Toàn Cầu Cao Võ

Chương 739: Kẻ trộm điên cuồng (2)

"Liễu Thụ Yêu luôn giữ chắc hàng rào này hay do thành chủ thành Cự Liễu làm?"
"Không, Liễu Vương không ở trong thành!"
Phương Bình không biết phán đoán của mình có chính xác hay không, nhưng chỉ có thể phán đoán như vậy, bởi vì bên chỗ đường nối chắc chắn có cường giả thành Cự Liễu trông coi.
Thành Cự Liễu lúc này chỉ có hai vị cấp tám, ở đây một vị, một vị cấp tám có thể không thủ được đường nối.
Điều Phương Bình không biết chính là, vị cấp tám kia đã đi đề phòng thành Bạch Ác, còn đường nối đã có Liễu Vương đích thân trông coi.
“Nếu như chỉ có Liễu Thụ Yêu, vì cố định hàng rào, nó sẽ không ra tay, một khi vì một nhân vật nhỏ bé như mình khiến hàng rào bị vỡ, năng lượng kia sẽ trôi mất.”
“Nhiều năng lượng như vậy, tạo nên mấy vị cao cấp không khó chứ?”
Tâm lý Phương Bình lúc này bồi hồi không ngớt.
Quá nguy hiểm rồi!
Có nguy hiểm, cậu thật sự không quá muốn làm, nhưng không làm lại không cam tâm.
Hơn nữa không làm, lão Lý có thể chịu được bao lâu?
Tinh thần bị hủy diệt, kim thân phá nát, hiện tại còn kéo dài hơi thở cũng vì lực lượng tinh thần của lão Lý quá nhỏ yếu, không thể phóng ra ngoài nên mới không bị tiêu diệt. Lực lượng tinh thần còn lưu lại, kết hợp với kim thân bị phá nát, lúc này mới không chết.
Trở lại thế giới loài người, có thể có cách cứu ông ấy.
Nhưng khi nào mới có thể trở lại?
Một khi ở lại đây quá lâu, e là lão Lý thật sự sắp ngủm rồi.
Nếu cứ như thế mà chết đi không bằng trước đó chết quách cho rồi. Ít nhất lúc đó hy sinh oanh oanh liệt liệt, bây giờ lại ngủm theo kiểu đó cũng quá oan uổng rồi.
"Có tinh hoa năng lượng này, có thể giúp ông ấy tái tạo nửa kim thân chứ? Kim thân khôi phục, ông ấy sẽ không chết được."
"Lão già kia, thầy có biết thầy lời to rồi không!? Ngày đó thầy chỉ giảm giá một chút, bây giờ ông đây liều mạng vì thầy!”
“Sớm biết như vậy, thầy thẳng thắn ngủm củ tỏi cho rồi đi, thầy chết rồi, cùng lắm em báo thù cho thầy. Bây giờ sống không sống, chết không chết, lẽ nào cứ giương mắt nhìn thầy ngủm?”
Nếu Lý Trường Sinh mất rồi, cùng lắm thì Bình báo thù cho ông ấy là được.
Nhưng người không chết, lẽ nào trơ mắt nhìn ông uất ức chết đi như thế?
Tâm tư lại bắt đầu dao động, thử sức một phen!
Ánh mắt Phương Bình khôi phục trấn định, không tiếp tục nhìn phía trước, cậu nghiêng đầu nhìn lướt qua những vị võ giả cấp năm cấp sáu kia, rất tốt, đều nhắm hai mắt tu luyện.
Cũng phải, Phương Bình vẫn chưa từng thấy ai mở mắt tu luyện.
Cậu nhìn lên mấy người ở phía trước, hẳn là cũng không ai mở mắt chứ?
Không đi trên mặt đất, Phương Bình ngự không bay lên.
Dù ngự không Phương Bình cũng không có chút khí huyết nào, đây chính là điểm tuyệt vời của năng lượng bình phong.
Không nhìn bằng mắt thường, không ai có thể phát hiện trên không nhiều thêm một người.
Phương Bình cảm thấy sau này có thể đổi sang làm sát thủ.
Thác nước năng lượng vẫn còn đang không ngừng tuôn năng lượng ra ngoài, Phương Bình đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của cánh cửa nhỏ kia.
“Chờ nó trào ra từ từ không được, không đủ.”
“Phải lại gần, mở không gian chứa đồ để rót đầy vào mới được!”
“Khi bị ngắt nguồn, chẳng mấy chốc sẽ bị phát hiện!"
Phương Bình đã ý thức được vấn đề phiền phức sắp tới, đây không phải lén lút, mà gần như công khai. Cậu chỉ cần vừa trộm lấy đầu nguồn, cắt đứt nguồn năng lượng, mấy người này sẽ nhanh chóng hoàn hồn ngay.
Phương Bình liếc mắt nhìn khoảng cách của vị cấp tám kia so với thác nước năng lượng, nguồn năng lượng vừa bị cắt đứt, nhiều nhất là một giây, đối phương lập tức có thể cảm nhận được.
Mở mắt, tung chiêu, cùng lắm là hai giây đồng hồ!
Hai giây đồng hồ, mình có thể độn xuống lòng đất bao xa?
"Chạy trốn dưới lòng đất chậm hơn rất nhiều, mình chui xuống đất cũng cần thời gian, cùng lắm chạy được 50 mét, nếu như hắn ta bạo phát toàn lực, trắng trợn không kiêng dè, mình sẽ chết chắc!"
50 mét, vẫn còn trong phạm vi uy thế của cấp tám.
Lúc này, điều duy nhất có thể đánh cược chính là đối phương sẽ không tàn sát tất cả cường giả trung cấp trở xuống.
Chỉ cần hắn hơi do dự, Phương Bình có thể chạy ra ngoài hơn trăm mét, rời khỏi phạm vi bao trùm của hắn, cho dù có bạo phát chiêu thức gì, cũng không giết được mình.
"Đánh cuộc!"
Vừa nghĩ như vậy, Phương Bình lập tức hành động, chớp mắt nhảy vào cánh cửa vô hình kia, mở không gian chứa đồ, nhanh chóng hấp thu năng lượng.
Năng lượng mạnh mẽ như thủy triều ép Phương Bình kém chút bị hất văng ra.
Động tĩnh này hơi lớn rồi.
Lúc này, năng lượng vẫn chưa bị ngắt, nhưng cường giả cấp tám ở dưới đã hơi động động mí mắt, có dấu hiệu mở mắt.
Phương Bình gào thét trong lòng; "Nhanh hút vào!"
Một mét khối cũng không lớn, nhưng năng lượng lưu động cũng không nhanh, Phương Bình không thể không bước sâu vào, đặt bàn tay lên thác nước năng lượng kia.
Vừa đặt tay lên, cánh cửa hư không kia bỗng nhiên rung lên!
Nguồn năng lượng còn chưa bị cắt đứt, nhưng Liễu Thụ Yêu cảm nhận được có gì đó sai sai, có người đang trộm tinh hoa sinh mệnh!
Lúc này, không gian chứa đồ còn chưa được rót đầy, nhưng Phương Bình đã ý thức được đại họa lâm đầu, nào còn dám ở lại tiếp tục lấy thêm, không cần nghĩ ngợi, Phương Bình chui tọt xuống mặt đất, không để ý mình rốt cuộc gây nên động tĩnh to nhỏ thế nào, chớp mắt xông vào cái hang động dưới đất.
Cậu vừa nhảy vào mặt đất, cường giả cấp tám đã mở mắt ra, sau đó, ánh mắt hắn hung ác, lực lượng tinh thần chớp mắt bao trùm cả đại sảnh!
"Phụt!"
Phương Bình cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình gần như nổ tung, tinh thần cũng muốn nổ tung, cố nén đau đớn, nhanh chóng đâm sâu xuống lòng đất.
Hắn vừa chui xuống lòng đất, cường giả kim thân cấp tám kia biến sắc, không chút nghĩ ngợi, hắn vỗ một chưởng lên mặt đất, đại sảnh rung lên dữ dội!
Hiện tại, mọi người đều tỉnh táo rồi.
Một số người thậm chí vì đại sảnh chấn động, mấy người đang chuẩn bị đột phát chớp mắt phun máu tươi, năng lượng nổ tung, chớp mắt có mấy người bạo thể mà chết.
"Tôn giả Phong!"
Mấy vị Thống lĩnh cấp bảy cũng có người khóe miệng rỉ máu, bọn họ mở mắt hơi chậm một chút, hơn nữa đều đang chữa thương nên không nhìn thấy bóng người Phương Bình.
Nhìn thấy Tôn giả họ Phong nổi giận, bọn họ bỗng không tự chủ mà kinh sợ.
Tôn giả họ Phong kia cũng không để ý tới mấy người này, chân mày hơi nhíu lại, lại lần nữa vỗ một chưởng trên mặt đất!
Trong đại sảnh, lại có mấy người nổ tung.
Tôn giả Phong vừa định dùng lực lượng tinh thần càn quét nhưng thấy cảnh này, hắn lập tức nhíu mày, tiếp tục như thế, dưới cấp 7 sẽ bị hắn tiêu diệt toàn bộ mất.
Ngẩng đầu nhìn Suối Sinh Mệnh, Thần Liễu đã đóng kín đường nối rồi.
Tôn giả họ Phong giận dữ, lần này e là đã chọc Thần Liễu bất mãn, lúc này Thần Liễu đang đóng kín đường nối, e là cũng không rảnh chú ý đến những chuyện khác.
"Có người trộm Suối Sinh Mệnh, hắn chui xuống lòng đất rồi, tất cả mọi người lập tức truy nã người này!"
Tôn giả Phong khẽ quát một tiếng, âm thanh truyền khắp khu mỏ dưới lòng đất.
Không chờ những người khác phản ứng, Tôn giả Phong một chưởng đánh sập nền đất, vô số bùn đất bắn lên, lần này không chen lẫn lực lượng tinh thần, hơn nữa những người khác cũng đã thoát khỏi trạng thái tu luyện nên không ai chịu ảnh hưởng quá lớn.
Kiểm tra một hồi, một lớp bùn đất màu đỏ dính máu bay vào trong tay hắn.
Hơi hơi cảm ứng một hồi, Tôn giả Phong hoàn toàn biến sắc, quát lên: "Võ giả của Phục Sinh Chi Địa, phong tỏa tất cả lối ra vào và đường hầm!"
"Phong tỏa vương thành!"
"Chiếu Mộc, Liễu Phong, hai vị Thống lĩnh nhanh đi phong thành!"
"Liễu Diệp, Mộc Thanh, hai vị thống lĩnh phong tỏa lòng đất!"
"Những người khác, đào đất lên, tìm kiếm thông đạo dưới lòng đất!"
"..."
Trong lúc ra lệnh, vì cường giả cấp tám này lại thả lực lượng tinh thần ra, bắt đầu kiểm tra đường hầm mỏ.
Rất nhanh, hắn đã dò xét được con đường Phương Bình thoát đi.
Tôn giả Phong nhanh chóng đuổi theo, kết quả theo được nửa đường, con đường loanh quanh dưới lòng đất lại chia ra vài lối rẽ.
Tôn giả Phong thả lực lượng tinh thần đến bốn hướng, nhưng lại phát hiện có hai lối đi.
Một cái là con đường khi Phương Bình đến, một cái là con đường mới đào lúc chạy trốn.
Ngay lúc Tôn giả Phong chuẩn bị tiếp tục dò xét tìm kiếm, một luồng lực lượng tinh thần mạnh mẽ phóng tới: "Giúp ta phong tỏa Suối Sinh Mệnh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận