Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1242

Tốc độ bỏ chạy của Phong Diệt Sinh nhanh hơn cả ánh đao, nhưng Hòe Mộc Thanh vừa mới tung tuyệt chiêu thì lại chậm một nhịp. Ánh đao lóe lên rồi biến mất, cả người hắn bị cắt thành hai nửa!
"Vương tổ..."
Hòe Mộc Thanh chỉ kịp thốt ra hai chữ này, hắn còn quá nhiều kế hoạch chưa làm, quá nhiều nhiệm vụ chưa hoàn thành. Hắn thậm chí từng cân nhắc có nên đánh lén Phong Diệt Sinh hay không, để Phong Diệt Sinh tung ra sát chiêu, cả hai kéo nhau cùng chết.
Nhưng bởi vì vẫn chiếm thế thượng phong, hắn từ bỏ kế hoạch này. Nào có ai ngờ, kẻ địch đã bị hắn chém tan bất diệt thần lại phục sinh!
"Đồ ngu!"
Phương Bình vẫn chưa truy sát Phong Diệt Sinh, trỗi dậy mắng một câu.
Ta giả chết mà ngươi cũng tin, đúng là đồ ngốc!
Chiêu giả chết này hắn đã dùng qua bao nhiêu lần. Bản lĩnh thu lại khí tức, giả dạng người khác, hắn dùng qua vô số lần, sao đám võ giả địa quật này không chịu nhớ lâu một chút nhỉ.
"Cũng phải, ngươi cũng đâu biết."
Phương Bình nói thầm một câu. Ngẫm lại, chiêu kiếm trước đó của đối phương rất mạnh, đến hiện tại, lực lượng tinh thần của hắn vẫn chưa khôi phục lại như cũ.
Dù không ngừng bổ sung, nhưng lần này, hệ thống bổ sung hơi chậm, hình như đã tổn thương đến căn cơ. Sàn nhà còn lưu lại cũng có phần hỗn độn mờ mờ, đầu Phương Bình đến bây giờ vẫn còn đau như búa bổ.
Không cần mò thi, Phương Bình trực tiếp thu hồi cả thi thể của đối phương cùng với những thứ khác, tiện thể cũng có thể xác định đối phương đã tử vong hay chưa, quay về chậm rãi mò thi cũng không muộn.
Mà ngay khi Phương Bình chém chết Hòe Mộc Thanh, Phong Diệt Sinh chạy trốn, cách đó không xa, Tưởng Siêu vui mừng như điên!
Ta đánh cược thắng!
Ngay sau đó, Tưởng Siêu hét lớn: "Anh em đồng lòng, chém nát sắt đá!"
Chúng ta là anh em cùng vào sinh ra tử!
Sau này, ta đành nhờ các ngươi bảo kê!
Phương Bình cũng không để ý tới hắn, mau chóng gia nhập vòng chiến của nhóm người Vương Kim Dương.
Bởi vì lực lượng tinh thần đã bị chém tan, Phương Bình tạm thời không dùng đến, nhưng dù không có lực lượng tinh thần, hắn vẫn có thể dùng lực lượng thiên địa, thực lực cũng không kém cạnh người nào!
Nhóm người Diêu Thành Quân cũng ra sức chém giết.
Võ giả Yêu Thực vương đình tận mắt chứng kiến một loạt biến cố, đầu tiên là 3 vị chuẩn thống lĩnh bị giết, sau đó Hòe vương tử bị giết, Phong vương tử chạy đi... Lúc này, bọn họ đã không còn tâm tư muốn chém giết nữa.
Trước khi Phương Bình gia nhập vòng chiến, một số người đã thoát đi rồi.
Phương Bình hiện tại cũng không ngăn được, giết được tên nào hay tên ấy. Không có thần binh, chạy thì chạy, có thần binh, Phương Bình gắt gao nhìn chằm chằm.
Thấy mấy người này bỏ chạy nhanh quá, Phương Bình chợt quát lên: "Để lại thần binh, nếu không ta sẽ truy sát đến cùng, không chết không thôi!"
Nghe thế, có hai vị võ giả đã chạy xa ném thần binh trong tay xuống, nhanh chóng bỏ chạy.
Phương Bình bĩu môi, ta hù các ngươi đó, ai rảnh mà đuổi giết các ngươi.
Ra sức chém giết một trận, một số người bỏ chạy, những người ở lại, có một số tuyệt vọng tự bạo, một số bị chém giết tại chỗ.
Mà nhóm người Phương Bình, mặt mũi ai nấy tái mét, tê liệt ngã xuống đất. Ai cũng người đầy máu tươi, thương thế nặng nề.
Phương Bình thở hổn hển, nhếch miệng cười nói: "Phong Diệt Sinh quả là người tốt, nếu hắn không bỏ chạy, chắc chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn!"
Tên kia cũng bị Phương Bình đánh sợ rồi, trực tiếp quay đầu chạy trốn luôn.
Nếu không, Phương Bình hiện tại tạm thời không thể sử dụng lực lượng tinh thần, Tưởng Siêu không còn chiến lực, Diêu Thành Quân cũng đã hao hết lực lượng tinh thần...
Đám người bọn họ bây giờ chỉ là một đám tàn binh bại tướng, nói không chừng có thể bị Phong Diệt Sinh xử lý tại chỗ.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, sau đó điên cuồng cười to. Quả nhiên, gặp kẻ địch thì phải tàn nhẫn hơn, ác liệt hơn đối phương, đối phương sẽ bị dọa sợ.
Cười xong một trận, Phương Bình lập tức nói: "Thu thập chiến trường, càn quét một phen, thu dọn chiến lợi phẩm, lập tức rút lui! Nhóm người của Yêu Mệnh vương đình cách nơi này không xa, nhanh lên nào!"
Bọn họ cũng là một đám già đời, không hề dám trễ nải chút nào, nhanh chóng thu dọn chiến trường.
Phương Bình cũng mặc kệ, thu toàn bộ thi thể vào không gian chứa đồ, chờ lát nữa xử lý sau cũng không muộn.
Bên cạnh, Tưởng Siêu dại mặt ra.
Hắn vừa kinh ngạc với tốc độ thu dọn chiến trường của mấy tên này, vừa kinh ngạc với diện tích nhẫn chứa đồ của Phương Bình!
Nhẫn chứa đồ do chính phủ nghiên cứu rộng vậy luôn? Nãy giờ thu vào mấy chục thi thể, chất đầy một phòng được luôn ấy!
Nhóm người Phương Bình nhanh chóng thu thập tất cả, dẫn theo Tưởng Siêu còn đang sững sờ, che lấp khí tức, nhanh chóng trốn chạy.
Hiện tại, thương thế mọi người đều khá nặng, không còn chiến lực, nếu để người khác đánh chém thì biết chạy đường nào?
Vừa chạy, Phương Bình vừa cười lớn, chỉ ngoác miệng cười lớn chứ không cười ra tiếng!
Vui quá! Hưng phấn quá! Phát tài rồi!
Vương Chiến Chi Địa quả nhiên là nơi bảo địa, hắn quyết định, lần này không ra ngoài, không ở hết một tháng, tuyệt đối không rời đi.
Bảo địa tốt như vậy, ai rời đi, người đó là đồ ngốc.
Không chỉ Phương Bình cười, mấy người khác cũng cười toe toét, ngay cả hai người bình thường lạnh lùng như lão Vương và lão Diêu cũng mừng rỡ như điên.
Mọi người đều phát tài.
...
Sau khi Phương Bình rời đi không lâu, một nhóm người khác ngự không đến chiến trường vừa rồi.
Cô gái cưỡi hổ nhìn quanh chiến trường một vòng, con ngươi màu xám hơi co lại, sau đó lạnh nhạt nói: "Tìm xem, còn người sống hay không!"
Mọi người nhanh chóng tản ra bốn phía.
Cô gái và mấy vị cường giả hạ xuống mặt đất, quan sát một hồi. Một lát sau, cô gái hơi biến sắc, nói: "Hòe Mộc Thanh chết rồi!"
"Cái gì!"
Có người kinh ngạc thốt lên, chấn động nói: "Hòe Mộc Thanh chết rồi? Vậy Phong Diệt Sinh thì sao?"
"Có lẽ chưa chết, nơi này không có dấu vết bạo phát của hắn..."
Cô gái nhìn xung quanh một lần, lẩm bẩm nói: "Đối thủ không quá nhiều, khoảng 4 - 5 người... Có lẽ là 5 người!
Một người bạo phát tuyệt học hộ thể của Chân Vương, hẳn là hậu duệ của Chân Vương Phục Sinh Chi Địa!
Một người dùng quyền, thực lực trong khoảng đỉnh chiến tướng đến chuẩn thống lĩnh... Lực phòng ngự cực mạnh!
Một người dùng đao, lực bộc phát rất mạnh, cũng có thực lực chuẩn thống lĩnh.
Còn có một người... hình như là cấp thống lĩnh... Không chỉ đơn thuần là bất diệt thần..."
Cô gái lắc đầu, nhất thời cũng không cách nào phán đoán rõ ràng. Một vị thanh niên hào hoa phú quý đi bên cạnh nhẹ giọng hỏi: "Vậy còn một người nữa đâu?"
"Còn một người nữa..." Đôi mi thanh tú dựng thẳng lên, ánh mắt nghiêm trọng nói: "Một người có khả năng hủy diệt toàn bộ võ giả vương đình! Hòe Mộc Thanh hẳn đã bạo phát Chân Vương tuyệt học, nhưng vẫn chết. Người này hầu như không lưu lại bất kỳ dấu vết gì, thứ duy nhất lưu lại... chỉ có một vết đao!"
Nói xong, cô gái giơ tay ra, một tảng đá lớn rơi xuống trước mặt, lúc này, tảng đá đã bị chém thành hai nửa vô cùng hoàn chỉnh.
Cô gái lấy tay sờ, nhẹ giọng nói: "Cũng không phải cấp thống lĩnh, mà giống như thần lực chuẩn cấp thống lĩnh bạo phát, võ giả cùng cấp, là chiến tướng! Võ giả cùng cấp chém giết Hòe Mộc Thanh, không biết Phong Diệt Sinh còn sống hay không..."
Nói đến đây, sắc mặt cô gái nghiêm nghị hẳn, quát lên: "Cẩn thận! Phục Sinh Chi Địa xuất hiện kẻ địch rất mạnh!"
Đây là kẻ địch còn nguy hiểm hơn cả cường giả cấp bảy! Dù là võ giả cấp bảy cũng không thể nào ung dung hủy diệt một đội ngũ vương đình được, xác suất lớn hơn sẽ bị giết ngược lại.
Mấy chục vị chuẩn thống lĩnh, mấy chục đỉnh cấp chiến tướng, một đội ngũ như vậy đủ để liên thủ đánh giết mấy vị cường giả thống lĩnh sơ kỳ. Dù là cường giả thống lĩnh trung kỳ cũng chưa chắc có thể hủy diệt đội ngũ này.
Nếu muốn hủy diệt đội ngũ này, ít nhất cũng phải là cường giả cấp thống lĩnh cao kỳ, thậm chí là đỉnh cấp!
Mà hiện tại, đối mặt với đội ngũ chỉ có 5 người, Yêu Thực vương đình thảm bại, dù không thấy thi thể, từ vết máu, dấu chân, và xung quanh không có nhiều dấu vết chạy thoát để lại, nhóm người Yêu Thực vương đình... Có lẽ thật sự bị hủy diệt rồi!
Cô gái dứt lời, nhất thời, mọi người nâng cao cảnh giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận