Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1404

Lăng Y Y thầm nghĩ, Kinh Võ quá an nhàn, dù bên Kinh Đô không ngừng có các trận chiến nhỏ lẻ, nhưng từ lần đánh lui kẻ địch lần trước, đã lâu không bùng nổ chiến tranh quy mô lớn rồi.
Năm nay, cô là sinh viên đại học năm tư, sắp tốt nghiệp. Ở lại Kinh Võ, hay là... đi Ma Võ?
Sau khi chiến công của Ma Đô địa quật được truyền ra, cô và Hàn Húc đi suốt đêm đến Ma Đô địa quật, phát hiện bên này đúng là hơi khác Kinh Đô địa quật.
Dưới sự kích thích của Ma Võ, từng võ giả trong thành sát khí sôi trào, hận không thể lập tức đại chiến một trận.
Phía thành Yêu Quỳ, võ giả quân đội chủ động phong tỏa đối phương, thường xuyên mắng chửi, sĩ khí dâng cao tới cực điểm.
Hàn Húc không nói gì, có lẽ tất nhiên là… đuổi không kịp rồi.
Không nói những cái khác, cũng không so với Phương Bình. Tính trong số học sinh đồng trang lứa, bây giờ thực lực của hắn xem như cực mạnh, đỉnh cấp bốn, kém một chút nữa là đột phá cấp năm, chỉ cần chuẩn bị thêm mấy ngày là được.
Nhưng lúc này, hắn nghe nói Trần Vân Hi lúc trước không bằng mình đã xung phong đi đầu, làm gương cho binh sĩnh, dẫn dắt thành viên hội võ đạo Ma Võ giết địch vô số, rất có thể sẽ nhanh chóng bước vào cấp năm trung kỳ.
Không chỉ Trần Vân Hi, Triệu Tuyết Mai một lần tôi cốt, khi chiến đấu, nhờ dùng vật chất bất diệt của Phương Bình khôi phục thể lực mà rèn luyện xong ngũ tạng, có nghĩa đã bước vào đỉnh cấp bốn.
Những người khác, như Phó Xương Đỉnh, Triệu Lỗi, Dương Tiểu Mạn lần lượt bước vào đỉnh cấp bốn hoặc là sắp đỉnh cấp bốn. Với thu hoạch trận chiến này của Ma Võ, e là những người này sẽ nhanh chóng đột phá cấp năm.
Thời kỳ hưng thịnh của Ma Võ đã hoàn toàn mở ra!
Trận chiến này, tiêu diệt kẻ thù truyền kiếp, tinh khí thần của đạo sư và các học viên vô cùng cao, mang theo khí thế đại thắng, trải qua ma luyện, tuy nói những người này không đi theo con đường vô địch, nhưng nhờ trận chiến, người người lột xác, tinh khí thần hợp nhất.
Trạng thái này quá hiếm thấy! Có lẽ cuối cùng sẽ khiến rất nhiều người nhanh chóng đột phá tinh huyết hợp nhất.
Khi Phương Bình đi đường vô địch cấp ba, trạng thái của hắn chưa hẳn vượt qua thầy trò Ma Võ hiện tại, khi đó, mấy người Trương Định Nam đã phán đoán, Phương Bình có hy vọng trở thành Tông sư. Ít nhất, nếu tinh khí thần tiếp tục hợp nhất, có lẽ tinh huyết hợp nhất không phải cửa ải khó.
Những điều này, Hàn Húc biết. Càng biết, càng cảm thấy đắng chát. Lần này, hắn vội vàng chạy đến Ma Đô, cũng muốn nhìn xem Ma Võ lúc này như thế nào.
Mà Hàn Húc nhanh chóng nhìn thấy.
Xa xa, một cột huyết khí khổng lồ nối liền trời đất dịch chuyển về phía thành Hy Vọng. Cột khí huyết đó chiếu rọi địa quật thành màu đỏ.
Trên tường thành, có người sợ hãi than nói: "Cái… khí thế này quá mạnh! Nếu có kẻ địch xâm lấn, những cột khí huyết này có thể đánh tan lực lượng tinh thần của võ giả cấp bảy cấp tám."
Lực lượng khí huyết của mấy nghìn người ngưng kết ra một thế, đây quả thực tương đương với mấy nghìn người đi đường vô địch! Mà trận chiến này, cũng đúng là đi đường vô địch.
Đối thủ cùng cấp không tính là gì, trận chiến này, bọn họ đã tiêu diệt thành, chẳng những đánh, còn thắng, giết địch vô số. Lúc này, khi mọi người trở lại, khí thế cũng sung mãn tới được đỉnh phong.
Từng người ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng trạng thái tốt nhất trở về thành Hy Vọng, trở về thế giới loài người. Nghiêm túc mà nói, vô địch chính là thành lập tự tin.
Lão Vương ban đầu tự mình thôi miên cũng có thể làm đến được, huống chi lần này không chỉ là toàn thắng, còn là đại thắng!
...
Nửa đường.
Phương Bình cũng đã nhận ra, lực khí huyết của mọi người hội tụ thành cột khí huyết, càng ngày càng mạnh, thậm chí còn mơ hồ mang theo một chút uy thế.
Lúc này lão Vương bên cạnh hắn cũng đầy thổn thức và hâm mộ, nói khẽ: "Khí thế toàn trường hội tụ, tinh khí thần quy nhất, mấy nghìn người... Ma Võ thật sắp hoàn toàn phát triển đi đầu rồi."
Bây giờ mọi người đều là Tông sư, chưa chắc kiến thức nhiều bao nhiêu, nhưng tuyệt đối sẽ không quá kém.
Phương Bình cũng tươi cười nói: "Súc thế... ta biết một người súc thế là như thế nào, ta không ngờ, trong lúc vô tình mọi người lại có thể tập thể súc thế, quá hiếm có."
"Là rất hiếm có."
Một bên khác, Lý Hàn Tùng cũng chấn động nói: "Loại chuyện này rất hiếm khi xuất hiện, xuất hiện rồi, cũng là số ít người, từng có tình huống mấy chục.
Ta từng gặp một lần ở Kinh Đô, một đội quân võ giả trăm người, mai phục giết đại quân nghìn người, cuối cùng còn lại hơn 30 võ giả quân đội, khi về thành báo công đã làm được chuyện này.
Đại thắng, tự tin, vô địch… Đây chính là nguyên nhân chủ yếu hình thành thế này, chỉ là không ngờ mấy nghìn người Ma Võ lại có có thể làm được..."
Khi bọn họ đang nói chuyện, trong đám người, có người đột nhiên xuất hiện cầu thiên địa, một giây sau, hội tụ thành quầng sáng. Có người đột phá cấp năm!
Dưới ảnh hưởng của hoàn cảnh này, tinh khí thần của mọi người đã đạt đến đỉnh phong, một số võ giả chỉ kém một bước là có thể, lúc này rất dễ dàng phá cảnh.
Cơ hội hiếm có, thế như này sẽ không tiếp tục quá lâu, nhưng ở trong quá trình này, mọi người sẽ có thu hoạch khổng lồ.
Không chỉ là cầu thiên địa, Phương Bình thậm chí thấy được có người cụ thể hóa cửa tam tiêu.
Đứng nhìn một hồi... sắc mặt Phương Bình bỗng thay đổi. Một giây sau, lực lượng tinh thần của Phương Bình hóa thành bàn tay vươn ra, tóm lấy Tần Phượng Thanh trong đám người.
Tần Phượng Thanh vô tội nhìn hắn, Phương Bình không kìm được thấp giọng mắng: "Đồ chết tiệt, ngươi đang làm gì thế?"
Tần Phượng Thanh vô tội nói: "Mọi người đang ngưng thế, ta cũng làm thế..."
"Ngươi..."
Phương Bình thật muốn bóp chết hắn. Mọi người đắm chìm trong trạng thái này, tên này thì không, mẹ nó, hắn đang đếm đá năng lượng.
Lần này, thành quả chiến đấu đều giao nộp lên. Nhưng đá năng lượng cấp thấp quá nhiều, sau khi đào đi lượng lớn đá năng lượng cấp thấp, Ma Võ cho phép mọi người đào thêm một hồi, đào được bao nhiêu đều là thu hoạch cá nhân.
Tần Phượng Thanh khá may mắn, đào được không ít đá năng lượng trung cấp và cao cấp, vừa nãy hắn đang đếm đá.
Hắn nghĩ như thế nào?
Tần Phượng Thanh thấy Phương Bình nhìn mình chằm chằm, càng thêm vô tội, lúc lâu sau mới bất đắc dĩ nói: "Ta vốn chính là cường giả vô địch, ta không cần súc thế."
Hắn vừa dứt lời, mọi người sửng sốt một chút. Một giây sau, Tần Phượng Thanh thâm trầm nói: "Tần Phượng Thanh ta vô địch!"
"Ta là cường giả vô địch!"
"Ta là số một trong võ giả cùng thế hệ!"
"Trên trời dưới đất, mình ta là vô địch!"
Dứt lời, trên người hắn dâng lên một luồng khí thế ngất trời, lúc này Tần Phượng Thanh không còn hèn mọn, mà uy nghiêm đến cực hạn.
Có ta vô địch!
Hắn đúng là nghĩ như vậy!
"Mẹ kiếp!" Phương Bình sửng sốt.
Tên này còn vô căn cứ hơn lão Vương, trước kia lão Vương cũng chưa lợi hại như vậy.
"Tên này… tự thôi miên mình đến mức này... Hắn làm sao làm được?" Phương Bình ngây ngốc!
Khóe miệng Vương Kim Dương cũng co giật, lúc lâu sau mới nói: "Hắn hoàn toàn tin tưởng bản thân hắn chính là số một, chưa từng hoài nghi bản thân..."
Cách đó không xa, lão Lý cũng đạp không mà đến, líu lưỡi nói: "Thằng nhóc này kỳ lạ lắm, hắn tự lừa bản thân đến mức vô đối, ta nói... đám thanh niên các ngươi bây giờ đều như vậy sao?"
Đây rốt cuộc có bao nhiêu tự tin, mới có thể khiến thực lực cấp sáu sơ kỳ, tạo thành dáng vẻ hắn mới là trùm thiên hạ. Chẳng trách tên này lại đang đếm đá năng lượng, hắn căn bản không cần súc thế.
Trước nay, tên này không đi đường vô địch. Người khác muốn giành danh hiệu số một, hắn cũng không quan tâm, nhiều lắm là mắng vài câu, một giây sau lập tức quên đi. Không ngờ, hắn đã sớm cảm thấy bản thân là số một rồi.
Lúc này, Tần Phượng Thanh tự tin vô cùng, thái độ khoa trương, ngẩng đầu ưỡn ngực, thiếu đi mấy phần hèn mọn nhìn hắn thật hết sức đẹp trai.
Phương Bình hùng hùng hổ hổ mắng vài câu, quát: "Được rồi, đủ rồi đấy!"
Một giây sau, Tần Phượng Thanh khôi phục nguyên trạng, nở nụ cười thô bỉ nói: "Phương Bình, đừng quên chuyện ngươi đã đồng ý với ta, ha ha, lần này ông đây cũng sắp thành Tông sư rồi..."
Chỉ trước sau một giây, mà tưởng như hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận