Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1986: Lòng Người Khó Hiểu Nhất

Ầm ầm!
Cùng lúc đó, quyển sách của Trương Đào phá nát.
Phong Vương cười to nói: "Dù đột phá thành công thì đã sao?" Dù đã chết trận một vị Chân Vương thì đã sao? 25 vị Chân Vương, đối phương chỉ có 12 người! Người nào cũng đều gần như tàn phế! Làm sao mà đánh tiếp được?
Võ Vương sắp chết, Minh Vương sắp chết, làm sao chiến nổi nữa?
Niềm vui bất ngờ!
Lần này, võ giả phục sinh tử chiến đến cùng, bức bách chư vương Thần Lục không thể không tử chiến, bây giờ, 12 vị Chân Vương phục sinh bị chặn ở đây, nếu có thể diệt sạch đối phương, Phục Sinh Chi Địa sẽ không còn là mối họa nữa!
"Đã sao cái đầu ngươi đấy!"
Đúng vào lúc này, Chiến Vương vừa đánh bại hai đối thủ, dường như bị lãng quên đột nhiên xuất hiện phía sau vị Chân Vương đang bị trọng thương, gầm dữ dội một tiếng, dùng một quyền đánh bể đầu của đối phương!
Trần Diệu Tổ và Trương Vệ Vũ mới trở thành tuyệt đỉnh, giờ khắc này cũng rất ăn ý, một kiếm một thương phá không lao đến!
Ầm ầm! Lượng tinh thần nổ tung, bầu trời lại xuất hiện mưa máu.
Chân Vương chết trận hôm nay đã quá nhiều, tới 5 vị!
Đây cũng là trận chiến có nhiều Chân Vương ngã xuống nhất trong ngàn năm qua, đại đạo tan vỡ, càng đến nhiều thì tổn thất càng nặng nề.
Hôm nay, hơn một nửa địa quật đều thấy bầu trời Nam Vực đỏ như máu! Che kín bầu trời!
Mặt trời năng lượng bị nhuốm màu đỏ như máu, mặt trời máu!
5 vị Chân Vương hy sinh, đại đạo liên tục tan vỡ. Cộng thêm Huyền Ngọc Chân Vương vừa mới chết mấy ngày trước, chỉ ngắn ngủi mấy tháng, 6 vị Chân Vương đã hy sinh.

Lúc này, ở thành Thiên Thực, Lê Chử không còn uống rượu mua vui nữa, hắn liếc nhìn phía nam, sắc mặt rất phức tạp. Chết mất bao nhiêu chân vương rồi?
Dù cách tới 10 vạn dặm, hắn cũng có thể nhìn thấy màu máu nồng nặc trên bầu trời phía nam.
Một bên, Thiên Du thủ hộ cũng bóp nát chén rượu, như khóc như cười nói: "Ít nhất có 5 vị Chân Vương đã chết!”
"Đại chiến còn chưa nổ ra... Trương Đào lần này thật sự đầu tư rất lớn." Lê Chử bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, lắc đầu. Thật sự là dốc hết vốn liếng rồi!
Đánh giết một hai vị Chân Vương, Võ Vương chưa chắc đã mất mát gì. Đánh giết trên 5 vị... Võ Vương chắc chắn sẽ gặp phiền phức lớn.
"Thật đáng tiếc!" Lê Chử bỗng nhiên cảm khái một tiếng , đáng tiếc... Bản vương không có ở đó. Hôm nay, có lẽ có thể giết chết Võ Vương. Nhưng tên Phong Vương vô dụng và cả mấy tên bằng mặt không bằng lòng kia đều ở đó, e là sẽ xảy ra biến cố, muốn giết Võ Vương, rất khó!

Bên trong Vương Chiến Chi Địa, trong một tòa cung điện rộng lớn. Vài bóng người trôi nổi ở phía trên cung điện, có vẻ như có thể nhìn thấu thế giới bên ngoài, nhìn thấu tất cả, nhìn thấy tình cảnh ở phía nam.
Có giọng nói già nua, trầm thấp vang lên: "Chư vương hy sinh, bên ngoài… rối loạn."
"Loạn thế sắp tới, điềm báo đại loạn."
"Dùng máu của chư vương, nghênh đón loạn thế đi!"

5 vị Chân Vương, liên tục hy sinh.
Hôm nay, khắp nơi đều rung chuyển.
Một ít Giới Vực, bao gồm cả núi Quát Thương, đều rung chuyển. Kết giới rung động, năng lượng thuỷ triều bạo phát.
Sâu trong Cấm Kỵ Hải, hình như cũng có sinh vật bay lên, liếc nhìn về phía vực Nam Thất, không biết là buồn hay vui.
Kể từ khi Ma Đế mất tích, Thần Lục yên tĩnh ngàn năm, cho tới ngày hôm nay, Chân Vương không ngừng hy sinh, mưa máu bao trùm mấy vạn dặm xa.

"Đột phá rồi!" Tại vực Nam Thất, Phương Bình không thèm quan tâm những cường giả khác suy nghĩ thế nào, trái tim bị nhấc lên cuống họng của hắn cuối cùng cũng rơi xuống.
Ban nãy Trương Vệ Vũ suýt chút nữa là đã bị đập bể đầu, Phương Bình sợ muốn chết. Chỉ trong chớp mắt, Trần Diệu Tổ và Trương Vệ Vũ đã đột phá, Chiến Vương liên thủ hai người, đánh giết Chân Vương thứ hai, Phương Bình tức khắc vui mừng khôn xiết.
Sau vui sướng chính là căng thẳng.
7 người Cơ Hồng đánh nát quyển sách đại đạo của Trương Đào rồi! 24 vị Chân Vương!
Mà phía nhân loại thì, cộng thêm hai vị Chân Vương mới lên cấp, cũng mới chỉ có 12 người, nếu là thời điểm toàn thịnh, nhân loại không sợ đánh một trận. Nhưng bây giờ, Trương Đào, Lý Chấn, Chiến Vương đều bị thương. Trong tình huống như thế, không thể so với trước đây được.
Phương Bình căng thẳng vô cùng, thật ra bây giờ bọn họ có thể rút lui. Chỉ trong một trận chiến, đánh giết 5 vị Chân Vương, nhân loại đại thắng, có thể rút đi rồi.
Nhưng địa quật tổn thất nặng nề như vậy, e là bọn họ sẽ không dễ dàng để nhân loại rời đi.
Phương Bình nghiêng đầu nhìn Thương Miêu còn đang nhàn nhã xem kịch, nhỏ giọng nói: "Miêu gia, ngươi cảm thấy... Chúng ta có thể an toàn rút đi không?"
Thương Miêu không để ý đến hắn, nó phát hiện tên trộm này nói nhiều vô cùng, đặc biệt phiền phức. Nó không thèm để ý tới Phương Bình, nhưng Thương Miêu vẫn điều khiển tấm gương nhìn xung quanh một phen, có chút kỳ quái nói: "Hình như có người đang nhìn ta?"
"Nhìn ngươi?" Phương Bình sửng sốt một chút, Trấn Thiên Vương?
Thương Miêu thầm nói: "Có người muốn thông qua Khuy Thiên Kính nhìn bản miêu, không biết là ai, giấu thật sâu... Khoảng cách hơi xa, ta không nhìn thấy được..."
Phương Bình tức khắc cau mày, có người ẩn nấp trong bóng tối sao?
Thương Miêu cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, nó nhanh chóng bình thản lại, nói: "Vẫn có thể thắng..."
"Thắng?"
Thương Miêu há miệng, cười có chút đáng yêu: "Tên kia khá là quen, nếu hắn đến, thì có thể thắng. Hắn rất mạnh, còn mạnh hơn cả Nhân Hoàng..."
"Nhưng..." Phương Bình muốn nói, Trấn Thiên Vương bị người cuốn lấy, e là sẽ không đi được.
Thương Miêu không chờ hắn nói xong, đã nhanh miệng nói: "Dù hắn không đến… thì cũng có thể thắng… Chỉ là…”
Thương Miêu không cười nữa, mặt nó nhăn lại như quả táo tàu.
Phương Bình nhìn về phía nó, Thương Miêu nằm nhoài trên người Giảo, có chút mất hứng nói: "Nhân loại cũng có người xấu, thật nhiều người xấu. Nhân Hoàng giả cũng là người xấu, luôn nói sẽ cho ta đồ ăn, thế mà mãi vẫn không cho. Trước đây, bản miêu rất hào phóng, thường tặng thần khí cho mấy người, nhưng bọn họ đều không trả ta."
Thương Miêu bỗng nhiên tội nghiệp vô cùng, còn có chút mất mát, lầu bầu nói: "Mượn xong rồi không trả, sau đó liền bị người đánh chết, thần khí cũng mất luôn. Không còn bao nhiêu, không thể cho mượn nữa…”
Mèo lớn tự cảm thấy mình đáng thương muốn chết, đều là người xấu. Đều bị người ta đâm chết hết rồi! Trước đây nó có rất nhiều thần khí ngon lành, bây giờ thì mất tiêu hết trơn.
"Rất nhiều rất nhiều năm trước, bản miêu có cung mèo, cung mèo rất ấm áp, nhưng lại bị người khác mượn đi rồi, tên xấu xa đó cũng không trả cho ta... Cuối cùng lại bị người khác đâm chết."
"Trước đây, chó lớn cũng từng mượn xiên nướng cá của ta, nó lấy đi mất tiêu, bây giờ ta không còn gì để nướng cá nữa. Ừm, hình như chó lớn cũng bị đâm chết rồi."
"Thật lâu trước đây, có tên kia, mượn vòng cổ của ta... mượn xong cũng không trả, không biết có phải là cũng bị người đâm chết rồi hay không."
Mèo lớn vẫn nhớ rất kỹ, nhắc đến chuyện này thì hoàn toàn không hề bị mất trí nhớ.
Phương Bình nghe thấy thế, trừng to mắt, không nhịn được nói: "Miêu gia, ngươi lấy nhiều thần khí như vậy từ đâu ra?”
Một con mèo mà thôi, dù chủ nhân của nó thật sự rất mạnh mẽ, thì cũng không đến mức cho nhiều thần khí như vậy chứ.
"Nhặt chứ sao." Thương Miêu nói rất đương nhiên: "Thật lâu thật lâu trước đây, có rất nhiều người đánh nhau, đánh một hồi xong chết hết... Lúc đó bản miêu tỉnh ngủ... rồi lượm một đống thần khí."
Phương Bình dại ra, vậy cũng được luôn? Sau đó, Phương Bình vội vàng nói: "Miêu gia, ý ngươi là ngươi có thể cho Lão Trương... Nhân Hoàng giả mượn thần khí hả? Nếu có thần khí, có phải ông ấy sẽ càng mạnh hơn không?"
Thương Miêu xoắn xuýt nói: "Nếu cho hắn mượn, rồi hắn không trả, chắc chắn hắn cũng sẽ bị đâm chết.”
Thần khí không thể cho mượn bậy, mượn xong phải trả. Nhưng nhân loại rất xấu xa, lúc nào cũng chiếm làm của riêng, không trả cho nó. Bây giờ nó cũng chẳng còn bao nhiêu thần khí.
Thương Miêu nói thầm vài câu, nhìn cần câu cá trong tay, có nên cho Nhân Hoàng giả mượn không ta? Nếu hắn không trả thì sau này không còn cần câu cá nữa rồi. Nhưng Nhân Hoàng giả sắp bị người ta đánh chết, nếu hắn chết thì thức ăn cho mèo cũng bay màu luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận