Toàn Cầu Cao Võ

Chương 135: Đặc quyền

Tần Phượng Thanh nghe vậy lập tức cười nói: "Có nhãn lực, thú vị.
Sinh viên mới năm trước, miệng còn hôi sữa tương đối nhiều.
Cho là mình thi đậu thủ khoa thành phố, thủ khoa tỉnh là ghê gớm cỡ nào.
Đến khi vào Ma Võ, bọn họ mới có thể hiểu được, học trưởng là để tôn kính, học tỷ cũng không phải bọn họ có thể cua, học muội mới là học trưởng!"
"Khụ khụ..."
Phương Bình thật bị sặc, sau đó không nhịn được cười nói: "Tần học trưởng nói chuyện rất hài hước, không ngờ được lần đầu tiên tới Ma Đô Võ Đại đã gặp được học trưởng, rất vinh hạnh."
"Không phải hài hước, đây là lời nói thật."
Tần Phượng Thanh cười cười, lấy điện thoại cầm tay ra nhìn đồng hồ, mở miệng nói: "Lẽ ra gặp được người mới như cậu, làm học trưởng nên dẫn cậu đi dạo khắp nơi, làm quen hoàn cảnh một chút.
Nhưng tôi còn phải đi giao nhiệm vụ, không có thời gian giúp cậu.
Cậu tự mình đi chỗ tiếp đón cổng trường học bên kia, mặc dù sớm tới, trường học chắc cũng không quan tâm chút phiền phức ấy, xem có thể để cho cậu vào ở trong trường sớm hay không.
Được rồi, đi trước nhé, có cơ hội sẽ trò chuyện tiếp."
Sinh viên Ma Võ không nhiều, cơ hội gặp lại lần sau không phải là không có.
Đương nhiên, không gặp lại cũng không sao, cũng không phải mỹ nữ, Tần Phượng Thanh cũng không có ý lưu điện thoại.
Phương Bình cũng không có gì không hài lòng, người khác cũng không phải cha bạn, dựa vào cái gì không làm chính sự mà tới giúp bạn.
Ít nhất Tần Phượng Thanh còn nói cho cậu một tin tức hữu dụng, có thể đi nơi tiếp đón xem.
Có ở trong trường học hay không, Phương Bình không quan trọng, nhưng vào Ma Đô Võ Đại nhìn xem, cũng có thể sớm thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ.
Mặt khác vừa tới Ma Đô Võ Đại, liền gặp một vị học trưởng thực lực không kém, điều này cũng làm cho Phương Bình càng thêm cảm thấy hứng thú với Ma Đô Võ Đại.
Võ giả cấp 3 Vương Kim Dương, ở Nam Giang Võ Đại có thể khiêng vạc.
Tần Phượng Thanh thì sao?
Người này không phải cấp 2 thì là cấp 3, dù sao mạnh hơn Phương Bình nhiều, Phương Bình tạm thời còn không thể biết được địa vị của anh ta ở trường học.
Nhưng tùy tiện gặp được một sinh viên Ma Võ, Phương Bình cũng không thấy đối phương là nhân vật lớn gì, khả năng cũng là loại hạng chót kia.
...
Tần Phượng Thanh đã vào trong trường rồi hơi muốn hắt hơi, vuốt vuốt mũi lẩm bẩm: "Khẩu âm của thằng nhóc vừa nãy hơi quen tai nhỉ?"
"Khẩu âm của nơi nào chứ ..."
Nghĩ một chút, không nghĩ ra, Tần Phượng Thanh cũng không còn bận tâm.
Về phần Phương Bình, một người qua đường Giáp, vừa lúc trở về trường gặp, thuận miệng nói vài câu chuyện phiếm, ai quan tâm đối phương là người nơi nào.
Một tay nhấc đao, một tay mang theo túi xách nặng nề, Tần Phượng Thanh có chút thỏa mãn nói: "Lần này đổi một chút Thối Cốt Đan, chắc là có thể rèn luyện xương thân.
Chờ lão tử rèn luyện xong xương thân... san phẳng Nam Giang Võ Đại các ngươi!"
"Nam Giang..."
Tần Phượng Thanh hình như nhớ ra gì đó, nhưng suy nghĩ lóe lên một cái rồi biến mất, cũng lười nghĩ tiếp.

Cho gác cổng xem "Chứng nhận võ đạo tạm thời "của mình, Phương Bình có thể đi vào trường học.
Trường học quá lớn, dù là lúc này còn rất nhiều sinh viên chưa trở về, phân bố rải rác trong trường học, cũng rất khó gặp mặt được mấy người.
Phương Bình mắt thấy thời gian không còn sớm, cũng không tiếp tục đi dạo.
Hỏi gác cổng vị trí nơi tiếp đón, Phương Bình đi thẳng đến nơi tiếp đón.
...
Ở trong trường đi bảy tám phút, Phương Bình mới tìm được vị trí nơi tiếp đón.
Đây là một tòa nhà ba tầng cũ, kiến trúc xung quanh khá cũ nát.
Giống bên nhà ga, tầng một cũng là đại sảnh phục vụ, rất rộng rãi.
Nhưng lúc này bên trong rất yên tĩnh, chưa tới thời gian sinh viên mới báo danh, tác dụng bình thường của nơi tiếp đón chính là phụ trách tiếp đón phụ huynh.
Một số sinh viên làm nhiệm vụ không ở trong trường, những phụ huynh tới chơi đều do bọn họ tiếp đón.
Võ Đại giàu nứt đố đổ vách, phụ huynh tới, sinh viên không cần sắp xếp, trường học sẽ phụ trách sắp xếp ăn ngủ, đây cũng là một loại khẳng định đối với sinh viên Võ Đại.
"Cộc cộc..."
Phương Bình nhẹ nhàng gõ gõ cửa chính bằng kính trong đại sảnh trống trải, tiếng đập cửa rất rõ ràng.
"Mời vào!"
Tiếng đập cửa vang lên, người phụ nữ trung niên đang ngủ gật sau bàn làm việc nhanh chóng đứng lên đáp lại.
Đợi Phương Bình vào cửa, người phụ nữ thấy cậu kéo va li hành lý, hơi kinh ngạc: "Sinh viên mới à?"
Không phải sinh viên mới, cũng không cần thiết phải tới chỗ tiếp đón.
"Em chào cô, em là sinh viên mới năm thứ nhất, đây thư thông báo trúng tuyển của em."
Phương Bình rất khách khí, vội vàng lấy thư thông báo trúng tuyển của mình ra, tiện thể đưa "Chứng nhận võ đạo tạm thời" cùng.
Người phụ nữ nhận lấy, chỉ nhìn thoáng qua, không nhìn kỹ mà nói: "Hiện tại đến báo danh ngay, bên trường học không sắp xếp ổn thỏa được.
Trước kia, sinh viên mới đến sớm, cũng chỉ ba hoặc năm ngày, cách ngày khai giảng còn một tháng nữa..."
Người phụ nữ khẽ nhíu mày, hơi khó.
Sinh viên mới tới chỗ tiếp đón, tất nhiên là yêu cầu sắp xếp, nhưng bây giờ còn chưa sắp xếp được chỗ ngủ, tạm thời cũng không sắp xếp ổn thỏa được.
Nhưng lúc ở nhà ga, Trần Tử Xuyên nói có việc có thể tìm Ma Đô Võ Đại, Tần Phượng Thanh cũng nói có thể tới nơi tiếp đón.
Bọn họ nói vậy, tất nhiên là có lý do.
Đổi thành đại học bình thường, sinh viên tới sớm như thế, đương nhiên là tự mình sắp xếp, trường học sẽ không quản ngươi.
Nhưng Ma Đô Võ Đại nói là trường học, thật ra đã sớm là thể tổng hợp kinh tế vũ lực cực lớn.
Sinh viên Ma Đô Võ Đại, cũng đều là con cưng của trời, trụ cột tương lai.
Người phụ nữ mặc dù hơi khó xử, suy nghĩ một chút nói: "Trước mắt sắp xếp chỗ ở chưa bắt đầu, báo danh cũng chưa bắt đầu.
Nếu em không có ý kiến, cô sẽ sắp xếp em ở nhà khách ngoại trú của Ma Võ trước.
Chờ báo danh bắt đầu, em lại tới, đến lúc đó sẽ sắp xếp lại."
Phương Bình nghe nói vậy vẫn còn hơi bất ngờ, không ngờ tới lại có thể thật được sắp xếp chỗ ở.
Nhà khách Ma Võ, vừa nghe đã biết hẳn là sản nghiệp cổng trường học.
Phương Bình mình tạm thời còn chưa sắp xếp được chỗ ở ổn thỏa, trường học đã có thể giúp sắp xếp, vậy cũng không cần phiền mình đi tìm rồi.
Không phải cậu tiết kiệm tiền, mà do cậu không quá quen thuộc với vùng phụ cận Võ Đại.
Cứ ở nhà khách trường học trước, nếu không thích hợp, mình lại đi tìm phòng tốt hơn.
"Được ạ, em không có vấn đề, vậy phiền cô rồi."
"Không cần khách khí, cô đăng ký cho em."
Người phụ nữ không giống nhân viên tiếp đón của rất nhiều trường đại học, một số nhân viên tiếp đón của đaị học sợ nhất phiền phức, nói chuyện cũng tương đối khắt khe.
Loại sinh viên không làm việc theo điều lệ này tìm tới cửa, đều hờ hững lạnh nhạt.
Nhưng ở Võ Đại, loại tình huống này cực ít phát sinh.
Một đám sinh viên tiền đồ vô lượng, không cần thiết vì chút chuyện nhỏ đắc tội người ta.
Người phụ nữ bắt đầu đăng ký tin tức của Phương Bình, lúc này cũng chú ý tới chứng nhận võ đạo của Phương Bình.
Liếc nhìn, người phụ nữ bỗng nhiên xem máy tính một hồi lâu.
Sau đó kìm không được nhìn Phương Bình, xác định chính là người đó, lúc này người phụ nữ mới bất ngờ nói: "Sinh viên Phương Bình, sau kiểm tra và đo lường em đã đột phá võ giả?"
"Không có, trước mắt vẫn không phải là võ giả."
"Đó chính là hai lần tôi cốt rồi?"
"Đúng thế."
Trong lòng Phương Bình có chút bi ai, đây chính là sự khác nhau giữa thành phố nhỏ và thành phố lớn sao?
Ở Dương Thành, hình như không ai biết việc hai lần tôi cốt.
Kết quả đến Ma Đô, hình như ai ai cũng biết.
Đương nhiên, đây cũng liên quan đến người mà Phương Bình gặp phải, mấy người Trần Tử Xuyên chuyên phụ trách đón tiếp võ giả, Tần Phượng Thanh là sinh viên Võ Đại, người phụ nữ trước mắt cũng là nhân viên công tác của Võ Đại.
Bọn họ biết hai lần tôi cốt, cũng không bất ngờ.
Nam Giang Võ Đại cũng có không ít sinh viên hai lần tôi cốt, huống chi Ma Đô Võ Đại.
"Lợi hại!"
Nghe được đáp án chắc chắn của Phương Bình, người phụ nữ tán thưởng từ đáy lòng.
Ngày mùng 1 tháng 5, khí huyết 149 cal.
Ngày 31 tháng 7, 180 cal trở lên!
Trước sau ba tháng, sau cực hạn, có thể đột phá nhanh như vậy, thật không đơn giản.
Đương nhiên, ba tháng mặc dù khó, cũng không có nghĩa là không ai làm được, Ma Đô Võ Đại không thiếu thiên tài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận