Toàn Cầu Cao Võ

Chương 289: Võ giả nên như vậy! (2)

Ngày 11, Phương Bình cũng không chăm chỉ tu luyện, mà dẫn mọi người đi vòng vòng vài nơi gần nhà thi đấu.
Mà Phương Bình lúc này cũng đã có chút danh tiếng.
Ra ngoài cửa, lại có người nhận ra cậu, lớn tiếng hô "Đội trưởng Ma Võ", cũng có không ít người theo đuổi.
Một khắc đó, Phương Bình thật sự có chút say sưa.
Danh lợi, danh lợi… Quả nhiên, đa số mọi người cũng chạy không thoát hai chữ này.
Cùng với cơn sốt của cuộc thi đấu giao lưu toàn quốc, cũng thúc đẩy một bộ phận thanh thiếu niên phấn đấu trở thành võ giả, cũng khiến một vài võ giả khí huyết chuyển hướng qua làm võ giả thực chiến.
...
Ngày 12 tháng 1, Phương Bình không lấy thân phận tuyển thủ dự thi để lên lầu hai, mà cùng với Phương Viên ngồi ở khán đài xem thi đấu.
Trận chiến này, Liên minh Võ Đại đối chiến Liên minh Bát Giáo.
Liên bên minh Võ Đại có Bạch Ẩn và Trần Gia Thanh là hai thành viên của đội chủ lực, ngoài ra còn 3 người là thành viên của đội dự bị, trong đó có Vương Hoài Cẩn của Đông Ngô Võ Đại.
Mà Liên minh Bát Giáo...
Liên minh Bát Giáo lại chỉ lại một mình Thái Khánh Hải là thành viên đội chủ lực có thể xuất chiến!
Mấy vị Tông sư của Liên minh Bát Giáo ngồi trên lầu hai, liếc mắt nhìn về phía Phương Bình, có cả người có tâm tư muốn bằm thịt cậu!
Ngày hôm qua, nhìn thì có vẻ các thành viên không bị thương nặng, bao gồm cả Ngụy Bân, nhưng thực tế bọn họ đều bị Phương Bình đánh đến mức xuất huyết nội phủ, lúc này căn bản không có cách nào xuất chiến!
Chỉ có Thái Khánh Hải, tuy rằng chân bị thương, nhưng trải qua một ngày trị liệu, cuối cùng cũng coi như có chút chuyển biến tốt.
Phương Bình hầu như đã đánh đội chủ lực của bọn họ tàn phế!
MC Lưu Hoa Vinh cũng rất tiếc khi tuyên bố: "Trận hôm qua, các thành viên đội chủ lực của Liên minh Bát Giáo đều bị thương nghiêm trọng, nội phủ xuất huyết, không cách nào xuất chiến. Hôm nay, thành viên đội chủ lực cũng chỉ còn lại một mình Thái Khánh Hải.
Nhưng cho dù là đội dự bị, tôi nghĩ, các thiên tài ở đây cũng có thể mang lại những trận đấu càng đặc sắc, càng nhiệt huyết và thấm nhuần tinh thần võ đạo!
..."
Dưới đài, Phương Bình không dám nhìn lên lầu hai, những ánh mắt kia thật quá đáng sợ!
Phương Bình cũng oan ức, này liên quan gì đến mình?
Do mấy người không nhận thua mà, còn cố gắng đón đỡ mấy chiêu đòn sát thủ của tôi, không bị đánh chết cũng mạnh lắm rồi. Thực lực của tôi bây giờ, ba đao đánh chết một vị võ giả cấp hai cũng không quá khó.
...
Trận đấu ngày 12, mọi người vốn biết rõ rằng sẽ đánh không hay như ngày hôm qua. Có thể không bạo lực như ngày hôm qua, nhưng lại càng khốc liệt!
Chân chính tàn khốc!
Trận đấu này, ai thua, đội đó trực tiếp tạm biệt thi đấu giao lưu lần này, đội đó sẽ xếp hạng tư. Liên minh Võ Đại có thể không bị cắt giảm tài nguyên, nhưng nếu Liên minh Bát Giáo không bảo vệ được vị trí thứ ba, bọn họ sẽ bị cắt giảm tài nguyên!
Người đầu tiên ra trận của Liên minh Bát Giáo là Thái Khánh Hải!
Thái Khánh Hải hoàn toàn không để ý tính mạng mình, ba chiêu đánh vỡ xương ngực của thành viên đội dự bị của Liên minh Võ Đại, đối phương ngã xuống đất, không biết sinh tử!
Người thứ hai lên đài là Bạch Ẩn, cũng rất nôn nóng.
Thực lực của Bạch Ẩn cũng không yếu. Vừa lên đài, đã cùng Thái Khánh Hải đánh đến mức lấy mạng đổi mạng. Cuối cùng, hai người lưỡng bại câu thương!
Bạch Ẩn bị Thái Khánh Hải đá một cước trúng xương đùi, gãy cẳng chân, mà Bạch Ẩn, cũng một đao bổ trúng bụng Thái Khánh Hải, vết thương sâu đến mức trực tiếp lòi ruột!
...
Một khắc đó, Phương Bình che mắt Phương Viên lại.
Toàn trường cũng đều rơi vào trầm mặc.
Các cường giả ở lầu hai cũng trầm mặc không nói, một vài khán giả nữ tính ở dưới, cũng không nhịn được nước mắt tuôn rơi.
Có vài người thật sự không hiểu, vì sao phải liều mạng như vậy, hạng ba và hạng tư, có gì khác nhau đâu?
m thanh của Trần Tuyết Diễm có vẻ hơi lành lạnh: "Tài nguyên cung cấp cho võ đạo của Hoa Quốc có hạn. Võ Đại bồi dưỡng được nhiều võ giả như vậy, cũng tiêu hao rất nhiều tài nguyên!
Bất kể là trường đại học nào cũng không đủ tài nguyên dùng, tài chính cũng không đủ!
Làm sao bây giờ?
Võ giả tất tranh!
Tự mình phải tranh thủ!
Thi đấu giao lưu Võ Đại trên toàn quốc, cũng là một lần thi đấu tranh cướp tài nguyên, vì mình, vì trường học, vì tương lai của đàn em…
Có thể tàn khốc, nhưng đây là lựa chọn của bọn họ.
Mọi người đều cố gắng hết sức, cố gắng hết sức mới không hối hận!
Võ giả không phải là người hưởng lạc, tất cả những gì bọn họ có đều do bọn họ tự phấn đấu, do cha ông phấn đấu từ đời trước. Ngay cả những võ nhị đại trong miệng mọi người hay gọi, đời cha ông của bọn cũng đang chiến đấu đổ máu!
Chính bản thân bọn họ, cũng liều mạng tranh đấu!
Cha của Thái Khánh Hải là võ giả cấp năm, nhưng lúc này đây, không ai sẽ vì cha của cậu ấy là võ giả cấp năm mà nương tay với cậu.
Chú của Bạch Ẩn là một võ giả cấp bốn, cũng vẫn đang phấn đấu vì tương lai…
Có vài người, không nỗ lực bằng bọn họ, không chịu khổ bằng bọn họ, cuối cùng lại nói do gia thế của mình không bằng người, thật buồn cười!
Lẽ nào người bình thường lại không có ai sao?
Phương Bình đội Ma Võ có gia cảnh phổ thông, cha mẹ đều là công nhân viên phổ thông. Nhưng Phương Bình hoàn toàn dựa vào nỗ lực của chính mình, mới có thể đi tới bước này, dẫn dắt đội ngũ tân sinh viên của Ma Võ, thể hiện được phong thái của Ma Võ!
..."
Lời nói của Trần Tuyết Diễm khiến toàn trường lại rơi vào yên lặng.
Mà trận tiếp theo, cũng không vì lời nói của cô xuất hiện bất kỳ thay đổi nào.
Liên minh Bát Giáo sử dụng chiến thuật liều mạng đổi quân số. Ba vị võ giả cấp một cao kỳ chấp nhận trọng thương, tiêu hao hết khí huyết của Trần Gia Thanh. Trần Gia Thanh cũng chịu vết thương nhẹ, cuối cùng tiêu hao hết khí huyết, không thể không rời khỏi võ đài.
Cuối cùng, võ giả cấp một cao kỳ đánh đổi bị bẻ gãy một tay, đánh bại người thứ tư của Liên minh Võ Đại.
Thắng bại, lại lần nữa do người thứ 5 quyết định. Võ giả cấp một cao kỳ bị gãy một cánh tay của Liên minh Bát Giáo không vì bị thương mà nhát gan, ngược lại, khí thế như cầu vồng.
Võ giả cuối cùng của Liên minh Võ Đại lên đài, cũng mang tâm thế thấy chết không sờn, lên đài liền lấy mạng đổi mạng!
Ai thất bại, người đó bị đào thải!
Phương Viên chẳng biết đã mở mắt ra từ lúc nào, tựa vào ngực Phương Bình, nhỏ giọng nói: "Anh, võ giả nhất định phải đều phải như vậy sao?"
"Trước đây có thể không phải... Sau này, đại khái đều phải như vậy rồi."
Phương Bình thấp giọng mê man. Trước đây, có các cường giả bảo vệ mọi người, gánh vác trách nhiệm chống trời vì mọi người.
Nhưng sau này thì sao?
Tương lai, không ai nói rõ được.
...
Trận đấu cuối cùng, Liên minh Bát Giáo cuối cùng cũng thất bại. Võ giả bị gãy tay, máu chảy không ngừng, lại không nhịn được, lệ rơi đầy mặt.
Bọn họ thua!
Bị thương, cậu không khóc, nhưng thua rồi. Thua rồi có nghĩa là ba phần mười tài nguyên của Liên minh Bát Giáo trong tương lai sẽ bị cắt giảm!
Hoặc là nói, tài nguyên đó đủ để bồi dưỡng hai, ba vị võ giả cấp bốn rồi!
Nhiều khi, chỉ một vị võ giả trung cấp cũng đủ thay đổi một trận chiến!
Một vị Tông sư của Liên minh Bát Giáo tự mình bước xuống võ đài, ôm lấy thanh niên nằm trên đất, gương mặt mang theo nụ cười nói: “Được rồi, các em thể hiện rất tốt, vô cùng tốt!
Thể hiện được uy danh của Võ Đại, uy phong của võ giả!”
"Võ giả, nên như vậy!"
"Võ giả Võ Đại chúng ta, không khiếp chiến, không sợ chiến, mỗi trận chiến đều chuẩn bị sẵn tinh thần có thể sẽ chết!"
Giọng của lão Tông sư âm vang mạnh mẽ!
Ngữ khí lại càng tràn ngập sự sát phạt. Một khắc đó, Phương Bình cảm giác như có hàng ngang con ngựa chạy ầm ầm, rung động trong lòng!
Có người không hiểu, không sao hết!
Có người không hiểu, chẳng sao cả!
Chiến đấu với sinh vật địa quật, làm gì có đường lui!
Hôm nay thanh niên đã thể hiện được phong thái của bọn họ, dám chiến, tử chiến, vậy là được rồi!
Tài nguyên mất đi cũng không có gì, mấy lão già bọn họ có thể đi đoạt, đi chém giết, nhưng tuyệt đối không thể làm mất khí thế của võ giả.
Cùng lắm thì thâm nhập vào vùng sâu hơn trong địa quật, ai mà không dám chiến!
"Võ giả..."
Lúc này, 5000 khán giả dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, sắc mặt lần hai trở nên phức tạp.
Cho dù không nói rõ, nhưng mọi người dường như nghe cũng biết có chuyện gì đó đã xảy ra, đây mới là võ giả sao?
Các thanh niên ngồi trước máy tính xem truyền hình trực tiếp cũng nhiệt huyết sôi trào!
m thanh của lão Tông sư dường như vẫn vang vọng bên tai mọi người: "Võ giả Võ Đại, không khiếp chiến, không sợ chiến!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận