Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2142: Trái Tim

"Không thể vào Đế Phần!" Công Vũ Tử thấy ông vẫn còn tiếp tục tiến lên, lối đi ở Ngự Hải Sơn chính là con đường đi thẳng đến chỗ Đế Phần.
Công Vũ Tử khẽ quát: "Vấn Kiếm bày Trận Tuyệt Sát ở phía bên đó! Mấy năm qua, không có Chân Thần, Đế Tôn nào dám đi vào, ngươi nghĩ là bọn họ sợ ta sao? Ngươi tự tiện xông vào, chắc chắn phải chết!"
"Ít nói nhảm, Mạc Vấn Kiếm chết ở xó nào rồi? Bảo hắn ra đây! Nếu bây giờ hắn đi ra, chúng ta nói chuyện, có lẽ còn có thể hợp tác! Nếu không ra, muốn trốn sau màn âm mưu hại chúng ta... Ta cho ngươi biết, loại người này không có kết cục tốt đâu!
Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm của ta, loại người hay làm kẻ giấu mặt phía sau màn này đều chết thảm vô cùng!
Ta tính cho Mạc Vấn Kiếm một quẻ, nếu bây giờ hắn đi ra, thì còn có cơ hội báo thù, có cơ hội hoàn thành mục tiêu của hắn. Nếu không ra... cố chấp chờ đến giây phút cuối cùng, thì một là bị Trương Đào đánh chết, hai là bị Phương Bình đánh chết, ngươi tin hay không thì tùy!"
"Ngươi..." Công Vũ Tử không biết nên nói gì: "Ngươi mất hết ký ức rồi mà vẫn còn xem bói sao?"
Ba chữ "còn xem bói" chứng minh rất nhiều thứ. Hiển nhiên, khi chưa mất đi ký ức, Chiến Vương cũng có sở thích này.
Chiến Vương tùy tiện nói: "Cũng không phải là xem bói, ta căn cứ vào rất nhiều manh mối rồi suy đoán ra, đây là hình thức tính toán rất khoa học! Ta phân tích Phương Bình, Trương Đào... phân tích tính cách của rất nhiều người, thống kế lời nói, cử chỉ, tính cách, sở thích của bọn họ. Sau đó căn cứ vào hành vi trước đây, suy tính kết cục nếu đối nghịch với bọn họ.
Tính đến tính đi... trừ phi Mạc Vấn Kiếm thành Hoàng, bằng không, chờ chết đi!"
"Tưởng Thiên Minh... Năm đó quan hệ của ngươi và Vấn Kiếm rất tốt, bây giờ sao lại giúp người ngoài?"
"Quan hệ rất tốt?" Chiến Vương bất ngờ nói: "Có sao?"
"Năm đó, quan hệ giữa ngươi với Vấn Kiếm là tốt nhất, nếu không phải thế, sao ngươi có thể quen biết được Thương Đế chứ? Bây giờ, ngươi mất đi ký ức, nhưng vẫn còn sống, tham gia đại chiến cũng không chết, ngươi nghĩ là vì ngươi có thực lực mạnh mẽ sao?
Nếu không có Vấn Kiếm âm thầm giúp ngươi, có lẽ ngươi đã tan xác trong trận chiến với Thiên Thực, Thiên Mệnh năm đó rồi…”
Chiến Vương lại đấm thêm một quyền nữa, phía trước nổ ra một cái khe, cười nói: "Vậy sao? Ta thật sự không nhớ rõ nha! Đã vậy thì ta càng phải cứu vớt hắn, bảo Mạc Vấn Kiếm ra đây nói chuyện với ta, ta muốn giúp hắn! Công Vũ Tử, ngươi cũng có thể nói mục đích của Mạc Vấn Kiếm cho ta biết!"
"Vấn Kiếm cũng không có ác ý..."
"Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?" Chiến Vương khinh bỉ nói: "Đúng là ngươi đã già khú đế lắm rồi đấy! IQ sắp thấp hơn mặt nước biển rồi! Tạo ra Đế Phần thì chính là có ác ý! Đừng nói với ta hắn rãnh rỗi không có gì làm, tạo ra thứ đó để chơi!
Ít nói nhảm, ngươi không chịu nói thì ta xông vào! Thuận tay làm thịt mấy cái cây trong đó, lần trước ta có nhìn thoáng qua, quả của chúng nó toàn là thứ tốt, hái đem về cho hai thằng nhóc nhà ta ăn, bọn nó sẽ nhanh chóng lên tới cấp tám.
Đúng rồi, cái cây yêu thụ biết chơi kiếm là ngươi nuôi đúng không?"
Chiến Vương không chờ hắn trả lời, nhanh chóng nói: "Đừng có chối! Lần trước ta tới đây, hình như có lờ mờ cảm ứng được hơi thở của nó, nối thẳng đến chỗ của người, vào núi Tử Cái, nghĩa là cái cây đó có liên quan đến ngươi!”
Công Vũ Tử không nói gì.
Chiến Vương lại nói: "Giả chết hả? Ta nói nè, theo lý thuyết, chúng ta là cùng một phe! Có một số việc, ngươi không nói cho người khác được, nhưng vẫn có thể nói cho ta nghe. Ta khuyên ngươi, bây giờ thu tay lại vẫn còn kịp, nếu không, sẽ thật sự rất phiền đó!"
"Lão phu cũng không có ác ý!"
"Vậy sao? Vậy ta lại hỏi ngươi một câu, năm đó, ai là người đã ném cái cây kia cho Trương Đào?"
"Vô tình mà thôi."
"Vô tình?" Chiến Vương cười nhạo, vừa công kích sơn động vừa than thở: "Kiểu gì thì các ngươi cũng sẽ có chuyện! Trương Đào không phải người hiền lành gì, Phương Bình thì còn trẻ, bây giờ còn chưa đến mức phiền phức, nhưng sau này chắc chắn là phiền phức to.
Trương Đào mới là vấn đề các ngươi nên quan tâm hiện tại, chắc hẳn ngươi cũng biết Trương Đào, thật ra hắn cũng đã tới địa quật Bắc Hồ và Ngự Hải Sơn nhiều lần, có lẽ ngươi cũng từng cách không phát hiện hắn vài lần.
Cái cây mà các ngươi đưa cho hắn, nếu không có vấn đề gì thì tốt, xem như là ân tình.
Nếu có vấn đề... vậy thì phiền to!
Lần này trước khi ta đến, hình như hắn đã đoán được cái gì, biết ta có thể sẽ đụng mặt ngươi, nói gì mà thần thần đạo đạo, chẳng hiểu gì. Chắc chắn là cái cây kia có vấn đề, nhưng hắn đã sớm giải quyết xong, các ngươi đừng có mơ mộng dùng nó khống chế hắn nữa!
Người khác nói ta không tin, hắn nói... Ta cảm thấy vấn đề không lớn, đại khái đã giải quyết xong, các ngươi đừng có suy nghĩ lung tung nữa!"
Công Vũ Tử khẽ thở dài: "Cũng không có vấn đề gì, chỉ là linh thức dẫn dắt mà thôi! Ngươi mất trí nhớ, không biết những thứ này, chỉ là một thủ đoạn nhỏ năm xưa các môn phái hay sử dụng, dùng linh thức khiến hắn có ấn tượng tốt với núi Tử Cái hơn, các phái cũng hay dùng cách này để khống chế đệ tử của mình. Đến cấp Đế sẽ không bị ảnh hưởng nữa, chắc là hắn cũng biết, ta cũng không có ác ý."
"Ngươi thừa nhận là ngươi làm rồi hả?" Chiến Vương cười ha ha nói: "Ban nãy không phải còn cứng miệng không thừa nhận sao? Dẫn dắt? Ta thấy là dùng lực lượng tinh thần thôi miên mới đúng? Các ngươi hành xử y hệt tà giáo, thấy vui không? Ban ơn lấy lòng, đúng là giao dịch có lợi! Nhưng nói đi nói lại, tại sao lại giúp hắn? Khi đó hắn mới cấp bốn, cũng không phải là quá xuất sắc?"
"Gặp may đúng dịp thôi."
Chiến Vương bỗng nhiên nói: "Hắn là Mạc Vấn Kiếm sao?"
"Tại sao ngươi lại nghĩ vậy?"
Chiến Vương cười nói: "Ngươi đầu tư cho hắn... Hắn sinh ra ở Bắc Hồ, nhất định phải đến địa quật ở Bắc Hồ, ta nghĩ xác suất hắn là Mạc Vấn Kiếm vẫn khá cao! Có lẽ chính hắn cũng không biết, có lẽ năm đó hắn quyết định chuyển thế, phong ấn, trở thành Trương Đào hiện tại, ta cảm thấy rất hợp lý."
Nói xong, Chiến Vương lại nói: "Ta vẫn cảm thấy thằng nhóc này quá yêu nghiệt! Kỳ ngộ cũng không nhiều, sao thực lực lại có thể mạnh như vậy? Nếu hắn là Mạc Vấn Kiếm, vậy thì có thể giải thích được mọi thứ! Thật ra hắn chỉ đang khôi phục thực lực mà thôi."
"Ngươi cảm thấy vậy thì cứ nghĩ vậy đi!"
Chiến Vương cười ha hả nói: "Thôi, ngươi vừa nói như thế, ta lại cảm thấy không phải! Ngươi cố ý nói ba phải mịt mờ như vậy, muốn ta nghĩ hắn là Mạc Vấn Kiếm sao? Đừng có đần thế, ta mà dễ bị dụ vậy sao? Thật ra ta cũng đoán ra rồi, biết ai là Mạc Vấn Kiếm... Nhưng thôi, có một số việc khó nói, không có chứng cứ, phiền phức.
Được rồi, tốn nhiều nước bọt như vậy cũng phải mở lối cho ta đi vào chứ, không thì ta trực tiếp đánh nổ núi Tử Cái, ngươi cũng đừng trách ta không báo trước!"
"Ngươi không phải cấp Đế, nếu tùy tiện xông vào, chắc chắn phải chết!"
"Vậy sao? Ngươi thật sự nghĩ ta cùi bắp vậy luôn à? Ta chỉ còn mấy bước nữa là đến cấp Đế, chiến đấu mấy trăm năm, đừng nói vật chết, bây giờ ngươi ra đây, hai ta đánh một trận, ngươi tin ta có thể đánh chết tươi ngươi không?”
Chiến Vương tỏ vẻ khiêu khích, lại đấm ra một quyền. Ngay trong khoảnh khắc đó, Chiến Vương nhìn thấy một mảng máu màu đỏ tươi xuất hiện trước mặt.
Đế Phần!
Nhưng đằng trước cũng có rất nhiều vết nứt màu đen, đồng thời cũng có vô số lớp phong cấm trong suốt. Dường như hắn có thể nhìn xuyên qua vết nứt và phong ấn trước mặt, trông thấy tòa Đế Cung kia.
Nhìn lướt qua, Chiến Vương bỗng nhiên than thở: "Chà! Tòa cung điện này có vấn đề, nếu bây giờ đi vào chắc chắn sẽ có rắc rối! Công Vũ Tử, tốt nhất là bọn họ không có chuyện gì, nếu có chuyện... Các ngươi phiền phức to đấy!"
"Tưởng Thiên Minh, chuyện này phức tạp hơn ngươi nghĩ nhiều..."
"Thôi đi, ta không muốn nghe những thứ này! Nếu hai thằng nhóc nhà ta có chuyện, ta sẽ tìm ngươi báo thù, chỉ đơn giản như vậy! Đừng tưởng có cái mai rùa thì ngon..."
Đang nói chuyện, Chiến Vương bỗng nhiên giương quyền đánh lên trên!
Ầm ầm ầm!
Toàn bộ núi Tử Cái giống như đang rung động, từng luồng từng luồng lực lượng tinh thần vô cùng mạnh mẽ lao về phía Chiến Vương, xung quanh, vết nứt không gian lục tục hiện ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận