Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2401: Tuồng Giả Thành Thật?

Thật ra có không ít người không nhất định phải hủy diệt nhân loại. Thực tế, chỉ cần đánh nhân loại tàn phế, như giết Võ Vương, hơn một nửa tuyệt đỉnh của nhân loại chết là được rồi. Nhưng Trương Đào đã buông lời hung ác... Thì đều phải chết! Bởi vì không chỉ Trương Đào, lúc này, Chiến Vương cũng lớn tiếng hét: "Nên như vậy! Chỉ cần chúng ta còn sống một ngày thì đám già kia đừng hòng sống yên ổn! Ăn miếng trả gấp ngàn vạn lần! Thiên ngoại thiên, tiên đảo hải ngoại, Giới Vực, Thần Giáo, địa quật... Phàm là người ra tay với nhân loại hôm nay, liên lụy cứu tộc!"
Ông lão mập mạp này lúc này nghiến răng nghiến lợi nói! Trường Đào cười to!
"Đi!"
“Đi được ai hay người nấy!”
“Ai sống sót, người đó báo thù! Đừng để tên sống sót!”
Trương Đào lại rống to, ánh mắt đỏ như máu, quay đầu lại nhìn xung quanh, ha ha cười nói: “Ta nhớ kỹ các ngươi rồi! Không quên được! Các ngươi chờ xem!”
Giờ phút này, Trương Đào nhìn như nhân vật phản diện. Ông vừa mới chém giết Thường Dung, ông cũng đã chứng minh một điểm với mọi người, trong số những người ở đây, bất kỳ ai đối đầu với ông cũng có khả năng sẽ bị giết. Võ Vương quá mạnh! Nếu Võ Vương chỉ có lực lực chém giết Thái An Thiên Đế, thì nhóm người Bình Dục Thiên Đế chưa chắc đã lo lắng. Nhưng khi ông giết Thường Dung, thì ngay cả cấp Thánh cũng phải cẩn thân.
"Đuổi theo!”
Bình Dục Thiên Đế hét lên, dẫn theo mọi người đuổi theo. Nhiều vị Đế Tôn không nói một lời, dồn dập đuổi theo về hướng Cấm Kỵ Hải. Mệnh Vương và 5 vị Đế Tôn khác lúc này đã thoát khỏi Mạc Vấn Kiếm, cũng cố gắng đuổi kịp nhóm người. Truy sát! Truy sát đến khi nhân loại tuyệt diệt mới thôi! Trương Đào quá không sáng suốt, lúc này lại buông lời hung ác như vậy, lẽ nào hắn cho rằng như vậy có thể dọa lui bọn họ? Càng như vậy, càng muốn trả thù, bọn họ càng phải truy sát đến cùng! Đâu chỉ bọn họ, thời khắc này, một số Đế Tôn chưa tham chiến cũng liếc nhìn nhau, truy sát! Bọn họ muốn đến xem Trương Đào cuối cùng có chết hay không! Vừa rồi Trương Đào đảo mắt nhìn các phương, hình như cũng nhìn bọn họ. Người này không chết, e là thật sự có họa lớn. Phía sau, Nguyệt Linh giận dữ hét: “Phương Bình ở đâu?”
Trương Đào ném Phương Bình đi, bây giờ bà cũng không cảm ứng được vị trí của Phương Bình. Trong Cấm Kỵ Hải, một số cường giả còn sức đã mang theo những cường giả tiêu hao quá nhiều năng lượng chạy trốn. Nghe Nguyệt Linh hỏi vậy, Triệu Hưng Võ vội vàng truyền âm cho Trương Đào: "Chết, phiền to rồi, mau nghĩ cách đi, nếu không tìm được Phương Bình... Bà ấy dám diệt thế luôn đó!"
Trường Đào nghe vậy, khẽ nhíu mày, ôm lấy cánh tay của Long Biến Thiên Đế, lại quát lên: “Muốn di hài phải không? Phương Bình đã giao cho ta, Nguyệt Linh Đế Tôn, nếu lần này ta không chết, thì sẽ giao cho ngươi, hoặc chờ ta sắp chết, ngươi còn ở gần thì ta cũng giao cho ngươi!”
“Hừ!”
Tiếng hừ lạnh vang khắp đất trời, ánh mắt Nguyệt Linh đỏ như máu: "Nếu cuối cùng bản cung không nhìn thấy hắn, bản cung sẽ giết người đầu tiên! Sau đó diệt toàn tộc của ngươi!"
Trương Đào cũng không tiếp lời, bà ta cũng phải đi. Đừng thấy bà ta giúp nhân loại chặn không ít cường giả, nhưng tất cả tiền đề đều là vì di hài... Đừng nói không có, dù là có, giao cho người đàn bà này, liệu bà ta có tiếp tục phát rồ hay không cũng không ai biết. Biết chồng mình chết thật rồi, nhiều khi bà ta lại điên lên, đòi diệt thế không chừng. Trương Đào không đáp lời, nhưng không ngừng quay đầu nhìn những người đang truy sát. Ông không còn la hét hù dọa nữa, song, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, khắc sâu tên và mặt từng cường giả vào lòng. Càng như vậy, càng khiến mọi người cảm thấy sợ hãi. Võ Vương có lòng trả thù quá mạnh! Lần này Võ Vương nhất định phải chết, bởi ông làm người khác phải kiêng kỵ. Nguyệt Linh điên cuồng, nhưng mọi người có thể tránh, chỉ cần phải đắc tội đối phương đến chết, bà ta sẽ không cố ý truy sát, bà ta rất cao ngạo. Nhưng Võ Vương... Chuyện gì cũng làm được. Ầm ầm ầm!
Từng vị cường giả cấp tốc phá không, truy sát tới. Kéo thêm ai vào thì tính người đó, dù là cường giả không tham chiến chỉ luôn mơ ước cướp Của Chúng Sinh cũng muốn đến nhìn Trương Đào chết. Thấy cảnh này, Trương Đào lại thở phào nhẹ nhõm. Không chỉ vậy, giờ khắc này, Cửa Chúng Sinh trên người Trương Đào lại đang phát ra từng luồng từng luồng sóng ánh sáng. Ông muốn du thêm một số cường giả giấu mặt ra ngoài!
"Còn chưa đủ!”
"Một số người ẩn giấu quá sâu, chưa chắc đã cảm ứng được! Dù có cảm ứng được, đến khi chạy đến thì mọi chuyện đã kết thúc rồi! Cần động tĩnh phải lớn hơn một chút!"
Trương Đào lúc này không ngừng suy nghĩ.
"Thương Miêu, tạo ra chút động tĩnh đi, nhưng đừng để lộ vị trí, làm chuyện gì đó có thể khiến cường giả cảm ứng được ấy!”
Ông muốn cho những người ẩn nấp kia có thời gian chạy đến! Những người khác không dám nói, nhưng cường giả cấp Đế sẽ đến. Cấp Đế sống sót là vì thành Hoàng. Về phần thực lực cấp Đế không bằng 36 Thánh, không bằng Thiên Vương. Cũng không sao. Đạo Hoàng Giả xuất hiện, có lẽ có thể trực tiếp bước vào, lập tức thành Hoàng. Khi đó, con đường dài hay ngắn không thành vấn đề. Về phần có khả năng này hay không, không ai dám xác định, nhưng đây cũng là cơ hội duy nhất mà bọn họ có. Vẫn có khả năng! Một ngày đi được bao xa trên con đường bản nguyên đều được. Nghe đồn, Cực Đạo Thiên Đế, có người một ngày đi ra mấy vạn mét. Cơ duyên đến, tất cả đều có thể.
"Thật là phiền mèo!"
Ở nơi xa trong Cấm Kỵ Hải, Thương Miêu lầm bầm. Thật là phiền ghê! Lại phải làm việc! Làm cái gì vừa có thể hấp dẫn sự chú ý của người khác, mà lại không để cho người ta biết mình ở đâu, Nhân Hoàng giả không biết chuyện này rất khó ư?
"Chỉ muốn đâm chết ông già đó!”
Thương Miểu cảm khái, làm mèo mà cũng không được sống yên ổn, mệt ghế.
"Để người cảm ứng được... chỉ có thể là cơ duyên...”
Thương Miêu nằm trong hư không, ngửa đầu nhìn trời, nhìn nhìn một lát, bỗng nhiên nảy ra một ý.
"Đúng nha, quên mất cái này!”
Thương Miêu nhìn mặt trời to lớn trên bầu trời, lúc này, đã trời đã sáng.
"Cái này sẽ có động tĩnh lớn! Nhưng mà sao tới được trên đó?"
Thương Miêu lại đau đầu! Rất khó tới đó, nhìn như ở trên trời, nhưng thực tế thì lại rất xa.
"Cái bánh nướng này nằm ở ngoài chín tầng không gian, bản miêu đầu có đánh vỡ chín tầng không gian được... sao mà đi tới đó đây! ?”
Thương Miêu đau đầu, năm xưa Thiên Cẩu muốn ăn cái này, kết quả là không thể đánh tan được chín trọng thiên, không cách nào trộm bánh nướng, vậy thì làm sao nó làm được?
"Năm xưa hình như có người đã mở đường nối đến thẳng ra bên ngoài chín tầng không gian thì phải, còn đường không ta?”
Thương Miêu cố nhớ lại, nghĩ tới nghĩ lui, hơi buồn ngủ, nó vội vàng lắc đầu, không thể ngủ, nó mà ngủ thì... Nhân Hoàng giả và mọi người sẽ chết, lúc đó không ai cho nó ăn.
"Mệt ghê, ai đã mở đường đến bên ngoài đó nhỉ?”
“Con đường kia nằm ở đâu?”
Thương Miểu lầm bầm lầu bầu, trên móng nó hiện ra nhiều thứ đồ ngổn ngang. Có đế miện tàn tạ, có ngọc bội VỠ, có binh khí gãy... Phương Bình cảm thấy nó đi nhặt ve chai... có lẽ không sai. Nhưng dù là ve chai thì dù có ném ra ngoài cũng đủ gây nên sóng to gió lớn, đủ để cấp Đế tranh nhau nát đầu.. Sau khi tìm một hồi lâu, Thương Miêu tìm được một cây cuốc nhỏ, nó nói thầm: “Là tên này ư? Hắn thích dùng cái này để mở đường, có phải hắn là người mở đường lên chín tầng không gian không?”
Thương Miêu thật sự không nhớ rõ, nhưng thôi kệ, làm đại đi. Thương Miêu nhìn cuốc, lẩm bẩm: “Cuốc nhỏ, tìm đường cho bản miêu, bản miêu muốn đến bên ngoài chín tầng không gian!”
Cái cuốc như hưởng ứng lời của Thương Miêu, nó hơi chấn động một chút. Rất nhanh, trong hư không, một con đường xuất hiện. Thương Miêu ló đầu vào nhìn, rồi xoay người vỗ đầu cái cuốc, cả giận nói: “Không phải chỗ này!”
Sau đó, xung quanh lại có đường nối xuất hiện. Thương Miêu ló đầu ra nhìn từng nơi, đều không phải. Khi Thương Miêu đã hơi thất vọng, một con đường run rẩy hiện ra, đồng thời, cái cuốc như đã tiêu hao hết sức mạnh, nó nổ mạnh rồi tan biến! Thương Miêu đau lòng, rồi xong, nát cái cuốc rồi.
"Tên lừa đảo nợ mình 14... Không, là 18... Thôi, xem như là 20 thanh thần khí đi!"
Thương Miêu chẳng muốn đi tính toán, lấy chẵn 20 thanh đi. Tuy cái cuốc này đã bị hỏng từ trước, nhưng năm xưa cũng là một thần khí rất lợi hại! Còn chuyện tam giới bây giờ có còn đủ 20 thanh thần khí hay không thì không nằm trong phạm vi cần nhắc của Thương Miêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận