng.
Đi theo bọn họ chính là đi theo một thùng thuốc nổ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ chết ngươi! Dù sao ta cũng không dám đi theo bọn họ, nếu bọn họ muốn đi, ngươi phải lập tức nhắc nhở ta, tuyệt đối đừng đi chung, phiền phức lắm."
Tần Phượng Thanh không những không sợ mà còn hưng phấn nói: "Chuyện tốt đó, không cần phải đi tìm người, trực tiếp có người đưa tới cửa..."
"Đầu trọc, ngươi mới cấp bảy sơ kỳ!"
"Cấp bảy sơ kỳ thì sao?" Tần Phượng Thanh xem thường nói: "Ta cũng không sợ đám người kia! Đừng nói nhảm, nghĩ cách cho ta một suất vào đi, nếu lấy được thứ tốt, ta chia cho ngươi một phần mười."
Bạn cần đăng nhập để bình luận