Toàn Cầu Cao Võ

Chương 847: Dọa Người Là Sở Trường Của Ta

Thế là trong mắt mọi người, thương thế của Phương bình vẫn đang chuyển biến xấu, không phải giả vờ mà là thật, vết thương vẫn đang chuyển biến xấu.
Trịnh Minh Hoành lúc này muốn thu tay cũng khó!
Nhìn thấy màn này, Vương Kim Dương bên cạnh ngưỡng mộ cực kỳ.
Người có chỗ dựa có khác.
Nếu đổi lại là hắn… Lão Vương có hơi khó chịu.
Nếu đổi lại là hắn, cho dù hai vị võ giả đỉnh cấp sáu của Nam Võ có ở đây, đối diện với một vị cường giả cấp tám, thật đúng là không có sức để thở.
Đừng nói hãm hại vị cấp tám này, chuyện phóng ra uy áp trước đó chỉ sợ cũng sẽ cho qua.
Cho dù không bỏ qua, cho dù làm được đến bước này như Phương Bình, Trịnh Minh Hoành có lẽ cũng muốn thu tay rồi, vật chất bất diệt là căn cơ của cấp tám, không ai muốn lãng phí.
Nhưng Trịnh Minh Hoành lại nghĩ, ít nhất cũng phải khiến vết thương của Phương Bình không còn nghiêm trọng mới được.
Lý Trường Sinh mấy người đứng bên cạnh, hiện tại vẫn đang trừng mắt nhìn chằm chằm đây này.
Trịnh Minh Hoành căm tức, một vị cường giả cấp tám khác ở bên cạnh không nói câu nào, trong lòng mừng thầm, may mà mình không xuất đầu lộ diện.
Vị này là Tổng Giám Đốc của công ty Binh Khí.
Trịnh Minh Hoành vừa đến đã lập uy với Phương Bình, thực ra ông ở cạnh nhìn rất thích.
Lần này Phương Bình nói võ giả tập kích tiêu diệt hắn đến từ hai công ty lớn, chuyện này thật sự khiến bọn họ vô cùng tức giận.
Chuyện này không thể tùy tiện gánh danh tiếng xấu đó được!
Trước khi đến, thực ra trong lòng mọi người đã có suy tính, tuyệt đối không thể yếu đuổi thỏa hiệp, lúc này, một khi yếu đuối, lộ ra vẻ chột dạ, đó mới thật sự là phiền phức lớn.
Hơn nữa Ma Võ có chủ ý gì, trong lòng bọn họ đã có tính toán.
Cũng không thể cho Ma võ đạt được ý định, đây không phải là chuyện của một mình Ma Võ, mà là liên quan đến mọi biến động của cả Hoa Quốc.
Nếu hiện tại hai công ty lớn lùi một bước cho Ma Võ, vậy tiếp theo rất có thể sẽ gây ra phản ứng dây chuyền.
Một mình Ma Võ là chuyện nhỏ, cả thế cục thay đổi theo mới là chuyện lớn.
Vì vậy, cách giải quyết của hai công ty lớn chính là muốn mạnh mẽ đến cùng, tuyệt đối không thỏa hiệp!
Đầu sỏ gây chuyện chính là thằng nhóc Phương Bình ăn nói bậy bạ, vu oan hai công ty!
Uy hiếp Phương Bình là suy nghĩ chung của cả hai công ty lớn.
Trịnh Minh Hoành đi trước một bước, ông thấy là phù hợp lợi ích của hai công ty lớn, cũng phù hợp với mong muốn của bọn họ.
Kết quả… Kết quả Trịnh Minh Hoành bị hãm hại rồi.
Lúc này Tổng Giám Đốc công ty Binh khí cảm thấy mình đến sau một bước cũng không tệ, vật chất bất diệt sao có thể tiêu hao như vậy, Trịnh Minh Hoành lần này không tu luyện khoảng nửa năm thì khó mà bổ sung lại.
Có điều suy nghĩ một chút, thằng nhóc Phương Bình cũng to gan thật.
Hãm hại Trịnh Minh Hoành, coi như đắc tội nặng nề rồi… Nghĩ thêm, hình như… vốn trước đó cũng đắc tội rồi.
Nghĩ như vậy, lão Tổng của công ty Binh Khí đột nhiên cảm thấy tên nhóc này chỉ có lời, không có lỗ.
Hắn không hãm hại Trịnh Minh Hoành, lão Trịnh e là cũng không có ấn tượng tốt với hắn.

Phủ Tổng Đốc.
Một lát sau, Trịnh Minh Hoành thu tay rồi.
Phương Bình vừa định để nội tạng nứt ra lần nữa, lão Lý bên cạnh mặt không biến sắc đá hắn một cái.
Như vậy là được rồi!
Ngươi còn tiếp tục làm nứt nội tạng, không, có sứt đầu bể trán, người ta cũng sẽ không tiếp tục nữa đâu.
Chỉ một chút thời gian như vậy, Trịnh Minh Hoành dẫn vào không ít vật chất bất diệt, có thể so với lần trước Ngô Khuê Sơn dẫn vào cứu Lữ Phương Nhu, không tu luyện nửa năm đến một năm thì không thể bổ sung lại được.
Tuy nhiên, mấy năm gần đây, Trịnh Minh Hoành rất ít xuống địa quật, lão Lý cảm thấy cũng không có gì đáng lo.
Phương Bình thấy thế cũng không chậm trễ, nhanh chóng đứng lên, vẻ mặt cung kính nói: "Cảm ơn ơn cứu mạng của hai vị bộ trưởng, cảm ơn Trịnh tổng không tính toán mà ra tay giúp đỡ, Hoa Quốc chính là vì có các vị Tông sư cống hiến không cầu lợi, mới có thể khiến Võ Đạo phát triển hưng thịnh, võ giả thế hệ trẻ như ta mới có động lực tiến lên phía trước..."
Hắn cảm ơn còn không bằng đừng cảm ơn.
Hai vị bộ trưởng đều cười, khẽ gật đầu, Trịnh Minh Hoành càng nghe càng khó chịu, cũng lười để ý đến hắn.
Vừa nãy sao không nói lời này đi?
Trịnh Minh Hoành không nói tiếng nào, trực tiếp tìm chỗ ngồi xuống một bên, coi như vừa rồi không xảy ra chuyện gì.
Bây giờ Phương Bình có khách khí hơn nữa, hắn cũng sẽ không cho là thật.
Đi vào phòng khách không có nóc ngồi xuống, Trịnh Minh Hoành mở miệng nói: "Trấn thủ Ngô không có ở đây?''
Tư lệnh Bạch lướt mắt nhìn hắn, thấy hai bên không tiếp tục tranh đấu nữa mới trầm giọng nói: "Trấn thủ sứ đi Giang Thành rồi, các vị đợi một lát."
"Giang Thành..."
Trịnh Minh Hoành đăm chiêu, xem ra không có chuyện gì tốt.
Hắn đang đăm chiêu, Phương Bình dùng lá chắn bằng lực lượng tinh thần, nhỏ tiếng thương lượng với mấy người Ma Võ.
"Thầy, chút nữa nếu Triệu Vũ thật sự có vấn đề, thì chúng ta phải nhắm vào hai công ty lớn không tha! Ít nhất phải bán được cổ phần!"
Hoàng Cảnh khẽ nhíu mày nói: "Nếu như Triệu Vũ không có vấn đề thì sao?
Không vấn đề, cũng không thể đổ oan lung tung được.
Hoàng Cảnh cũng không đồng ý làm như vậy, giới hạn căn bản vẫn phải giữ.
Phương Bình cười nói: "Ta đương nhiên cũng hy vọng không phải, nếu như thật sự không phải, vậy cũng không sao, nói rõ chuyện này tốt hơn là không nói rõ.
Nhưng nếu như là thật, vậy thì không thể nói mấy câu liền đuổi chúng ta đi được.
Đến lúc đó nhẹ nhàng nói một câu, chuyện của mỗi người… các vị lão sư tôn kính của ta ơi, các ngài nhất định không được làm như vậy.
Nếu còn không bán được cổ phần trên tay chúng ta, mà lần này lại đắc tội với người ta, đừng mơ kiếm lời từ những cổ phần này.
Dù sao bọn họ cũng biết mục đích của chúng ta, tóm lại, Triệu Vũ có vấn đề vậy thì phải kéo hai công ty lớn xuống nước.
Đây là vấn đề của bọn họ, bọn họ nhất định phải chịu trách nhiệm chuyện này."
Hoàng Cảnh khẽ hít vào một hơi, trầm mặc nói: "Nếu như Triệu Vũ thật sự có vấn đề, đương nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng, có điều, ta phải nhắc ngươi, nếu như không phải, vậy thì chuyện này dừng ở đây, ngươi phải biết hai công ty lớn dính dáng đến rất nhiều thứ."
"Ta biết rồi."
Phương Bình gật đầu, sau đó thu lá chắn bằng lực tinh thần lại, Trịnh Minh Hoành ngồi đối diện liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.
Nhưng rất nhanh, Trịnh Minh Hoành lại không chịu được rồi.
Phương Bình không nói chuyện, đang an tâm hồi phục vết thương.
Nhưng đây không phải vấn đề, vấn đề là, bên trong xương cốt màu vàng của thằng nhóc này đột nhiên hiện lên rất nhiều ánh sáng màu vàng, bắt đầu sinh ra huyết nhục.
Trịnh Minh Hoành tức muốn thổ huyết, đây là vật chất bất diệt của ông ta!
Phương Bình tên khốn nạn này, vừa nãy quả nhiên không dùng nó để hồi phục, mà chứa trong kim cốt của hắn ta.
Võ giả bình thường, thực ra không thể nào dự trữ được cái này.
Nhưng Phương Bình có kim cốt… kim cốt...
Trịnh Minh Hoành sắp tức đến chập mạch não rồi, lúc này ông mới quan tâm đến trọng điểm.
Thằng nhóc này vậy mà có kim cốt của cấp tám!
Sắc mặt Trịnh Minh Hoành càng thêm khó coi, thằng nhóc này vẫn chưa phải kim thân, nếu như rèn đúc kim thân thành công, còn không phải muốn lật đổ công ty dược phẩm ư.
Đang suy nghĩ những điều này, mọi người trong phòng khách đột nhiên cùng nhau nhìn ra ngoài.
Ngô Xuyên mấy người, từ trên trời hạ xuống… Trực tiếp hạ xuống phòng khách.
Ngô Xuyên nhìn lướt qua nóc nhà bị lật ngược, khẽ cau mày liếc nhìn mọi người.
Lão Lý làm như không nhìn thấy, lúc đó ông nào có quan tâm đến những thứ đó.
Ngô Xuyên cũng không nói nhiều, đoán cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, trong tay Ngô Xuyên kéo theo hai người, một người sắc mặt trắng bệch, bị thương cực nặng, một người bình tĩnh như không có chuyện gì.
Phía sau, Ngô Khuê Sơn cũng hạ xuống, ông cũng mang theo một người tới, là Trương Định Nam.
Sự việc xảy ra ở Nam Giang, Trương Định Nam sớm đã muốn tới, đáng tiếc là bị thương quá nặng, không có sức tới.
Hai người này đi Giang Thành bắt người, đương nhiên phải nói với ông một tiếng, bảo Nam Giang phối hợp điều tra.
Trương Định Nam tiện thể xin đi ké, nên cùng theo tới đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận