Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1967: Trí Nhớ Hơi Kém

"Ngươi muốn đánh với ta một trận?" Giọng Trương Đào mang theo ý cười: "Ngươi quá yếu, không được, ngươi không lọt nổi vào mắt ta, chẳng đáng chú ý! Ngày Trường Sinh Kiếm đột phá cấp chín bản nguyên, hắn có thể đánh với ngươi một trận!"
“Trường Sinh Kiếm?”
Ông lão bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía xa, nơi đó có một vị chiến sĩ mặc giáp, kiếm phá hư không, như sát thần trên chiến trường, gặp thần diệt thần, gặp phật trảm phật, vô cùng mạnh mẽ.
"Không tệ! Ngày hắn đột phá bản nguyên đúng là có thể đánh với lão phu một trận. Không ngờ, ta thật không ngờ Phục Sinh Chi Địa các ngươi còn có thiên tài như vậy!”
“Kỳ Huyễn Vũ, ngươi muốn tham chiến?” Tiếng của Trương Đào lại truyền đến.
Ông lão nhìn chằm chằm Phương Bình, một lát sau mới nói: "Thú vị! Võ Vương quả nhiên mạnh mẽ, phân thân của ngươi… có vấn đề. Tất cả phân phân đều như vậy, hay chỉ có mỗi cái này? Ngươi đang quan sát chiến trận từ phía bên kia đường nối sao?"
"Không có, do ngươi đến, phân thân bị kích thích thức tỉnh."
“Thì ra là như vậy!” Ông lão cười nhạt nói: "Dao Nhi muốn giết Bách Sơn Vương, Bách Sơn Vương cũng là một rắc rối của bọn ta, Võ Vương có hứng thú hợp tác không?"
“Có, nhưng các ngươi phải trả giá hơi lớn đấy.”
“Mời Võ Vương nói.”
"Tiêu diệt tất cả cấp chín của Thần Lục trong vực Nam Thất này!"
“Chỉ như vậy?”
“Đương nhiên còn điều kiện khác... Bức bách nhóm người Trương Vệ Vũ, giúp bọn họ trở thành tuyệt đỉnh!”
“Võ Vương không sợ lão phu giết bọn họ?”
“Bọn họ chết thì ngươi và toàn bộ Cơ gia đều phải chết, Mệnh Vương cũng không sống được! Trương mỗ đã nói trước, Kỳ Huyễn Vũ, ngươi cảm thấy ngươi nên làm gì?”
Sắc mặt ông lão khẽ thay đổi, trầm giọng nói: "Võ Vương mạnh thật, nhưng muốn tiêu diệt Mệnh Vương đại nhân thì còn kém một chút!"
"Ếch ngồi đáy giếng mà cũng dám nói với ta những lời này? Xem ra Kỳ Huyễn Vũ vô địch cấp chín cũng chỉ là tự phong thôi. Năm xưa chúng ta không thể đánh một trận, nếu không… võ giả như ngươi, ta một đánh ba cũng thắng!"
“Ha ha!” Ông lão phì cười một tiếng.
Trương Đào lạnh nhạt nói: "Phương Bình, ngày ngươi đột phá cấp chín, nhớ tiêu diệt lão già này! Hắn là đá mài dao chất lượng đấy. Ngươi, Lý Trường Sinh, thậm chí là nhóm người Vương Kim Dương đều có thể khiêu chiến hắn! Đương nhiên, nếu bị giết thì xem như mài không thành công, chết thì thôi.
Con đường bản nguyên của người này rộng rãi, xa và dài, chỉ còn kém một chút là đạt tới mốc 1000 mét, đáng tiếc, hắn không thoát được thế tục. Mệnh Vương không chết, hắn khó mà thành Chân Vương, không cần phải để ý đến hắn."
Phương Bình ngây người ra, nói: "Bộ trưởng… Ngài… Chuyện này…"
Phân thân này chắc chắn không được lập trình như bình thường! Phân thân của lão Trương dường như… dường như có thể kết nối với chủ thể!
“Trò vặt thôi.” Trương Đào không nhiều lời, có chút bất đắc dĩ, có chút đáng tiếc.
Phân thân này không chuẩn bị để đấu với Kỳ Huyễn Vũ, mà chuẩn bị để đối phó với những lão già trong Giới Vực, có chút đặc thù, nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ.
Bây giờ, Kỳ Huyễn Vũ xuất hiện, thực lực mạnh mẽ, phân thân bị kích thích đến thức tỉnh. Cũng vì vậy nên sắp tan biến rồi.
Trương Đào không tiếp tục đề tài này, lại nói: "Bảo những người khác dừng tay, giao hết cho Kỳ Huyễn Vũ! Ngược lại, Bách Sơn Vương đáng giết! Nhưng cần các ngươi phối hợp. Cơ gia dã tâm không nhỏ, muốn một nhà 3 Chân Vương, thậm chí 4 Chân Vương… Mệnh Vương không đủ thực lực, nhưng dã tâm thật lớn!"
Giọng cười của Trương Đào lạnh dần, Cơ gia muốn giết Bách Sơn Vương có lẽ không phải là ý của một mình Cơ Dao, mà là ý của toàn thể nhà họ Cơ!
Có vẻ như trước khi đối phó với hai vương, nhà họ Cơ muốn giải quyết hết những nhân tố không ổn định này.
Chỉ cần Bách Sơn Vương chết, Mệnh Vương sẽ có đủ tinh lực đối phó hai vương.
Cũng được! Nếu không giết Bách Sơn Vương, Mệnh Vương chưa chắc sẽ ra tay toàn lực, lão già kia cũng rất gian xảo.
Hai người bọn họ nói chuyện, đối diện, sắc mặt Kỳ Huyễn Vũ lần lượt thay đổi. Một lát sau, ông ta nói: "Chân Vương đều biết lão phu vào vực! Nếu tiêu diệt những người này, e là Chân Vương sẽ hoài nghi…"
"Vô dụng! Cùng lắm thì đánh với Chân Vương một trận. Chỉ cần không chết, ngươi sẽ có hy vọng trở thành Chân Vương! Ngươi muốn thành Chân Vương, thì hoặc là giết Mệnh Vương, hoặc là liều chết đấu một trận với Chân Vương khác, không thì chờ Thiên Mệnh vương đình thống nhất địa quật, ngươi làm chủ soái, có thể tăng cấp.
Theo ta thấy, liều chết đánh với Chân Vương một trận mới là cơ hội đột phá lớn nhất của ngươi, đánh một trận với Chân Vương yếu như Hòe Vương kìa, sợ cái gì?"
Trương Đào cân nhắc nói: "Nếu không, sớm muộn gì thì ngươi cũng sẽ chết trên tay nhân loại, trừ phi cả đời này ngươi không đối đầu với nhân loại! Kỳ Huyễn Vũ, tự cân nhắc đi, nửa giờ sau, Trương mỗ đi vào. Ngươi có nửa tiếng để giải quyết mọi chuyện!"
Dứt lời, sách thủy tinh trong lòng Phương Bình đột nhiên vỡ nát.
Sắc mặt Phương Bình hơi thay đổi, lặng lẽ lui về phía sau một đoạn.
Đậu xanh! Lão Trương thật vô căn cứ! Phân thân mất rồi!
Mà ông ấy hình như mạnh đến mức bất thường, lão Trương vô cùng xem thường Hòe Vương nhưng lại có phần trịnh trọng đối xử với người này.
Hơn nữa, ông ấy cũng không phủ định lời nói của đối phương. Nhóm người Trương Vệ Vũ không phải là đối thủ của Kỳ Huyễn Vũ, chỉ có lão Lý chính thức bước vào bản nguyên mới có hy vọng đối chiến với người này.
Nhưng để có thể bước vào bản nguyên, lão Lý cần phải có 200.000 cal khí huyết mới tăng cấp được! Chín tầng kim thân! Sau khi tăng cấp, rất có thể đạt đến con số này.
Hơn nữa, khí huyết của lão Lý vốn đã cao, gấp đôi so với những người khác, đến lúc đó, dù con đường bản nguyên chỉ đi được vài bước, cũng có thể sánh với cấp chín bình thường có 400.000 cal khí huyết.
Cường giả như vậy mới có thể đánh với Kỳ Huyễn Vũ?
Như vậy, chẳng phải khí huyết cơ sở của Kỳ Huyễn Vũ hiện tại ít nhất là khoảng 200.000 cal sao? Sức mạnh được tăng gần gấp đôi, cũng rất gần với tuyệt đỉnh, cho nên lực chiến cao nhất cũng có thể đạt đến 400.000 cak khí huyết?
"Chẳng trách hắn giết cấp chín rất dễ dàng! Võ giả có lực bộc phát không tới 100.000 cal khí huyết sao có thể là đối thủ của ông ta!"
"Nhóm người Trương Vệ Vũ chắc là kém xa ông ta nhỉ? Nhưng sao ông ta lại chưa thể thành Chân Vương?"
“...”
Nhiều suy nghĩ xẹt qua đầu Phương Bình, lần này, vực Nam Thất liên tục xảy ra bất ngờ.
Mấy lão già này đều xuất hiện rồi! Nghe cách nói chuyện của lão Trương, có lẽ kinh nghiệm sống và tuổi đời của người này không hề ít hơn một số Chân Vương.
Chính lúc này, Kỳ Huyễn Vũ bỗng nhiên ra tay. Mục tiêu chính là Phương Bình chứ không phải ai khác!
Hai chân Phương Bình hơi động, trường đao hiện ra trong tay, một đao chém ra vết nứt không gian! Nhưng vết nứt trực tiếp bị đối phương đâm thủng, trường thương của đối phương lập tức xuất hiện ngay trước trán của Phương Bình.
"Ngươi lên cấp thần tướng, có dám đánh với lão phu một trận?" Kỳ Huyễn Vũ lạnh lùng, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Võ Vương đánh giá cao ngươi! Dù là Trường Sinh Kiếm cũng chưa chắc có thể! Nhưng lão phu vẫn có chút mong đợi, thần tướng vô địch cô đơn quá!"
Phương Bình mắng chửi trong lòng, giả vờ giả vịt cái gì! Cũng may đối phương là cường giả địa quật, nếu là cường giả nhân loại, Phương Bình sẽ nói cho ông ta biết, hắn mới 20 tuổi, ông ta sống bằng tuổi rùa mà còn chẳng thành tuyệt đỉnh, đúng là phế vật!
Thần tướng vô địch? Vậy những người như lão Trương là Chân Vương vô địch rồi!
Song phương chênh lệch quá lớn, một hơi thổi chết ngươi, ngươi làm gì có cơ hội nói chuyện?
Chẳng biết lấy đâu ra suy nghĩ vào Chân Vương, khiêu chiến lão Trương!
Phương Bình không hề nghi ngờ, dù ông ta có trở thành Chân Vương, khiêu chiến với lão Trương, 3 quyền đánh không chết thì 30 quyền cũng chết tươi! Hung hăng cái gì không biết!
Kỳ Huyễn Vũ cười nhạt một tiếng, trường thương biến mất, mặc kệ Phương Bình, lại nhìn nhóm người còn đang chiến đấu, lạnh nhạt nói: "Giết bọn họ! Lão phu đến nơi khác, khi ta trở về, ta không hy vọng nhìn thấy mấy người này còn sống!"
Để lại lời này, Kỳ Huyễn Vũ lập tức biến mất tại chỗ.
Sắc mặt Phương Bình thay đổi một chút, liếc mắt nhìn Cơ Dao đang đắc ý, không lên tiếng, trong lòng cười lạnh, ngu ngốc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận