Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1786: Đến Muộn (2)

“Mẹ kiếp, đã bảo các ngươi chờ một chút, gấp cái gì?!” Lão Lý chửi ầm lên, sau đó cười nói: “Lại giết được một tên, ha ha, thoải mái!”
Còn chưa nói xong, một thanh trường đao phá không bay đến, cắt ngang qua hông của ông, lão Lý bị chém thành hai nửa!
"Sư đệ, lần sau đừng liều thế nữa!"
Ngay lập tức, Hoàng Cảnh phá không bay đến, mạnh mẽ gắn hai nửa của lão Lý hợp lại, sau đó ném ông về phía sau!
Trường kiếm trong tay chớp mắt hóa thành màu đỏ máu.
"Sư huynh đi trước một bước, lão sư, trò đến rồi!" Hoàng Cảnh cao giọng cười to, tất cả lực lượng của ông lập tức tràn vào trường kiếm, kiếm phá không mà đi!
"Lão Hoàng!"
"Ma Võ trường tồn, để thịnh thế này tồn tại mãi!"
Tiếng cười cuối cùng vang lên, một tiếng nổ lớn vang lên, một thanh huyết kiếm với thực lực đỉnh cấp bảy, chớp mắt chém đứt một cánh tay của một vị cường giả cấp chín!
"Sư huynh!" Phía sau, lão Lý lão lệ rơi như mưa!
"Giết! Giết! Giết!"
Tiếng gào lớn liên tiếp vang lê bên tai, trận này, nên giết người!
...
"Không!"
Xa xa! Lực lượng tinh thần của Phương Bình đột nhiên chập chờn! Không! Hắn đến muộn rồi! Hoàng Cảnh đã dùng Huyết Đao Quyết tự bạo!
Không nên như vậy!
"Ta sai, là ta sai..."
Phương Bình không ức chế được tâm tình của mình, Vương Kim Dương gắt gao nắm lấy cánh tay của hắn, không thể để lộ thân phận!
Phương Bình nhanh chóng sấy khô giọt nước mắt trong mắt!
Lúc này, hắn như đang trở về ngày đầu tiên đến Ma Võ, ngày khai giảng…
Ngày hôm đó, vị lão sư kia đứng trên bục phát biểu, nói với mọi người rằng:
“Ma Võ không phải là nơi để các ngươi hưởng thụ đặc quyền của võ giả, cũng không phải là nơi để các ngươi cảm thấy mình hơn người một bậc!”
“Ở Ma Võ, điều đầu tiên các ngươi nên ghi nhớ chính là, trả giá bao nhiêu mới nhận được bấy nhiêu thu hoạch!”
“Võ giả là gì? Không phải là người ỷ mạnh hiếp yếu, không phải là chính trị lái buôn…”
“Võ giả là người bảo vệ thành phố này, đất nước này, thế giới này!”
“Chúng ta rất vĩ đại, cũng rất nhỏ bé, cũng có thể nói là bi thương…”
"Bây giờ các ngươi không hiểu, cũng không cần hiểu! Một ngày nào đó các ngươi sẽ hiểu, vào Ma Võ không phải là con đường bước đến đỉnh nhân sinh, cũng rất có thể là bắt đầu của một bi kịch!"
"..."
"Võ giả không phải bi kịch! Võ giả không bi thương... Nếu bi thương, người sẽ không chọn như vậy!"
Phương Bình liếc nhìn phương xa, hắn nhớ đến chuyện đánh giết yêu thú ở biên giới Bách Thú Lâm, hắn nhớ đến biểu cảm vừa bất đắc dĩ vừa vui mừng của vị lão sư kia khi thấy mình vượt cấp ông ấy…
Ông ấy chết rồi!
Phương Bình nhìn chằm chằm phương xa một hồi, ngay sau đó, Phương Bình khôi phục sự lạnh lùng tỉnh táo, chậm rãi nói: “Trúc Thanh đại nhân, nhân cơ hội này, đánh giết các cường giả của phái Thiên Mệnh! Ngài hãy âm thầm liên lạc với thành chủ thành Yêu Trúc và thành chủ thành Yêu Bách…”
"Trường Sinh... Kiếm..."
Phương Bình lạnh lùng nói: "Cứu bọn họ! Bọn họ chết rồi, vực Nam Thất chỉ khác nào địa bàn của phái Thiên Mệnh, không thể như vậy! Tâm ma của Phong Diệt Sinh bị diệt, đây không phải là điều mà vương chủ muốn!”
"... Được..."
Cây trúc lớn hơi do dự, nó cũng cảm ứng được tình hình trên chiêna trường. Võ giả phục sinh bị giết rồi!
Nếu còn chần chờ, có lẽ các cường giả ma Ma Võ sẽ bị huỷ diệt! Nếu vương chủ muốn bọn họ sống sót, thì cứu họ một mạng vậy.
Lúc này, cấp chín địa quật còn 11 người!
Trong đó, có thể liên hệ hai vị thành chủ, một cây yêu thực.
Trong 8 người còn lại, có 4 người thuộc phái Thiên Mệnh. 4 người thuộc phái Thiên Thực gồm bộ đôi của thành Yêu Quỳ, và hai người đến từ hai thành yêu thực khác.
Trúc Thanh to lớn bắt đầu dùng lực lượng tinh thần của mình, sóng tinh thần chậm rãi lan ra.
...
"Hả?"
Trong nhóm người, một vị cường giả đội vương miện tung quyền đánh bay Ngô Khuê Sơn khẽ cau mày!
Lúc này, Ngô Khuê Sơn đã không còn sức chống đối.
“Nếu còn chần chờ, Xà Vương sẽ chết…”
Thành chủ thành Yêu Trúc hơi băn khoăn, tha cho bọn họ sao?
Trúc Thanh làm sao vậy?
Trận chiến này, địa quật đã mất ba vị cấp chín! Hai người thuộc phái Yêu Mệnh một người của phái Yêu Thực. Đến bước ngoặt này, muốn dừng tay?
Bọn họ giết người của Ma Võ là vì vương đình có khen thưởng, bây giờ… sứ giả vương đình đã đến, nếu không nghe lời sử giả, liệu còn có thể nhận thưởng được không?
Nhất thời, thành chủ thành Yêu Trúc hơi khựng lại.
Không chỉ hắn, trong nhóm người, có một vị cường giả đội vương miện khác nhìn về phía hắn, cây bách to đứng cạnh đối phương cũng dừng tay.
"Các ngươi làm sao thế?"
Lúc này, Ngô Xuyên và Lý Trường Sinh đã tập hợp với Ngô Khuê Sơn trọng thương sắp chết, ba người khí thế lấp lóe, có xu thế tự bạo.
Mắt thấy ba vị cường giả bỗng nhiên dừng tay, những người khác cũng lập tức lùi lại mấy bước. Mấy tên này chắc không định để họ chịu uy lực tự bạo của mấy vị cường giả này đó chứ?
Thành chủ thành Yêu Quỳ cả giận nói: "Đáng chết! Chúng ta liên thủ, tự bạo cũng không thể làm gì được chúng ta, các ngươi đang làm gì đó?"
11 vị cường giả cấp chín, có ba người đã dừng tay! 8 người còn lại đánh với Ma Võ, tuy chưa chắc sẽ có thương vong, nhưng họ không muốn nhìn người khác đứng ngoài nhìn mình đánh trận!
Thành chủ thành Yêu Trúc liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Trúc Thanh đến, nói có sứ giả vương đình truyền lệnh vương, tạm thời dừng tay!"
"Mẹ nó, sớm không tới, muộn không tới, lại tới ngay lúc này!"
Thành chủ thành Yêu Quỳ cũng cảm ứng được khí tức của Mộc Hách, sắc mặt tối sầm lại.
Thành chủ thành Yêu Trúc trầm giọng nói: "Gấp cái gì! Bọn họ sớm muộn cũng sẽ chết, vây lại, đừng để họ chạy!"
Không ít người hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm nữa, chia nhau vây lấy nhóm người Ma Võ!
Rất nhanh, cây trúc xanh to lớn ngự không đến.
Không chờ Yêu Trúc mở miệng, Phương Bình nhìn về phía nhóm người Ma Võ đang bị bao vây, ánh mắt lóe lên sự tàn khốc rồi biến mất!
Đều sắp chết rồi!
Ngô Khuê Sơn thần trí không rõ, sắp rơi vào trạng thái hôn mê, chiến đấu đến mức này, còn có thể khôi phục sao?
Lý Trường Sinh cũng sắp phế rồi, nửa người dưới đã biến mất, hai tay cũng biến mất…
Những người khác đều trong trạng thái sắp chết.
Xa xa, Lữ Phượng Nhu rơi xuống đất… Hình như cũng không còn hơi thở.
Lúc này, Phương Bình hận như phát điên trong lòng!
Mình đến muộn rồi!
Đến chậm một bước! Ma Võ kém chút vì vậy mà bị huỷ diệt!
Lẽ ra mình không nên kéo dài thời gian! Mình không nên cò kè mặc cả với Cơ Dao!
Có lẽ... Lần này mình không nên rời đi!
Tại mình, mình là nguyên nhân khiến vương chủ truyền lệnh cho vực Nam Thất toàn lực tiêu diệt Ma Võ… Đều tại mình!
Phương Bình giận dữ trong lòng, nhưng gương mặt nặn ra một nụ cười, chậm rãi nói: "Đây là người của Ma Võ sao?"
Phương Bình khẽ cười nói: "Bái kiến chư vị đại nhân! Mộc Hách đến từ Thiên Thực vương đình..."
Thành chủ thành Yêu Quỳ không nhịn được: "Mộc Hách, có chuyện gì thì nói thẳng! Vương đình có lệnh gì? Vì sao phải ngừng lại giữa chừng…"
Hắn biết Mộc Hách! Cách đây không lâu hắn đã gặp người này, là người của Lê Án.
Phương Bình cười nói: "Việc này..."
Nói đến một nửa, Phương Bình dừng một chút.
Lúc này, Phương Bình bỗng nhiên không còn nói nữa, mà nhìn về phía thành chủ thành Yêu Trúc, cười nói: "Mấy vị đại nhân có nguyện xuất lực không? Nếu không nguyện ý, việc này không đề cập tới cũng được."
"Cái gì?"
Thành chủ thành Yêu Quỳ không hiểu, có ý gì?
Trong đám người, thành chủ thành Yêu Trúc và thành chủ thành Yêu Bách liếc mắt nhìn nhau, Phương Bình suy nghĩ một chút, bỗng nhiên truyền âm nói: "Vương đã thành Chân Vương! Tuyệt đối không giả, không được tiết lộ!"
Nhìn thấy nhóm người Mộc Hách truyền âm, không ít người cau mày. Tên sứ giả này đang nói gì với nhóm người Yêu Trúc Vương?
Thành chủ thành Yêu Trúc biến sắc! Chân Vương?
Mộc Hách... Hẳn là sẽ không nói dối!
Nói như vậy, vương chủ có thể tiếp tục quật khởi rồi!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhìn hai cây yêu thực, thành chủ thành Yêu Trúc chậm rãi nói: "Mộc Hách, bắt sống bọn họ đưa vào vương đình… không dễ làm! Rất khó bắt sống nhóm người Ma Võ này…"
Nghe hắn nói như vậy, thành chủ thành Yêu Quỳ đã hiểu, căm tức nói: "Chuyện này khó lắm! Đừng thấy bọn súc sinh này nhìn như đã hết sức, lúc tự bạo chẳng ai ngăn được…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận