Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1502

Qua vài phút, âm thanh biến mất.
Phương Bình vừa muốn hỏi một chút... ngay sau đó, ánh mắt hắn tối sầm lại, sau đó phát hiện mình đang bay ra ngoài.
"Tiền bối! Ta còn chưa thăm dò cung điện... à không, còn không kịp bái kiến dung nhan của ngài! Tiền bối, ngài là tuyệt đỉnh đúng không? Nhân loại cần ngài, Hoa Quốc cần ngài, ngày theo ta ra ngoài đi!"
"Tiền bối..."
Phương Bình vừa mới hô thêm một tiếng, chợt phát hiện mình không thể nói chuyện, hắn lập tức tức muốn nổ phổi!
Ý gì đây!
Nhưng hiện tại bị bay ra ngoài, hiển nhiên muốn đuổi người chứ sao! Phương Bình bất đắc dĩ vô cùng, mới đó mà đã đuổi ta ra ngoài rồi?
Ta quỳ đến hiện tại, ngươi truyền cho ta một bản công pháp nghe chả hiểu gì, không thấy ngại à?
Phương Bình cắn răng, phát hiện mình còn có thể nhúc nhích, hắn cũng không nhiều lời, trong tay lập tức xuất hiện một cái bình, cơ thể đột nhiên tụ lực, hút năng lượng xung quanh lại.
Phương Bình cầm bình thu vào, đầy một bình, lại lấy ra thêm một bình, tiếp tục thu lấy năng lượng!
Phía sau, nhóm người lão Vương lúc này cũng bay ra ngoài, nhìn thấy động tác của Phương Bình, ba người cũng thẳng thắn trực tiếp, thân thể như hố đen vũ trụ, hấp thu năng lượng xung quanh vào người.
Ba người hấp thu một hồi, hơi thở cũng đầy năng lượng, nhưng vẫn không chịu bỏ qua.
Năng lượng lỏng ở nơi này quá nhiều, bây giờ người ta muốn đuổi người, không hấp thu thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Ngay khi bốn người điên cuồng hấp thu lấy năng lượng, lực lượng kia đột nhiên mạnh nhiên, trong chớp mắt, bốn người bị ném đi không còn bóng dáng.
Mãi đến khi bốn người bị ném ra ngoài, trong đại điện trên thiên cung có bóng người như ẩn như hiện xuất hiện trên bậc thang đại điện.
"Tân... võ..."
Giọng nói khô khốc khó tưởng tượng chậm rãi vang lên.
Bóng người hư ảo hướng tầm mắt xuống phía dưới... Bên dưới xuất hiện không ít cái hố đen thùi lùi.
Nhìn năng lượng mỏng manh trong không trung, lại nhìn dòng sông năng lượng hơi hơi vơi đi một chút...
Bóng người hư ảo hơi rung động, tầm mắt nhìn về phía nhóm người Phương Bình bị ném ra ngoài, khẽ vang một âm thanh khàn khàn, không biết là tiếng cười hay tiếng khóc.
...
"Ầm!"
Một tiếng va đập vô cùng lớn truyền ra.
Mấy người Phương Bình từ trên kết giới trượt xuống như giọt nước. Trong đó tiếng va chạm của Phương Bình lớn nhất, kim thân bị đụng sắp nổ tung.
"Tại... tại sao..."
Phương Bình từ trên kết giới trượt xuống, cảm thấy hơi bi ai, ta cũng không phải vì bản thân mình, không phải tất cả những gì Phương Bình ta muốn đều là vì nhân loại sao? Hà tất phải đối với ta như thế!
Nhưng... chúng ta còn chưa ra ngoài!
Phương Bình cảm thấy vui mừng, nhưng niềm vui còn chưa kịp kết thúc, kết giới bỗng hơi động đậy, đầu Phương Bình đầu lập tức thò ra ngoài, giống như có người cứng rắn nhét hắn ra phía ngoài.
"Thật xấu hổ!"
Phương Bình cảm thấy thật mất mặt!
Đây đã đến kết giới rồi, nếu bị mấy người Trần Diệu Tổ nhìn thấy, mình sẽ mất mặt cỡ nào chứ?
Lúc này, đầu hắn bị kẹt trong kết giới, bị người ta đẩy ra phía ngoài. Mặc dù cảm thấy xấu hổ... nhưng Phương Bình vẫn nghĩ đến chuyện quan trọng. Mặc kệ người hay là cái gì trong Giới Vực, hình như không thể đi ra bên ngoài.
Hắn nhớ ra rồi! Lần trước, hai người Lý Hàn Tùng bị ném ra, cũng là đụng phải kết giới, sau đó tự chui từ trong kết giới ra ngoài.
"Có hạn chế phải không?"
"Hạn chế gì? Là không thể ra ngoài, hay là không muốn ra ngoài?"
Lúc này, trong lòng Phương Bình nổi lên rất nhiều suy nghĩ.
Về phần mặt ma sát với mặt đất, được rồi, ai quan tâm cái này chứ. Nếu mấy người Trần Diệu Tổ nhìn thấy, mình không thừa nhận là được, cùng lắm thì đưa ít vật chất bất diệt hối lộ một chút...
Nghĩ vậy, ánh mắt Phương Bình biến đổi.
Phía trước, nơi ngã rẽ đường núi hiểm trở.
Mấy người Trần Diệu Tổ ngăn ở phía giao lộ, đang không ngừng hét to, không ngừng chém giết.
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn truyền ra, một bóng người bay ngược ra, đụng vào trên kết giới, mà kết giới lập tức phản kích, đánh bay đối phương ra ngoài, người vẫn đang lơ lửng giữa không trung, máu đã tung tóe xuống khu đất trống.
"Nguyên Hổ!"
Phương Bình nghe thấy tiếng rống thê lương của bà lão, có vẻ hết sức lo lắng.
"Mẹ..."
Giữa không trung, tiếng nói của bóng người kia suy yếu, máu từ trong miệng không ngừng phun ra, ú ớ nói: "Con không sao..."
Nói không sao, nhưng máu trong miệng lại tuôn ra, xen lẫn một ít mảnh vỡ nội tạng.
Nhà họ Trần có tổng cộng có 6 người, hai vị cấp chín, hai vị cấp tám, hai vị cấp bảy.
Người này chính là một người trong số võ giả cấp bảy.
Trước đó Phương Bình cũng không để ý, không ngờ là con trai của bà lão.
"Ha ha ha! Trần Diệu Tổ, hôm nay các ngươi chắc chắn phải chết!"
Vừa mới nói xong, lại một vị võ giả cấp bảy bay ngược ra, người này đập thẳng vào Lý Hàn Tùng vừa thò đầu ra.
Còn Phương Bình... vẫn đang ở phía dưới.
Sau khi đụng trúng Lý Hàn Tùng, xương cụt của vị võ giả cấp bảy đó sắp bị cái đầu sắt của của Lý Hàn Tùng cấn vỡ.
Lý Hàn Tùng cũng suýt nữa thì thổ huyết, ta vừa mới ra đã bị đụng, hơn nữa còn bị đụng trúng cái mông nữa chứ.
Đang định nói chuyện thì ở phía dưới, lực lượng tinh thần của Phương Bình bỗng nhúc nhích, vừa bò ra bên ngoài, vừa lắc đầu với hắn.
Bên chỗ giao lộ là ngã rẽ, không nhìn thấy bọn họ bên này.
Đến bây giờ Phương Bình còn thu liễm khí tức, trước đó không có che lấp cho Đầu Sắt, Phương Bình vội vàng che lấp khí tức cho hắn, vừa nãy tên này mới ló đầu ra, hy vọng không bị cảm ứng được.
Phong Cửu Thành đến rồi!
Hắn nghe thấy âm thanh của Phong Cửu Thành, lần trước ở Vương Chiến Chi Địa, hắn hết sức phách lối, kết quả bị lão Trương đánh gãy tay.
Thấy vị cấp bảy nhà họ Trần cũng nhìn thấy bọn họ, hình như muốn nói chuyện, lực lượng tinh thần của Phương Bình vội vàng lan ra, lắc đầu.
Tên này thật không hề hiểu ý gì cả. Cũng đã dùng lực lượng tinh thần đánh ngươi rồi, ngươi còn định kêu cái gì.
Phương Bình không quan tâm đến hắn, chờ lão Vương và Diêu thành quân cũng bò ra, dùng lực lượng tinh thần truyền âm nói: "Đám người Phong Cửu Thành tới rồi."
Mấy người đều im lặng, vội vã bò lên ra ngoài.
Bọn họ đi ra, lỗ hổng kết giới cũng nhanh chóng được bổ sung.
Lúc này, mấy người đi đến bên cạnh, tránh đi khỏi giao lộ, đám người Phong Cửu Thành còn đang ở phía dưới, cũng không cần để ý.
Về phần mấy người Trần Diệu Tổ, hai vị cấp bảy đều bị thương nghiêm trọng.
Mấy người khác, máu màu vàng cũng dính khắp người Trần Diệu Tổ, nhưng còn chưa chết, Phương Bình cảm thấy cũng không dễ chết như vậy.
Lão già Trần Diệu Tổ này một mình đứng ngay tuyến đầu tiên, chặn đường đối phương, đủ hung mãnh, trước đó thật đúng là không nhìn ra.
Mấy người tránh đi hướng đó, bà lão hình như cũng đã nhận ra điều gì, nghiêng đầu liếc mắt nhìn thoáng qua. Kết quả hơi sửng sốt một chút, suýt chút nữa bị một quyền khổng lồ màu vàng đấm trúng.
Đi ra rồi? Không... vấn đề không phải ra rồi, khí tức đâu?
Mấy tên nhóc này, nếu không phải vừa rồi bà cảm giác có chút không thích hợp, cũng không biết bọn họ đã ra rồi!
Bà lão cảm thấy hơi mờ mịt, nhưng lúc này cũng không phải lúc chào hỏi.
Thấy mấy người bọn họ tránh sang một bên, bà cũng không nói gì. Bốn người này mới chỉ là võ giả cấp bảy, dù lúc này ra tay hỗ trợ, còn có thể thế nào?
Trước mặt bà, Trần Diệu Tổ không có thời gian nhìn về phía sau, liên tục gầm lên dữ dội, điều khiển một thanh thần binh trường kiếm, không ngừng chém giết mấy người Phong Cửu Thành.
Trong 4 vị cấp chín này, có hai người có thần binh cấp chín, hai người có thần binh cấp tám.
Mạnh hơn trước kia rồi!
Trước kia, trong những người này, Phong Cửu Thành có thần binh cấp chín, những người khác ngay cả thần binh cũng không có.
Lúc này, Trần Diệu Tổ rất bi quan và bất đắc dĩ, trước đó, ông nghĩ thực lực mình khôi phục, thực lực ẩn giấu đột nhiên bộc phát, cùng lắm thì cùng chết với Phong Cửu Thành.
Nhưng ai biết được, một vị thần tướng khác cũng có thần binh cấp chín.
Kể từ đó, ông không thể chết. Ít nhất không thể chết vào lúc này!
Bằng không, Tiểu Thất không phải là đối thủ của ba vị cấp chín, nhất là trong đó một vị còn nắm giữ thần binh cấp chín, Tiểu Thất cũng mới cầm thần binh cấp tám mà thôi.
Biến cố như vậy làm rối loạn kế hoạch của Trần Diệu Tổ.
...
"Làm sao bây giờ?"
Phía sau, mấy người lui sang một bên, Lý Hàn Tùng dùng lực lượng tinh thần truyền âm hỏi thăm một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận